Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 123 : Huyết mạch (3)

"Đây là thứ quỷ quái gì vậy trời!!?" Lâm Thịnh không nhiều lời thêm nữa, lập tức nhanh chóng bỏ chạy, bơi như điên lên phía trên. Chỉ tính riêng độ dài độ rộng của mặt người thôi là đã hơn mười mét rồi, chưa kể những cánh tay của nó chỉ cần liếc sơ thôi cũng biết là không dưới mấy trăm. Mới nãy, Lâm Thịnh đã kiểm tra sức chiến đấu của những cánh tay này, kết quả cậu không thể chém đứt dù chỉ một cánh. Bởi vậy, bây giờ xoay người bỏ chạy là sự lựa chọn tốt nhất và cũng là duy nhất cho cậu. "Đừng mà... Đừng mà...!" Một giọng nói khẩn cầu tha thiết vang lên, kèm theo đó là một cơn chấn động kinh hoàng truyền đến người Lâm Thịnh. Cả người cậu tê rần, đầu vừa ngoi lên khỏi mặt nước đã bị mấy cánh tay tóm chặt một lần nữa. Cùng với một tiếng "tõm", cậu lại bị kéo xuống nước. "Đi chết đi!!" Lâm Thịnh hất văng tấm khiên sắt và thanh trọng kiếm trong tay mình ra. Hai vật nặng đều rơi thẳng xuống nước, nện mạnh lên sống mũi của gương mặt người khổng lồ bên dưới. Vèo!! Tất cả cánh tay đều giống như phản xạ có điều kiện, điên cuồng rút về, bắt lấy tấm khiên sắt. Ầm!! Tấm khiên sắt bị xé toạc ra, trong nháy mắt nổ tung thành một đống mảnh kim loại, bị mặt người mở miệng nuốt trọn. Lâm Thịnh không chút chần chờ, lập tức lao ra khỏi mặt nước rồi chạy nhanh ra ngoài cửa. Chỉ mấy giây ngay sau khi cậu chạy được đến cửa, ở sau lưng cậu, một vụ nổ long trời lở đất với sức công phá khủng khiếp đã diễn ra. Sóng kinh hoàng từ vụ nổ lớn phía sau đập thẳng vào lưng Lâm Thịnh. Cậu phun ra một búng máu đỏ tươi, cả người bay thẳng về phía trước, cố gắng lắm mới tách khỏi vô số cánh tay trắng bệch vẫn vươn ra từ phía sau. "Đừng mà... Đừng mà..." Những âm thanh loáng thoáng vẫn vọng đến từng đợt từng đợt từ sau lưng. Lâm Thịnh gắng sức lồm cồm bò dậy từ dưới đất, cắm đầu cắm cổ bỏ chạy một mạch. Cậu không cần quay lại nhìn cũng có thể đoán được quái vật với mặt người khổng lồ kia vẫn đang ráo riết đuổi theo sau. "Thánh Huyết Nhiên Thiêu!" Cậu quyết định triển khai bí thuật, sự tiêu hao năng lượng trong cơ thể ngày một gia tăng. Lâm Thịnh cố gắng kiềm chế không sử dụng Thánh quang để khôi phục cơ thể, chạy như bay đến hơn một trăm mét phía trước. Bỗng nhiên, ý thức của cậu dần trở nên mơ hồ, cảm giác mông lung chậm rãi truyền đến từ nơi sâu nhất trong tâm trí. "Tiêu hao đến giới hạn, sắp tỉnh rồi!!" Trong lòng cậu bỗng chốc thấy thật vui vẻ. Sau khi tiến vào khung cảnh trong giấc mơ, ngoại trừ chết và đến đúng lúc phải dậy, còn có một cách khác để sớm tỉnh lại đó chính là tiêu hao thể lực đến mức giới hạn. Tiêu hao càng lớn, thời gian có thể ở trong giấc mơ càng bị rút ngắn lại. Đây chính là hiệu quả mà Lâm Thịnh muốn. "Đừng mà... Đừng mà...!!" Giọng nói sau lưng như được lập trình sẵn cứ lặp đi lặp lại, ngày một tiến đến gần hơn, gần hơn nữa. Đáng tiếc, nó vẫn đến chậm một bước. Khóe miệng Lâm Thịnh thả lỏng, ý thức toàn thân cũng nhanh chóng tan rã. Tích tắc tích tắc... Âm thanh rất nhỏ của kim giây vang lên bên tai. Phù!! Lâm Thịnh bỗng mở choàng hai mắt, ngồi bật dậy trên giường, quần áo trên người đã ướt sũng mồ hôi. "Suýt nữa thì... May mà về được!" Lâm Thịnh nhanh chóng liếc nhìn chiếc tủ đầu giường, ở đó đã được thay một chiếc đồng hồ báo thức kim loại màu bạc mới, lúc này kim giây của nó đang nhích từng chút một, phát ra tiếng "tích tắc" không ngừng. Kim giờ chỉ vào số bảy. Ngoài cửa sổ loáng thoáng có ánh mặt trời chiếu vào. Lâm Thịnh ngồi trên giường hít vài cái thật sâu, nhắm mắt vào, sau đó mở to mắt, quả quyết vén chăn bước xuống giường. "Hôm nay, mình nhất định phải đi chuẩn bị đủ hết mấy vật liệu cần thiết!" Cậu đã chịu đủ cái cuộc sống đáng thương ngày đêm bị truy sát, phải bỏ chạy thục mạng này rồi. "Triệu hoán quái vật, sau đó dung hợp huyết mạch!" Trong lòng cậu đã sớm xác định được mục tiêu tốt nhất. ... ... Mấy giờ sau... Trong kho hàng bỏ hoang. Lâm Thịnh cẩn thận đổ nguyên liệu đã quấy đều cuối cùng lên trên trận đồ. Đồng thời, cậu châm ngọn nến mỡ bò lên, mùi thịt bò thoáng chốc đã tỏa ra thơm nức mũi. Cậu lại cẩn thận đặt cái nồi xuống, chất lỏng màu xám đậm đặc bên trong bắt đầu sôi lên ùng ục. Lâm Thịnh đứng dậy, lùi ra sau vài bước, bắt đầu thấp giọng nhẩm câu thần chú khởi động. Phừng... Một làn khói trắng bay lên từ ngọn nến, sau đó nhanh chóng bay thẳng vào trong nồi. Tiếp theo đó, một lượng lớn hơi nước bốc lên thành màn sương mờ mờ phía trên nồi. Hoàn toàn giống hệt với hai lần trước. Hơi nước nhanh chóng vây quanh Lâm Thịnh rồi chậm rãi tụ thành vòng tròn quanh cậu. Cậu bất giác nhắm nghiền hai mắt. Trong tầm mắt chỉ còn lại bóng tối, ba quả cầu ánh sáng khác nhau chậm rãi sáng lên. Từ trái sang phải, ba quả cầu có màu lần lượt là lam, đỏ, xám, được sắp xếp theo đúng thứ tự từ nhỏ đến lớn. Lớn nhất là quả cầu màu xám, đứng thứ hai là màu đỏ, cuối cùng là màu lam. "Lần trước, mình lựa chọn quả cầu ánh sáng đỏ, cũng tức là kiếm sĩ Hắc Vũ. Quả cầu ánh sáng màu xanh chỉ nhỏ hơn một chút so với màu đỏ, có lẽ là triệu hoán loại binh lính yếu ớt như là binh sĩ mang giáp nặng. Còn quả cầu ánh sáng màu xám cuối cùng..." Quả cầu này lớn hơn rất nhiều so với kích cỡ của cả hai quả cầu kia cộng lại, gần như không mấy chênh lệch so với quả cầu chứa Khiên Thánh Tàn Bạo mà cậu triệu hoán ra ngay lần đầu tiên. "Đây chắc là gã béo phun lửa mình giết chết lúc trước..." Lâm Thịnh tự mình đưa ra suy đoán. Trên pháp trận Hàng Linh có giải thích rằng, chỉ cần trước khi triệu hoán, người thực hiện dựa vào hồi ức của mình mà tưởng tượng ra hình ảnh của quái vật mình muốn triệu hoán thì nhất định có thể gia tăng xác suất xuất hiện của quái vật đó. Vừa nãy cậu cũng đã làm giống y như vậy. "Còn cái tên biết làm phép kia đâu?" Lâm Thịnh đột nhiên nhớ tới kẻ sử dụng phép thuật với những xúc tu mà cậu đã giết chết trong hầm giam trước đó. Phụt... Trong nháy mắt, những quả cầu ánh sáng trước mặt cậu sáng rực lên, sau đó một quả cầu ánh sáng xám nhỏ hơn xuất hiện. Lâm Thịnh nhìn quả cầu ánh sáng này, bỗng có ảo giác giống như lúc đối mặt với kẻ đó. "Vậy mà cũng được à?" Cậu cảm thấy khá kinh ngạc, trong sách chưa từng nhắc đến chuyện có thể gia tăng sự lựa chọn. "Thôi kệ, lần này phải chọn mục tiêu trước đã, còn lại tính sau!" Không đắn đo thêm nữa. Lâm Thịnh nhanh chóng tập trung ánh nhìn hướng đến quả cầu xám lớn nhất kia. Trong nháy mắt, một luồng sương màu xám đột ngột bay đến, bao phủ hoàn toàn ý thức của Lâm Thịnh. ... ... Một con ngươi lớn màu vàng nhạt với khe đồng tử dựng đứng đột nhiên xuất hiện. Nó được khảm trên vách đá dốc thẳng đứng màu xám đen và rất cứng rắn. Xoẹt xoẹt!! Một tia chớp đánh xuống, làm cả vực sâu tăm tối nằm phía dưới vách đá đột nhiên sáng rực lên. "Cái chết của ta... Hãy đốt lửa lớn hơn nữa đi..." "Cầm lấy... Máu của ta..." "Cầm lấy.... Tất cả của ta..." Con mắt vàng nhạt trên vách đá chậm rãi nhắm lại. Xoẹt xoẹt. Lại thêm một tia chớp đánh xuống. Toàn bộ vách đá nhanh chóng yên tĩnh trở lại, giống như tất cả đã chìm vào giấc ngủ say. Trong bóng tối, trên mỏm cao của vách đá, một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện. Bóng người giơ cao bó đuốc trong tay, ngọn lửa đỏ trên đó như đang nhảy múa, cũng chính là nguồn sáng duy nhất chiếu rọi khu vực xung quanh. Bóng người chậm rãi ném bó đuốc xuống dưới vách núi. Ngọn lửa đỏ vẽ nên một đường lửa cháy rực, lộn vài vòng trước vách đá rồi rơi xuống thẳng vực sâu phía dưới. "Tỉnh lại đi... Thạch vương (*) vĩ đại nhất!" (*) Vua đá. "Tỉnh lại đi... Nham Long vương (*) mạnh mẽ nhất từ trước đến nay..." (*) Vua rồng đá. "Tỉnh lại đi... hỡi con rồng hi vọng cuối cùng trong bóng tối..." Những lời hát ngân nga vang vọng đến cả bốn phương tám hướng xung quanh. Xoẹt xoẹt!! Đường chớp thứ ba cắt qua bầu trời, rọi sáng khắp đất trời, đồng thời rọi sáng cả vách núi xám đen. Giữa màn đen bao trùm vực sâu thăm thẳm, một đốm lửa đỏ rực chậm rãi sáng lên, lan rộng cả một vùng, sau đó hóa thành một vòng xoáy lửa đỏ vô cùng vĩ đại. Xoẹt!!! Đôi con ngươi vàng nhạt dựng thẳng đứng đầy dữ tợn đột nhiên trợn trừng lên. Lâm Thịnh bỗng lấy lại tinh thần, nhìn chăm chú vào bóng người cao lớn đang quỳ một chân trên đất trước mặt mình. Con ngươi trong mắt bóng người và con ngươi vàng nhạt dựng thẳng đứng cậu từng thấy giống hệt nhau. Cậu hít một hơi thật sâu, đưa tay trái lên, chậm rãi tới gần phần trán của bóng người kia. - ----