Tranh tài chi vị
Chương 1 : Đại thiếu gia nhà họ quân
Sau khi tỉnh lại, hắn hứng thú cong cong khóe miệng. Thân thể này năm nay mười sáu tuổi, cũng tên là Quân Bắc Hàn, là con trai cả của tập đoàn nhà họ Quân, đang học lớp mười, dưới có hai đứa em trai học lớp chín, đều mười lăm tuổi, một người tên Quân Bắc Ngang, một người tên Quân Bắc Cảnh. Quân Bắc Ngang ngoài mặt là em trai cùng mẹ cùng cha với Quân Bắc Hàn, thật ra là con riêng của cha Quân. Ông ta thừa dịp mẹ Quân suy yếu sau khi sinh đánh đổi con trai của tình nhân về. Em trai ruột thực sự của Quân Bắc Hàn bởi vì bệnh tim bảm sinh nên đã chết ngay sau khi sinh.
Quân Bắc Cảnh là con của một nữ sinh viên mà mẹ Quân đã từng giúp đỡ. Cô ta là trẻ mồ côi, bản tính không xấu, tự biết mình có lỗi với mẹ Quân, sau khi sinh không bao lâu thì mắc phải bệnh trầm cảm, vài năm sau rạch cổ tay tự sát. Thi thể là do mẹ Quân phát hiện, cũng không biết có phải do bị kích thích hay không, một năm sau cô cũng nhảy xuống biển, vẫn chưa tìm được thi thể.
Nhân vật chính của thế giới này chính là cậu con trai thứ ba nhà họ Quân - Quân Văn Cảnh, từ nhỏ bị gia tộc chèn ép, anh em hãm hại, cuối cùng từ đường cùng phản công trở thành đế vương nơi thương trường. Y đánh bại vô số đối thủ, trải qua từng cuộc từng cuộc thương chiến chấn động lòng người, cuối cùng đi lên vị trí cao nhất của quyền lực và tiền tài. Mà Quân Bắc Hàn chỉ là một chướng ngại vật nho nhỏ trên con đường nhân sinh của y, thậm chí còn không được coi là đối thủ.
Ba vị công tử nhà họ Quân, cậu cả trầm ổn già dặn, cậu hai đơn thuần thẳng thắn, cậu ba tính tình quái gở, nhìn như cậu cả là ưu tú khôn khéo nhất, nhưng thật ra lại là người ngu xuẩn nhất. Hắn coi Quân Bắc Ngang là em ruột mà dung túng chăm lo mọi bề, nghe theo lời xui khiến của đối phương xa lánh chèn ép Quân Bắc Cảnh, ngay cả sự bất công rõ ràng của cha mình cũng không thèm để ý. Dưới sự dẫn dắt cố ý của cha Quân, hắn trở thành một tấm gỗ chắn hết mọi nguy hiểm cho Quân Bắc Ngang.
Cuối cùng, hắn chẳng những kết thù với Quân Bắc Cảnh, bị y trả thù, mà ngay cả phần gia sản của riêng mình cũng bị Quân Bắcn Ngang tính kế cướp đi, cả đời nghèo đói thất bại, chết một cách uất ức.
Đây chính là hình mẫu nhân vật hy sinh theo đúng tiêu chuẩn.
Nhớ lại nội dung truyện đã đọc, Quân Bắc Hàn lười biếng duỗi eo, đi đến bên cạnh cửa sổ lớn ngắm bình minh, bộ não tinh vi hơn cả 007 đang nhanh chóng phân tích xem nên làm thế nào để thay đổi vận mệnh của nguyên chủ. Đã đến đây, hắn sẽ nghiêm túc đối mặt với cuộc sống nơi này, tuyệt đối sẽ không coi nơi này thành một thế giới hư ảo, cũng sẽ không dùng thái độ khinh thường như chơi trò chơi.
“Hàn thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong, nên rời giường rồi.” – Đúng lúc này, bảo mẫu gõ gõ cửa phòng.
Quân Bắc Hàn thu hồi lại nhuệ khí, treo lên nụ cười ôn hòa nhã nhặn lần nữa, thay đồng phục theo như trong ký ức của nguyên chủ, nhanh chóng rửa mặt rồi xuống lầu dùng bữa.
Trong phòng ăn, cha Quân đang ngồi trên ghế chính đọc báo, Quân Bắc Ngang nằm sấp trên vai ông ta, cổ duỗi thật dài. Thấy cha Quân định lật sang trang, cậu ta vội vàng vươn tay giữ tờ báo lại, kêu la mình vẫn còn chưa đọc xong. Cha Quân bất đắc dĩ cười cười, thuận tay véo véo mũi con trai. Đúng là dịu dàng thắm thiết, Quân Bắc Hàn làm con cả đã bao giờ được như vậy chưa? Vậy mà hắn lại bị cha Quân tẩy não, cứ luôn tưởng rằng tất cả những thứ tốt nhất đều phải nhường em trai, chăm sóc em trai là nghĩa vụ của hắn.
Chăm sóc? Đương nhiên lúc này Quân Bắc Hàn sẽ chăm sóc Quân Bắc Ngang thật cẩn thận. Khóe miệng cong lên, khiến cho nụ cười trên mặt càng trở nên dịu dàng, chân thành, tha thiết. Quân Bắc Hàn ngồi xuống bên trái cha Chu, thờ ơ nhìn Quân Bắc Cảnh đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì bên cạnh một cái.
“Hàn thiếu gia, mỗi ngày một cốc sữa.” – Lục Cận Thần, trợ lý tư nhân của cha Quân đi ra từ phòng bếp, đặt một cốc sữa nóng hôi hổi trước mặt hắn, cũng ngăn chặn ánh mắt hắn nhìn về phía Quân Bắc Cảnh. Ý cười trên mặt Quân Bắc Hàn càng đậm, trong con ngươi đen nhánh nhanh chóng xẹt qua một tia tăm tối. Hắn suýt thì quên mất, nhà họ Quân lúc này không chỉ có nhân vật chính Quân Bắc Cảnh, còn có cả nam phụ thứ nhất Lục Cận Thần. Nếu không có hắn sẽ không có Quân Bắc Cảnh hô mưa gọi gió không gì không làm được mười n ăm sau này.
Dùng một câu thô tục hơn mà nói… Hắn chính là bàn tay vàng của Quân Bắc Cảnh, một tồn tại giống như gian lận.
Bởi vì gen tốt, ngoại hình của ba vị công tử nhà họ Quân đều không tệ. Nhưng đã là nhân vật chính, đương nhiên dung mạo của Quân Bắc Cảnh là xuất chúng nhất, khuôn mặt rõ nét không chút tì vết nào giống như một tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, dù quan sát từ góc độ nào cũng có thể xưng là hoàn mỹ. So với y, gương mặt Quân Bắc Hàn toát lên vẻ bình thản, nhưng đôi mắt đào hoa hơi xếch sáng như sao đã bù lại một chút chênh lệch này. Khi hắn nhìn một ai đó, người nọ ban đầu cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng hắn chỉ cần híp mắt liếc một cái, ánh mắt tựa như lưỡi câu đó có thể khiến cho người ta tai nóng bừng, tim đập nhanh.
Với vai trò nam phụ thứ nhất, diện mạo của Lục Cận Thần cũng tương đương Quân Bắc Cảnh, khuôn mặt như được đẽo gọt điêu khắc, đẹp đến không có chỗ chê. Nhưng hắn lại để mái dài, đeo một cặp kính gọng vàng, dùng hành động tao nhã và nụ cười thân thiện gần gũi nhằm che giấu ánh mắt thường lơ đãng toát ra cường thế và sắc bén của mình. Ngoài mặt, hắn là một thành phần trí thức tinh anh, gia thế trong sạch, trên thực tế là người cầm quyền của tập đoàn tài phiệt gia tộc họ Lục. Bởi vì khi còn trẻ từng có mối quan hệ sâu xa với mẹ Quân Bắc Cảnh nên giờ về nước chăm sóc con của cố nhân. Nhà họ Quân rất giàu, được coi là thế gia đứng đầu ở nước X, nhưng không là gì so với nhà họ Lục phồn thịnh trên đất Nhật. Tập đoàn và tài phiệt, chỉ khác có hai chữ thôi mà khác nhau đến một trời một vực.Ở Nhật, tổ chức mafia là hợp pháp, mà nhà họ Lục chính là gia tộc mafia đứng đầu nước Nhật, mạng lưới buôn bán súng ống đạn dược trải rộng toàn cầu. Một nhân vật vốn nên hô phong hoán vũ như vậy hiện giờ lại đang làm trợ lý tư nhân dưới tay cha Quân, bị sai đến khiến đi y như một bảo mẫu, Quân Bắc Hàn thật sự không hiểu được trong lòng hắn rốt cục nghĩ như thế nào. Chỉ vì một chút ký ức khi còn nhỏ ư? Có lẽ mẹ Quân Bắc Cảnh là ánh sáng duy nhất trong thế giới tối tăm của hắn, khi cô ta chết đi, tia sáng này cũng trở thành bất diệt, thế nên sẽ chuyển dời tình cảm lên Quân Bắc Cảnh? Hắn bảo vệ Quân Bắc Cảnh, là vì muốn bảo vệ một mảnh đất trong lành cuối cùng trong lòng mỉnh? Dù những suy đoán này có buồn cười vô lý đến thế nào, hắn cũng đã đến đây, Quân Bắc Hàn sẽ không miệt mài tìm hiểu nữa, bưng cốc lên từ từ uống sữa.
Ba người Quân Bắc Hàn, Quân Bắc Cảnh, Lục Cận Thần yên lặng dùng bữa. Cha Quân và Quân Bắc Ngang cứ ăn mấy miếng lại tán gẫu vài câu, không khí vô cùng hòa hợp ấm áp. Hai người này mới là một đôi cha con thực sự, những người khác đều là dư thừa. Nếu Quân Bắc Hàn trước kia có thể nhận ra sớm một chút, sẽ không đi đến một kết cục bi thảm như vậy. Nghĩ đến đây, Quân Bắc Hàn nhếch nhếch khóe miệng, nở một nụ cười hơi mang theo giễu cợt, sau đó liếc mắt nhìn Lục Cận Thần đang ngẩng đầu quan sát.
Thiếu niên vốn ôn hòa tuấn mỹ trong nháy mắt trở nên tà khí gấp vạn lần, Lục Cận Thần ngẩn người, trái tim cũng rạo rực theo. Khi hắn chăm chú nhìn lại một lần nữa, thiếu niên đã thu ánh mắt về, hết sức chuyên chú ăn cháo. Ăn điểm tâm xong, Lục Cận Thần dựa theo thường lệ đưa ba đứa trẻ đến trường. Dù trong lòng nghĩ như thế nào, trước mặt người khác hắn luôn đối xử bình đẳng với ba vị công tử, nhưng bởi vì cậu hai Quân Bắc Ngang hoạt bát sáng sủa nhất nên trông giống như là người thân với hắn nhất.
Quân Bắc Hàn vừa lên xe đã chợp mắt, Quân Bắc Cảnh cũng giữ yên lặng, Quân Bắc Ngang chỉ có thể nói chyện với Lục Cận Thần. Thoạt nhìn thì tưởng cậu ta đang quan tâm đến sinh hoạt thường ngày của cha Quân, thật ra luôn cố ý vô tình hỏi thăm chuyện trong công ty. Đối mặt với cậu con trai thứ hai mà cha Quân yêu thương nhất, Lục Cận Thần đương nhiên là trả lời mọi câu hỏi mà không hề cảnh giác.
Cuộc sống ở trung học rất vô vị, những bài tập bề bộn đối với một hacker có chỉ số thông minh cao mà nói chỉ là một bữa sáng. Hai tiết đầu đều ngủ thiếp đi, cho đến tiết thứ ba Quân Bắc Hàn mới tỉnh lại trong tiếng huyên náo xung quanh, vừa mở mắt ra đã trông thấy rất nhiều bông tuyết bay xuống qua cửa sổ. Hiện giờ đã sắp đến hè rồi, học sinh nữ trong lớp đều mặc váy ngắn đi học, sao lại có tuyết rơi?
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
21 chương
68 chương
732 chương
74 chương
56 chương
30 chương