Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 126 : Dung hợp (3)
Đến khu vực ngã tư, sau khi đi qua vạch kẻ sang đường, Lâm Thịnh bỗng thấy mấy con chim sẻ không hiểu từ đâu bay tới đậu trên những sợi dây điện ngay trên đầu mình.
Những tiếng kêu chích chích chích của chúng nghe rất êm tai. Lâm Thịnh cảm thấy lồng ngực nóng rực của mình dường như cũng dịu đi vài phần. Cậu đứng dưới đường dây điện, ngẩng đầu nhìn đám chim sẻ đậu ở phía trên. Có điều, khi cậu vừa ngẩng đầu lên, cả lũ chim sẻ đang đậu ở đó đột nhiên như bị giật điện, cả người xù lông, kêu lên thảm thiết rồi vội vã bay đi mất. Cảm giác giống hệt như có ai cầm gậy đánh đuổi chúng vậy.
"Hơi bị thái quá rồi đấy..." Lâm Thịnh bất đắc dĩ cúi đầu xuống, lầm lũi bước đi trên con đường vắng vẻ, chỉ còn chút gió lạnh thổi qua khiến cậu thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Sắc trời ngày càng nhạt. Lâm Thịnh đã đi được mấy cây số, cảm giác tinh thần mình cũng dễ chịu hơn, cả người dường như cũng đã dần bình tĩnh trở lại. Bây giờ cậu mới có tâm trạng để xác định vị trí nơi mình đang đứng.
Đúng lúc này, một tiếng đàn trầm bổng bỗng vẳng lại từ cách đó không xa. Tiếng nhạc mềm mại, dịu êm như làn nước mát khiến Lâm Thịnh tưởng như có dòng suối trong vắt chảy vào lòng mình. Ngọn núi lửa âm ỉ vốn có thể bùng nổ phát cứ lúc nào cũng nhanh chóng bị kìm lại. Trong lòng cậu dâng lên cảm xúc khôn tả, bàn chân vô thức bước theo tiếng nhạc tìm về nơi phát ra.
Chẳng mấy chốc cậu đã tìm được nơi phát ra tiếng nhạc ngọt ngào ở cạnh một tiệm bánh ngọt. Đó là một lớp dạy chơi nhạc cụ (1) bình thường gọi là Âm Phi.
(1) tiếng Anh là Musical Instruments Company, một hình thức thương mại hóa việc giảng dạy âm nhạc phổ biến tại châu Âu.
Cửa hàng không lớn, mặt tiền chỉ rộng bằng khoảng hai cửa hàng phổ thông. Bảng hiệu treo phía trên lấy màu đen làm nền, còn lại khắc gỗ sơn trắng bốn chữ lớn: Lớp nhạc Âm Phi. Trên cánh cửa kính trong suốt có dán một tờ giấy, trên viết: Tuyển sinh khóa dài hạn, học phí cuối năm giảm còn 80%.
Trên mặt đất ngay ngoài cửa có một tấm bảng lớn đề: piano Garner, piano Hyde, vĩ cầm Fesman, đàn hạc Kahn,... tất cả những loại nhạc cụ chính thống bạn cần chúng tôi đều có.
Lâm Thịnh đi đến cạnh khung cửa kính, nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt. Đám trẻ trong đó, đứa nhỏ nhất khoảng bảy tám tuổi, đứa lớn khoảng mười hai, mười ba tuổi, dưới sự hướng dẫn của một người phụ nữ mặc đồ trắng, chúng cẩn thận tấu lên bản nhạc của riêng mình. Phía bên kia cửa hàng treo đủ những loại nhạc cụ lớn nhỏ khác nhau gồm: đàn năm dây, ống sáo, đàn hạc nhỏ...
Ở góc phòng còn có một cây đàn piano đen nhánh cỡ trung, một đôi vợ chồng trông như khách hàng đang đứng trước đàn nhỏ giọng nói chuyện phiếm với nhau. Thỉnh thoảng, những tiếng nhạc mềm mại truyền ra từ cửa hàng. Tiếng nhạc tuy có phần vụng về song vẫn khiến Lâm Thịnh thấy lòng mình như dịu đi, yên tĩnh trở lại.
"Bản nhạc nào nhỉ?"
Cậu yên lặng đứng trước cửa hàng, chăm chú quan sát những đứa trẻ đang đánh đàn ở bên trong đó. Mặc dù hiện tại cậu cũng chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, so với lũ nhóc đó cũng không lớn hơn bao nhiêu. Tuy nhiên dạo này vì luyện tập, rèn luyện hăng say nên cơ thể cậu đã thay đổi ít nhiều. Hiện giờ, dưới hình dạng Bán Long Hóa, cơ thể cậu còn lớn hơn một chút nữa.
Lúc này, đứng trước cửa lớp nhạc là Lâm Thịnh với chiều cao gần hai mét, thân thể cường tráng, cơ bắp cứng chắc như đá tảng. Thêm vào đó, trong tình trạng Bán Long Hóa, tự nhiên cậu cũng toát ra vài phần uy nghiêm của loài rồng. Chỉ cần đứng yên một chỗ cũng khiến người qua đường không tự chủ được mà mau mau chóng chóng tránh xa cậu.
Lâm Thịnh hoàn toàn không để áp lực nặng nề bản thân gây ra cho những người khác. Sau khi đứng một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng quyết định đẩy cửa đi thẳng vào trong lớp nhạc.
Người phụ nữ phụ trách dạy đàn liếc nhìn cậu, cũng thoáng chấn động bởi khí thế mạnh mẽ trên người cậu. Nhưng sau khi nhìn vài cái, cô lại tiếp tục dạy mấy đứa trẻ luyện tập chơi đàn.
Một nữ nhân viên cửa hàng mặc tạp dề xanh đến gần, ngẩng đầu, mỉm cười lễ phép với Lâm Thịnh.
"Xin hỏi anh cần tôi giúp gì không? Anh muốn xem đàn năm dây, sáu dây, hay là đàn violon, đàn hạc?"
"Cứ để tôi tự mình xem là được rồi." Lâm Thịnh cảm giác dưới sức ảnh hưởng của âm nhạc, phần nửa rồng trong cơ thể cậu đã có thể thả lỏng vài phần.
Nhưng vẫn chưa đủ! Cậu cần nhiều nhạc khúc trong trẻo và bình yên hơn nữa. Cậu đến chỗ một cây đàn năm dây được treo cẩn thận trên tường, ngón tay chạm nhẹ lên từng phần của cây đàn. Tất cả những gì liên quan đến âm nhạc trong những mảnh ký ức cậu từng hấp thụ lập tức được sàng lọc và lựa chọn ra.
Ngay sau đó, cậu đi đến cạnh một cây đàn hạc màu vàng nhạt với độ lớn chỉ bằng một sải tay của người trưởng thành. Một nhân viên cửa hàng đứng cạnh vừa trông thấy đã nhanh chóng đi đến.
"Đây là đàn hạc Saar, trong các loại đàn thì nó vô cùng nhỏ nhắn. Tuy âm sắc trầm bổng không bằng được các loại đàn hạc lớn khác, nhưng tiếng của nó lại trong hơn rất nhiều."
"Có thật vậy không?" Lâm Thịnh vươn tay nhấc cây đàn hạc màu vàng nhạt kia xuống, lúc này cậu bắt đầu nhớ đến giấc mơ khi ở thành Tuyết Phong lúc trước, cậu đã từng thấy cách chế tạo đàn hạc Huyết Lam.
Cây đàn hạc Saar này, chỉ cần sửa lại thêm một chút, có lẽ sẽ trở thành cây đàn hạc Huyết Lam được ghi chép trên đó. Cả hai cây đàn đều có kích thước giống hệt nhau. Lâm Thịnh vươn tay ra, nhắm hai mắt lại.
Cây đàn hạc nhỏ bé tinh xảo này đối lập hoàn toàn so với tầm vóc to lớn của cơ thể cậu.
Đầu ngón tay cậu chạm nhẹ vào dây đàn.
Ting tang...
Một tiếng đàn trong trẻo, êm tai lập tức vọng ra khắp lớp nhạc.
Trong số những ký ức Lâm Thịnh hấp thụ được, có một binh sĩ mặc giáp sắt thích đàn hạc nhất. Cho dù đang làm nhiệm vụ trong chiến tranh vô cùng gian khổ nhưng hắn vẫn dành ra một khoảng thời gian, mỗi ngày vì mình gẩy lên một khúc ca.
Người lính đó xuất thân từ một vương quốc cổ gọi là Mituto, ở nơi đó từng có những cánh rừng tươi tốt bạt ngàn, có những loại trái cây chín mọng dồi dào, có cả thảm thực vật xanh rì với cỏ non mơn mởn. Đáng tiếc trong trí nhớ của binh sĩ đó, vương quốc Mituto ấy từ lâu đã bị chìm sâu trong dòng sông thời gian, bị gió cát vùi lấp, tan biến không còn dấu vết.
Lâm Thịnh nhắm mắt, cẩn thận nhớ lại những khúc ca cổ xuất phát từ ký ức của tên lính kia, kết hợp với sự điều khiển chưa thành thạo của tay mình, cậu chậm rãi đánh lên khúc nhạc.
Tiếng nhạc cổ xưa trong trẻo truyền ra, dưới sức ảnh hưởng của sự bình yên ấy, cả tinh thần và cơ thể Lâm Thịnh cũng dần dần khôi phục lại như bình thường. Nhiệt độ nóng hừng hực trong cơ thể cậu giống như gặp được dòng nước suối vô cùng mát lạnh chảy qua, khiến cả người dễ chịu, sảng khoái lạ thường. Cảm giác thoải mái này khiến cho Lâm Thịnh bỗng nhiên quên mất mình đang ở trong một lớp dạy nhạc chứ không phải đang nghỉ ngơi.
Sau khi hoàn tất khúc nhạc, Lâm Thịnh đặt cây đàn hạc xuống.
"Tôi muốn mua cây đàn hạc này." Cậu cầm đàn hạc Saar đưa lại cho người nhân viên cửa hàng vẫn đang đứng ngẩn ngơ.
"Dạ... Được!" Nhân viên cửa hàng đã lấy lại tinh thần, nhanh chóng đáp lời. Cô cũng chưa từng nghe khúc ca mới nãy. Một khúc ca cổ theo phong cách bi thương mà lại bình yên xa vời vợi, khiến cho người đứng gần nghe được đều thấy tâm hồn mình được an yên trở lại. Sau khi khôi phục tinh thần, cô mới nhớ đến người vừa chơi cây đàn hạc ấy là một cậu con trai cường tráng, cao hơn mình hẳn một cái đầu. Nhưng rõ ràng tiếng nhạc lại êm dịu đến như thế...
Ở góc khác trong căn phòng, những đứa bé cả trai lẫn gái cùng với người giáo viên đang hướng dẫn tập đàn kia đều nhìn về phía Lâm Thịnh bằng ánh mắt đầy kinh ngạc và thán phục.
Không phải bởi vì cậu đàn quá hay, mà là bởi chưa một ai trong số họ từng nghe khúc nhạc này. Hơn nữa, Lâm Thịnh với chiều cao hai mét, cơ thể lại vạm vỡ như một con gấu, đối lập hẳn với cây đàn hạc màu vàng nhạt nhỏ nhắn, tinh xảo mà cậu cầm trong tay. Hình ảnh này cũng khiến mọi người bị chấn động không ít.
Cặp vợ chồng trẻ cũng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Lâm Thịnh. Khí chất tỏa ra từ trên người họ rất giống với những nhà nghệ thuật chuyên nghiệp suốt ngày đắm mình trong âm nhạc.
Những năm gần đây, người có thể thành thạo chơi nhạc bằng đàn hạc Saar như vậy, còn có thể hòa mình vào bản nhạc thực sự quá ít. Chưa nói đến chuyện Lâm Thịnh vốn còn trẻ như thế.
Sau khi trả tiền, Lâm Thịnh né tránh sự chủ động giao lưu của đôi vợ chồng nọ, trực tiếp xách đàn rời đi.
Chơi xong một bản đàn, cậu có cảm giác như phần Bán Long Hóa trên cơ thể mình cũng đã chậm rãi tiêu tan, kích thước cơ thể bị biến to khi nãy cũng dần dần thu nhỏ, khôi phục lại trạng thái bình thường.
Cậu định sẽ đem cây đàn này về sửa đổi vài chỗ, chế tạo ra một cây đàn hạc Huyết Lam giúp bản thân có thể tu luyện thánh lực.
- ----
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
9 chương
2672 chương
101 chương
26 chương
475 chương
23 chương
42 chương