A! nghiệt duyên đau đầu
Chương 1 : Có cha là nhà bác học
Nếu có ai hỏi cô " cha bạn làm nghề gì?"
Cô sẽ trả lời " Một nhà khoa học". Nhưng đằng sau cụm từ mỹ miều ấy luôn gắn liền với cụm từ " quái gở, lập dị và không bình thường".
Có người cha như thế cô hãnh diện không nổi.
Cô- Nông Trí Tuệ, 22 tuổi, tốt nghiệp thủ khoa đại học YTB- đại học nổi tiếng nhất cả nước, đang làm thực tập sinh tại bệnh viện E của thành phố.
Làm bác sĩ thực tập có nghĩa là như thế nào.?
Chính là nhìn các bác sĩ chuyên khoa chuẩn đoán rồi ghi chép số liệu, hay nhàn rỗi hơn là đo nhịp tim, huyết áp.
Trời ơi, công việc nhàn chán đến mức không chịu được. Nông Trí Tuệ- cô- cần là một bác sĩ thực thụ, cầm dao phẫu thuật, trực tiếp cứu sống người bệnh.
Bây giờ là 5:00pm
1 2 3 hết giờ.
Tan làm!!!
Chào các đồng nghiệp, cô nhanh chóng cởi áo blue trắng ra, cầm túi sách bước ra khỏi phòng.
OMG, cô nhìn tên bệnh viện của mình tự an ủi bản thân còn ở đây lâu dài cố lên….
Về nhà, nghĩ đến người cha quái gở của mình, cô không khỏi rùng mình, không biết lại có màn gì chào đón đây haizzz…
Bùm!!!!!!!
Vừa mở cửa khu chung cư của mình, một tiếng động lớn vang lên.
Rồi lại một làn khói trắng tràn ra, xông thẳng vào mũi cô cay cay, lại có mùi khen khét.
“Ba”...
Cô hét ầm lên: “ Nhà sắp cháy rồi”
“ Ôi con gái yêu”
Giọng nói được kéo dài, trầm bổng nhưng không dấu được niềm vui và sự hung phấn.
Từ trong làn khói nhảy ra, một người mặt mày nhem nhuốc, mái tóc sau vụ nổ dựng đứng cả lên, xoăn tít và vẫn đang bốc khói, bộ quần áo sơ mi trắng cũng theo đó mà rách tả tơi, nhem nhuốc các vết nhọ đen.
Chỉ có đôi kính mắt là nguyên vẹn, nhìn ra một vài phần tri thức và ánh mắt sáng rỡ.
Ba cô nhảy dựng lên, kéo cô vào trong làn khói.
“Con yêu, xem này”
“ Làm sao nữa hả ba”
Cô lải nhải theo bước chân ba bước vào trong phòng- căn phòng “phòng sáng chế các phát minh khoa học”
Tên căn phòng này cô nghe không dưới trăm lần và mỗi lần nghe cô đều muốn độn thổ.
“ Con nhìn xem”
Ba cô khoa chân múa tay như một con rối chỉ vào chiếc máy còn đang bốc khói trong phòng
“ Đây là phát minh mới của ba. Máy xuyên thời gian LC1002. Chiếc máy này có thể đưa ta đến bất cứ thời không nào qua lỗ hổng không gian bằng việc vận hành máy móc của 12 chiếc đồng hồ đây cót LSĐ”
Ba cô nghiêm túc giải thích.
“ Bây giờ, ba vận hành cho con xem”
Nói rồi ông lập tức nhảy vào trong khoang máy.
Cô tròn mắt nhìn vào chiếc máy thời gian này, thật ba chấm….
Bề ngoài quá tệ không có tính thẩm mỹ nghệ thuật. Chiếc máy thoạt nhìn vừa giống đầu mũi của chiếc máy bay, vừa giống một chiếc tàu ngầm. Hai bên là hai chiếc bánh xe còn đằng sau là một chiếc quạt lớn. Kiểu hình dáng thì giống ô tô trẻ con không hơ không kém.
“ Ba bắt đầu chạy đây”
Vừa nói ông vừa ấn các thông số trên bảng điều khiển.
Bùm!!!!!
Lại một làn khói nữa phun ra.
“ Ơ sao nhỉ”
Tiếng ba cô nói tràn đầy sự thất vọng.
“ Con nói cho ba biết đây là lần thử nghiệm thứ 13 rồi” Cô khoanh tay trước ngực, lên giọng chỉ trích “ Lâm Thành, con biết ba có ước muốn xuyên qua thời gian nhưng những thứ hư vô thế làm sao có được. Ba từ bỏ đi con không muốn ra đường sống vì cháy nhà đâu.
“ Ôi, đứa con gái bất hiếu, sao con lại không tin tưởng ba.” Ba cô khóc thút thít như một đứa trẻ rồi bắt đầu kể lể “ Uổng công ba chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau con ( ôi là mẹ chứ…)
Chăm sóc con từ nhỏ đến lớn cho con ăn học, nhưng con lại không tin tưởng ba, huhu con phải tin ba.” Càng nói ông càng khóc to hơn “ Lần này ba nhất định sẽ thành công”
Ba còn muốn tiếp tục sao? Ôi, trán cô xuất hiện đầy hắc tuyến, cô đưa tay vỗ lên đầu. Ôi con gái của nhà bác học là như thế này đây….
Con không muốn mỗi ngày phải dỗ ba như một đứa trẻ đâu, con không muốn ra đường sống, con nhớ mẹ aaaaaaa….
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
75 chương
14 chương
10 chương
122 chương
53 chương
11 chương