Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 125 : Dung hợp (2)

Dọc theo con đường nhỏ, Lâm Thịnh chăm chú ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên xanh mướt xung quanh. Nơi đây cây cối um tùm, thảm cỏ non xanh trải dài, ngọn lửa hừng hực trong lòng cậu cũng bắt đầu nguội dần. Tiếp tục đi mãi đi mãi, phía trước dần dần không còn trông thấy bóng người. Ở sườn núi trước đó còn có thể lác đác thấy một, hai người, nhưng về sau, càng lên cao dần thì xung quanh chỉ còn không gian vắng vẻ, lạnh lẽo. Lâm Thịnh thả lỏng tinh thần, không gian yên tĩnh bốn bề khiến tâm hồn cậu bỗng thư thái lạ thường. Khi gần leo lên đến đỉnh núi, đột nhiên, một cô gái với mái tóc dài cột đuôi ngựa, mặc một bộ đồ ngày thường màu tím đậm chậm rãi xuất hiện trên con đường lên núi ở phía trước. Nhìn bề ngoài cô gái khoảng tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Cô bước từng bước theo con đường dẫn lên đỉnh núi, nét mặt thản nhiên, bình tĩnh. Đồng hồ màu bạc trên tay cô chỉ cần liếc mắt là đã thấy được mức độ tinh xảo kỳ công, cả trang phục cô đang mặc nhìn từ xa cũng có thể nhận ra kiểu dáng không tầm thường, vượt xa loại quần áo bình dân có giá mấy trăm đồng một bộ. Thể lực của cô không phải quá tốt, cứ đi vài bước lại dừng lại nghỉ ngơi một lúc. Sắc mặt cô đã dần chuyển sang màu trắng bệch, mắt mũi cũng theo vậy mà nhăn lại, từng giọt mồ hôi li ti rịn đẫm vầng trán. Chiếc miệng nhỏ của cô liên tục thở dốc lấy hơi. Lâm Thịnh bước nhanh qua người cô gái, hai người chỉ đánh giá nhau sơ qua một lượt đã đi lướt qua. Lâm Thịnh nhanh chóng đi lên trên theo con đường núi rồi biến mất dần sau rừng cây rậm rạp, cỏ mọc um tùm. Cô gái đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng Lâm Thịnh dần biến mất, chợt bật cười lắc đầu. Sau đó, cô tiếp tục leo lên. Từng có một thời gian, cô cũng có thể sải bước đi phăm phăm lên núi như thế. Trên đỉnh núi có một khoảng sân tự nhiên rộng chừng mấy mét vuông. Bốn phía quanh sân trời đều là sườn dốc thẳng đứng, quang đãng, sạch sẽ. Đứng đây nhìn xuống có thể quan sát được toàn bộ khung cảnh của thành phố Hoài Sa, đến từng bờ tường, ngóc ngách. Gió cuồn cuộn nổi lên, Lâm Thịnh đứng ở khoảng đất bằng trên đỉnh núi, hướng mắt nhìn xuống thành phố xa xăm nằm dưới chân núi. Từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ thành phố với những tòa nhà cao ốc ngang dọc giống như một khối xếp gỗ khổng lồ, tựa như chỉ cần một cú đạp là mọi thứ đều sụp đổ. Một lát sau, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cậu gặp giữa đường cũng leo lên được đến đỉnh. Cô trông thấy Lâm Thịnh đang ngồi trên tảng đá cao duy nhất, bèn đứng lại ở một đoạn sườn dốc thấp hơn nằm cách đó không xa. Ánh mắt cô hướng nhìn ra xa, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành ở nơi này. "Bây giờ, rất ít học sinh nào chịu kiên trì leo núi, vận động cơ thể thế này..." Trong lòng cô thầm khen ngợi vài câu. Cô nhớ lại những năm tháng học sinh khổ cực mình từng trải qua, thuở ấy để rèn luyện ý chí, sự kiên trì dẻo dai, mỗi tuần cô đều dành ra ít nhất một ngày để đi leo núi hoặc bơi lội, thư giãn thể xác lẫn tinh thần. "Đáng tiếc... Bây giờ muốn tìm được thời gian rèn luyện cũng rất phiền hà." Cô gái lại đưa mắt nhìn sang Lâm Thịnh. Căn cứ những động tác thành thạo và đường cơ bắp cân đối trên người của nam sinh kia, có lẽ cậu ấy là một học sinh gương mẫu với nết sinh hoạt và vận động rất đều đặn. Người biết tự quản lý và nghiêm khắc với bản thân mình luôn là hình mẫu lý tưởng của cô. Nếu có cơ hội, cô cảm thấy có khả năng rất cao mình sẽ không từ chối lời đề nghị giúp đỡ từ cậu trai này. Dựa vào thân phận và địa vị của cô, thực ra chỉ cần nói một lời là đã có thể thay đổi con đường tương lai cả nửa đời sau của một học sinh bình thường. Xa cách đã nhiều năm, nay trở lại ngọn núi xưa nơi đong đầy hồi ức, hoài niệm, trong lòng cô không khỏi dâng lên nỗi xúc động, bồi hồi khó tả. Cách đó không xa, Lâm Thịnh thấy cô gái kia nghỉ ngơi một lúc, sau đó rút điện thoại di động từ trong người ra, ngồi trên mỏm đá cúi đầu nhìn điện thoại, cậu cũng khẽ lắc đầu. Ở giữa đỉnh núi với từng cơn gió rét lạnh thổi phần phật như này mà lại đứng yên chơi điện thoại, đó quả thực là một việc khiến người ta cạn lời. Thường thì trong tình trạng này, cơ thể của người thường sẽ dễ phát sinh hiện tượng tản nhiệt, hơn nữa, bởi vì không cử động nên phần nhiệt lượng trong người cũng khó bổ sung kịp thời. Ngồi lâu một lúc có thể dẫn đến cảm lạnh. Có điều, chuyện của người khác không liên quan đến cậu, cậu cũng không bao đồng đến mức chủ động đi qua đó nhắc nhở đối phương. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lâm Thịnh cũng không ngây ra nữa mà đứng lên, chuẩn bị xuống núi. Leo núi chỉ là một cách thư giãn, trút bầu tâm tình, sau khi đã đạt được mục đích thì cũng không cần phải ngồi ỳ quá lâu ở đây nữa. Lần này nhờ leo núi mà tâm hồn cậu đã thả lỏng ít nhiều, cũng dần thấy thư thái, sảng khoái hơn. Cậu định bụng sau này sẽ thường xuyên đến đây hơn, xem như là giải sầu cho khuây khỏa nỗi lòng. Lúc đi xuống khỏi khoảnh sân, Lâm Thịnh đi ngang qua bên cạnh cô gái, trông thấy dòng nước mũi đang lặng lẽ chảy dài... Gió thổi rất lớn, thổi đến da mặt người cũng tê cóng, bởi vậy nước mũi chảy mà cô dường như không hề phát hiện ra. Nhìn dòng nước đặc sệt chậm rãi chảy ra rồi bị gió thổi vào, vẽ thành một hình chữ U kỳ quái trên gương mặt cô, cuối cùng Lâm Thịnh vẫn không kìm được mà rút hai tờ giấy ăn từ trong túi ra, đưa cho cô. "??" Cô gái kinh ngạc nhìn tờ khăn giấy Lâm Thịnh đưa tới, ngẩng đầu lên. Vù... Một đợt gió thổi qua, nước mũi trong suốt cũng bị thổi bay theo gió, dòng nước bị gió kéo dài ra treo lủng lẳng trên mũi. "Ừm..." Lâm Thịnh lắc nhẹ tờ giấy ăn trong tay, vẻ mặt tựa như không đành lòng nhìn thẳng vào cô nữa. Cô gái nhìn theo ánh mắt của cậu, vươn tay chạm nhẹ lên mũi mình, ngay sau đó cả khuôn mặt đều ửng đỏ. Tốc độ đỏ lên của mặt cô, dùng mắt thường cũng có thể dễ dàng nhận ra. Gió núi lạnh căm căm như vậy cũng không thể cản trở tốc độ gấp gáp của các mạch máu chảy dồn lên trên mặt cô, thoáng chốc mặt đã đỏ như quả cà chua. "Cảm ơn..." Cô nhanh chóng giơ tay nhận lấy tờ giấy Lâm Thịnh đưa, sau đó vội vàng quay đi lau sạch mặt mình. Đợi đến khi cô vất vả lau khô rồi quay người lại thì đã chỉ còn thấy bóng lưng nhanh nhẹn của Lâm Thịnh đang khuất dần phía sau con đường xuống núi. Thậm chí đến cả bóng lưng cũng mờ dần, lẫn vào với cây cối rậm rạp mọc giữa rừng núi. "Tiêu rồi..." Cô thực sự không biết dùng từ gì mới có thể diễn tả chính xác tâm trạng lúc này của mình. Bình thường, cô luôn chú ý giữ gìn hình tượng nữ thần hoàn hảo, thậm chí ngay cả xì hơi cũng phải kiềm lại, đợi đến một góc phòng không có ai mới an tâm xì ra. Sau khi xì hơi xong, cô thậm chí còn phải vỗ vỗ vào váy, để khiến mùi thối kia nhanh chóng bay đi hết. Chưa kể đến chuyện không bao giờ được đi nặng trong công ty, từ trước tới nay cô luôn ráng nhịn đến tận khi trở về nhà mới có thể thoải mái đi vệ sinh. Nhưng bây giờ thì hết thật rồi... Hình tượng cô cực khổ duy trì bấy lâu... Vừa nghĩ đến chuyện bị người ta nhìn thấy gương mặt lem nhem nước mũi của mình, trong phút chốc gió núi có lạnh hơn cũng không thể khiến cô cảm thấy rét nữa. "Phát điên lên mất!" Cô không khỏi lấy hai tay ôm lấy mặt mình. Cũng may cho cô, cậu thiếu niên vừa rồi rõ ràng không hề hay biết thân phận thật sự của cô. Sắc trời dần tối. Lâm Thịnh thong thả đi xuống khỏi cầu vượt. Từng chiếc ôtô với tiếng còi inh ỏi lướt qua ngay sát cậu, cuốn theo từng cơn gió lạnh thổi vù vù, nhưng không hề khiến cậu thấy rét mà chỉ tựa như cơn gió mát lạnh thoảng qua giữa trưa hè đầy sảng khoái. Khi đi ngang qua khung cửa kính một cửa hàng quần áo, Lâm Thịnh thấy hình phản chiếu của mình trên đó. Mắt cậu đầy tơ máu, làn da cũng đen hơn trước, vóc người cũng cao lớn hơn một chút. Đây là một hiện tượng tự nhiên diễn ra ngay sau khi cậu dung hợp với huyết mạch Nham Long. Thực tế nếu có người cẩn thận quan sát Lâm Thịnh một cách tỉ mỉ thì cũng có thể nhận ra, trong đôi mắt cậu căn bản chính là con ngươi vàng nhạt đồng tử dựng đứng của loài rồng. Gâu gâu gâu! Lâm Thịnh chậm rãi đi ngang qua một căn biệt thự có nuôi chó. Đằng sau cánh cửa sắt của căn biệt thự, một con chó lông vàng cao bằng một nửa người trưởng thành đang đứng trước cửa, sủa nhặng lên với cậu. "Hửm?" Lâm Thịnh liếc mắt nhìn nó. Ẳng ẳng ẳng... Cả người con chó run lên giống như bị giật điện, một vũng chất lỏng màu vàng xì ra phía sau mông, rồi nó cuống cuồng chạy đi mất. "Sợ đến tè ra luôn cơ à?" Lâm Thịnh cũng không biết nên nói gì. Quả nhiên không hổ là huyết mạch của Nham Long nhỉ? Chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ để dọa con chó giữ cửa cho nhà người ta sợ đến tè ra một bãi. Lâm Thịnh tiếp tục thong dong đi về phía trước. Hiện tại, cậu chưa dám trở về nhà ngay. Phải đợi sau khi cậu có thể nắm giữ hoàn toàn năng lực Bán Long Hóa (*) này, thu hồi trạng thái bây giờ mới có thể trở lại bình thường được. (*) Hóa thành nửa người nửa rồng. Nếu không, với sự biến đổi quá đột ngột này, cậu sợ sẽ khiến người nhà bị hù dọa. - ----