Khi trời tờ mờ sáng, nhân có sương sớm, đám phụ nhân cho thịt trâu vào sọt, không ngừng thêm thù du, hoa tiêu, đương, liên tục đảo cho tới khi gia vị đã dính đều lên thịt mới thôi, đặt từng miếng lên chiếu trúc, đợi mặt trời lên. *** nhắc lại, thù du chính là cây có vị cay, ở đây thay ớt vì ớt còn ở Mỹ chưa nhập khẩu về được. Nửa đêm mới ngủ, chưa đẫy giấc Vân Tranh đã dạy, rửa ráy xong đi kiểm tra thịt trâu khô, lấy thử một miếng cho vào mồm thai thong thả, vừa nhai vừa gật gù, ngon, trong cay có ngòn ngọt, vị ngọt của đường dễ kích thích khẩu vị rồi tới cái ngọt của thịt để lại dư vị kéo dài, càng nhai càng thích, so với thịt bò khô đời sau chỉ có hơn không kém, tiếc mỗi cái là không đủ cay. Thằng nhóc Vân Nhị bây giờ hoàn toàn coi mình là trẻ con rồi, mặc mỗi cái áo khoe cả chim mà dám tồng ngồng chạy ra ngoài, mỗi tội là con nít quỉ, đang chạy hùng hục thấy thiếu phụ nhà người ta cho con bú thì đứng lại nhìn một cái đã, may chưa mặt dày tới mức đi tranh sữa của trẻ con, nó ăn một miếng thịt trâu khô đi tìm Tịch Nhục dựa vào đống củi ngủ tới bất tỉnh nhân sự, cái cô nương đáng thương này hôm qua chưa chợp mắt, cái tuổi mười ba mười bốn là lúc ngủ khỏe, có chút thời gian là ngủ tít mù trời, Vân Nhị đẩy mấy cái không tỉnh. - Có người ăn vụng thịt. Vân Nhị la hét ầm ĩ, Tịch Nhục thoáng cái tỉnh ngay, vơ lấy gậy mở to mắt tìm trộm, chỉ thấy trộm lớn trộm bé ngang nhiên đứng ăn trước mặt mình. - Về ngủ đi, sương làm ướt áo rồi kìa. Vân Đại nói một câu hơi quay đầu đi, sương thấm ướt áo ôm lấy đồi ngực mới nhú của Tịch Nhục, chắc hẳn hơn nửa năm qua ăn uống sung túc, cùng lượng vận đồng nhiều làm Tịch Nhục phát dục cực tốt, sơ bộ có chút quy mô thiếu nữ, thứ không nên nhìn thì đừng nhìn vẫn hơn: Tịch Nhục bị Vân Nhị dùng đầu ủi về phòng, vừa đi vừa đảm bảo với thiếu gia mình chỉ chợp mắt một lát, nhà sắp có khách, vạn lần không thể thất lễ. Khách tới trưa mới đến, chỉ cần làm một món nộm thịt trâu, một bát canh thịt trậu, một món thịt trâu sào, một lồng bánh bao thịt trâu là đủ, hôm nay phải tiếp thị cho đặc sản Tây Tạng này. Trà thì là trà mình tự sao, rượu là rượu lâu năm do trưởng lão nhờ người mang về, mấy thứ này đủ làm Lưu huyện thừa, Ngũ Câu ăn nuốt lưỡi rồi, khó đối phó nhất là Lương lão gia, nghe nói người ta từng tới cả Đông Kinh Biện Lương, còn nhận ra cách uống trà của miền bắc, chứng tỏ đã đi rất nhiều. Vật liệu đã có sẵn, bánh bao hấp thì Vân Tranh tự làm, chưa nói người khác, Vân Nhi nghe nói bánh bao thịt trâu đã nước bọt ròng ròng. Từ lúc nặn bánh cho tới khi đặt vào nồi, Vân Nhị bám sát bên cạnh không đi, Vân Tam cũng hiếu kỳ vẫn đuôi theo sau, thêm một lát nữa con rắn trông nhà cũng trườn lên đầu cành cây, thè lưỡi nhìn ngó. Đợi mãi mới nghe thấy Vân Đại nói bánh bao đã chín, Vân Nhị chạy như một làn khói vào phòng Tịch Nhục, nắm hai vai nàng lắc lấy lắc để: - Tịch Nhục dạy đi, có món ngon để ăn, Vân Đại làm bánh bao thịt trâu kìa. Từ nhỏ chưa bao giờ được ăn no, Tịch Nhục không chịu nổi chữ ăn, nhất là do Vân Nhị còn nói món ngon, dù buồn ngủ díp mắt cũng không do dự chút nào. Tiểu cô nương mặc mỗi cái áo trong mỏng manh liền bế Vân Nhị chạy ra, thấy Vân Đại đang gỡ lồng hấp khỏi nồi, hơi mù mịt tan đi lộ ra mười hai cái bánh bao trắng trắn tròn tròn, ngửi mùi thơm đã làm nàng ngất ngây. Vân Nhị nhảy ngay xuống, cầm lấy một cái, nóng tới la hét ỏm tỏi. Thừa hiểu tính háu ăn của cái nhà này rồi, Vân Đại lấy kẹp trúc gắp bánh bao vào đĩa, đuổi Vân Nhị và Tịch Nhục vào nhà ăn, tiện chân đá đít mấy tên thiếu niên đốn củi đi ngang qua, không hiểu nhìn bánh bao này hay bánh bao của Tịch Nhục. Bánh bao không hề tệ, cắn một miếng vỏ, thế là nước thịt chảy ra, mang theo mùi thông rừng, thịt trâu vẫn còn độ dai, nhai rất thích. Quay đầu nhìn Tịch Nhục và Vân Nhị đang ăn lấy ăn để, hạnh phúc lan khắp toàn thân Vân Đại, nam nhân vât vả bên ngoài chẳng phải để về nhà nhìn thấy cảnh này sao? Tịch Nhục không chịu mang bánh bao tới nhà tộc trưởng, Vân Nhị cũng nói chưa ăn đủ, Vân Đại uy hiếp mãi, cả hai mới mặt sưng mày xỉa bê bốn cái bánh bao đi, lễ số không được thiếu. Quay lại thấy trong đĩa vốn có ba cái bánh bao, giờ thành hai, Vân Tranh thở dài ngước đầu nhìn mái nhà: - Đạo trưởng đã thích thì xuống mà ăn, còn hai cái, vốn để hiếu kính ngài. Tiếu Lâm xuất hiện sau lưng Vân Tranh như bóng ma, hai cái bánh bao không phải ăn là là bị ông ta nuốt vèo vào bụng, đúng là trư bát giới ăn nhân sâm, phí cả món ngon. - Tiểu tử ngươi giao dịch với người Thổ Phồn chẳng lẽ vì thứ này, không có ý đồ gì khác à? Từ lần Tiếu Lâm đảm bảo với Ngũ Câu sẽ giám thị Vân Tranh, cơ bản nhất cử nhất động của y đều không qua được mắt ông ta, bao gồm cả việc gặp Lại Bát, cứ tưởng y mưu đồ khống chế sơn lâm, ai dè chỉ mang về năm con trâu hình thù quái dị này. Tiếu Lâm không lạ gì thứ ly ngưu nay, chỉ là không hiểu y muốn gì, tới khi Đậu Sa trại tổ chức lễ giết trâu tưng bừng mới đoán, y muốn bán thịt trâu. Vân Tranh xoa xoa tay cười hăng hắc: - Đương nhiên có ý đồ khác, nếu không đạo trưởng cho rằng ta vì mấy miếng thịt trâu mà bỏ công tới vậy sao? - Nói ra nghe xem, ngươi phát giác ta theo dõi từ khi nào? - Thôi đừng tự làm mất mặt nữa, từ khi con rắn trông nhà thích ra cái cây ngoài cửa là ta đã biết rồi, nhà ta có tiểu cô nương đang lớn, ông rình rập nhìn trộm không biết xấu hổ à? Còn hại ta cả ngày không dám ngẩng đầu lên, tránh cho ông khỏi bẽ mặt, nhưng về sau ta phát hiện ra có cái lợi, nếu không ông nghĩ ta sảng khoái dẫn Tịch Nhục và Vân Nhị đi gặp Lại Bát vì lý do gì, ông tưởng ta tin Lại Bát à? Ta có phải kẻ ngốc tùy tiện giao tính mạng cả nhà vào tay người khác không? Vân Đại khinh bỉ nói: Tiếu Lâm bị nói tới chút nữa tức tới ngạt thở xỉu tại chỗ, tưởng thủ đoạn của mình cao minh, ai ngờ thành tay sai miễn phí cho người ta, lại bị người ta dè bỉu. - Hôm nay ngươi mời khách tới nhà dự tiệc vì cái gì, lão đạo... Rất tò mò. Tiếu Lâm suýt nữa nói vì sao không có mình, có điều chớp mắt đáp án đã xuất hiện trong đầu, may chưa hỏi ra nếu không bị người ta cười cho chập nữa: Động tác cho bánh bao vào lồng của Vân Tranh chậm lại, giọng thương cảm: - Ta muốn giết đám cường đạo ở Nguyên Sơn, chúng phải chết, những nữ nhân bị lăng nhục tới chết kia đang đợi ta, kêu gào đòi ta bao thù cho họ, làm ta nửa đêm không biết bao lần thức giấc. Cho nên để có giấc ngủ ngon, bọn chúng phải chết, không tên nào được sống sót cả. Tiếu Lâm hơi ngớ ra, ông ta không ngờ Vân Tranh làm thế là vì báo thù cho bách tính, song vẫn thở dài, nghiêm giọng phá nát ảo tưởng không thực tế của Vân Tranh: - Ngươi không thực tế rồi, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của cường đạo Nguyên Sơn, dù có ta và Ngũ Câu cùng bộ khoái huyện nha hợp lực với hộ vệ Lương gia cũng không phải là đối thủ, bỏ đi, cầm thư tiến cử của Ngũ Câu tới Thành Đô học, đừng theo đuổi chuyện không thể thực hiện làm lỡ dở tương lai. Vân Tranh cười khẩy: - Hi vọng vào các người, tất nhiên là không rồi, các ngươi mà trông cậy được thì cường đạo Nguyên Sơn đã không lớn mạnh như thế, thảm kịch vừa rồi không xảy ra. Đất đai nơi này đã nuôi các ngươi uổng công rồi, ăn lương thực từ đất mọc ra, uống nước suối từ núi chảy xuống, lại không bảo vệ được nó, còn lên mặt cao nhân tiền bối gì chứ? Gọi các ngươi tới đây là để các ngươi nhận chút công lao tiếp tục lừa gạt bách tính, chứ lên núi đánh giết các ngươi không làm nổi. Huyệt thái dương của Tiếu Lâm giần giật, mặt trở nên vô cùng nanh ác, hai tay xòe ra bóp vào, đời này ông ta chưa bao giờ bị ai mỉa mai độc ác như vậy.