Tề Tĩnh nhớ lại bia mộ kia. Bia mộ của ông nội Thẩm Nhạn. Ngày đó, Thẩm Nhạn và anh đi tảo mộ ông nội, anh nhớ ra khi nhìn thoáng qua tấm bia, trên đó có khắc tên các thành viên trong dòng họ... Chỉ thiếu mỗi tên Thẩm Nhạn. Anh nhớ lại quyển album kia. Trong đó hoàn toàn không hề có ảnh chụp hồi bé của Thẩm Nhạn. Ngoại trừ ảnh thời niên thiếu của hắn, chỉ có một ông cụ, mà trên mặt Thẩm Nhạn hồi ấy chưa từng xuất hiện một nụ cười. "Khi còn bé, hoàn cảnh sinh hoạt của anh không tốt lắm." "Anh muốn khắc phục vài thứ." "Cho dù những điều đó không phải điều em muốn nghe, cũng được sao?" Anh chợt hiểu ra tất cả. "A..." Tề Tĩnh mấp máy môi, khi lấy lại tinh thần, từ hốc mắt đã bất giác lã chã rơi xuống gì đó, nhỏ vào mu bàn tay đang bụm miệng của anh. Tiếng thì thào của người kia dường như lại vang lên bên tai lần nữa. Trong giọng nói của hắn luôn mang theo nỗi ưu thương, cùng với sự bất an nồng đậm. Tề Tĩnh, đừng đi. Tề Tĩnh, phải làm sao mới có thể khiến em cần anh hơn nữa? Tề Tĩnh, cuộc thi hôm nay... anh muốn mời em nghe toàn bộ quá trình. "Bởi vì... đây mới chính là..." Toàn bộ Thẩm Nhạn. Giọng nói của anh chua xót vô cùng, thậm chí không thể hoàn thành câu này. Mảnh ghép cuối cùng của bức ghép hình đồng thời cũng là mảnh ghép khó ghép vào nhất, mảnh ghép mà anh mãi không tìm thấy... Cuối cùng người kia cũng chấp nhận đặt nó trước mặt anh. Tề Tĩnh không nói nên lời nữa. Rốt cuộc anh cũng hiểu được lí do. Rốt cuộc anh cũng biết được nguyên nhân dù cho hai người đang ở trong thời khắc thân mật nhất, gần gũi nhất, hắn vẫn cứ bất an. Những lời chôn giấu trong lòng lúc đó không thể nói rõ ràng được, lại dùng dao khắc từng từ từng chữ vào lòng. Khi bức tường thủy tinh ngăn cách anh và Thẩm Nhạn sụp đổ, trước khi tay anh có thể chạm tới đối phương thì đã bị thủy tinh cắt đứt tay đầy đau đớn. Hóa ra ngay từ đầu, "người nghe" của cuộc thi tối nay chỉ có một mình anh... Thẩm Nhạn lựa chọn phương thức này để thẳng thắn nói cho anh tất cả. "Ưm..." Hô hấp Tề Tĩnh không đều đặn, gấp gáp khóc rung rức, hai vai run rẩy. Anh đột nhiên buộc chặt hai tay, cố gắng ngăn chặn tiếng khóc nghẹn ngào, không để người kia nghe thấy. Khi nhận ra trong lời thoại của "Thuận Dương hầu" còn một lớp nghĩa khác, diễn xuất của Thẩm Nhạn ngày càng thê lương hơn, giống như mũi khoan khoan vào tim anh, cứng rắn cạy mở cánh cửa cảm xúc của anh, khiến nước mắt ào ạt chảy ra. Loại cảm xúc này còn chân thật hơn bộ phim nhựa trước đây anh xem khi học truyền thông ở đại học. Câu chuyện trong bộ phim vừa u ám vừa nặng nề, khi xem anh chỉ thấy trong lòng bực bội, buồn buồn, không đến mức bi ai. Sau khi biết nội dung bộ phim dựa trên sự thật, khi biết đó là phim phóng sự, anh cảm giác như lồng ngực bị đánh mạnh một phát, đau day dứt không dùng ngôn từ nào tả được. Bây giờ, giữa hai con người một thật một ảo, lời thoại của hai mảnh đời hợp lại làm một, sức nặng này... anh không chống đỡ nổi. Nước mắt chẳng qua chỉ là một hình thức phát tiết cái cảm giác gồng gánh quá sức chịu đựng. "Đủ rồi..." Thẩm Nhạn, đủ rồi. "Em đã hiểu rồi, xin anh... đừng nói nữa..." Tề Tĩnh khàn giọng cầu xin, mong rằng cuộc biểu diễn này có thể ngừng lại ngay lập tức. Nhưng nó vẫn tiếp tục. "Đại ca." Trong tai nghe đột nhiên truyền tới một giọng nói vừa lạnh vừa cứng rắn, khác hẳn với "Thuận Dương hầu" bình tĩnh thường ngày, cứ như một thanh đao hai lưỡi, có thể tổn thương người khác, cũng có thể tự hại chính mình. "Ngươi hiểu sai về ta rồi." "Ưm..." Tề Tĩnh vô thức trợn tròn hai mắt. Bởi anh từng phối nhân vật "Xương đế", cho nên vô cùng mẫn cảm với đại từ nhân xưng trong lời thoại giữa hai người. Huống chi, đoạn đối thoại này rất đặc biệt, cảnh lần đầu tiên "Thuận Dương hầu" biểu lộ ra cõi lòng chân thật trước mặt anh trai mình. Sau khi bức vua thoái vị, khi vị Thiên tử đã bị ép tới đường cùng, người em trai được muôn người ủng hộ xuất hiện trước mặt khiến lí trí của hắn hoàn toàn biến mất, lớn lối xỉ nhục người mẹ xuất thân bần hàn của người kia. Đôi mày "Thuận Dương hầu" vẫn luôn nhíu chặt, chỉ yên lặng nghe hắn mắng. "Xương đế" đang thoi thóp, mắng một lát đã không thở nổi, đành phải ngừng lại. Lúc này, lửa giận xông lên đầu, tự chửi ngược lại mình, hận mình bị thứ nghiệt chủng của tiên đế vứt bỏ giữa dân gian lừa gạt lâu như vậy, thâm sâu như vậy. Bản tính của bậc đế vương kiêu ngạo khiến hắn cảm thấy uổng công mình nuôi ong tay áo, nhục nhã vô cùng. "...Trẫm luôn nghĩ ngươi là kẻ trung thanh và tận tâm, quyết không không nghe lời trẫm, cũng sẽ không phản bội trẫm..." "Đại ca, người hiểu sai về ta rồi." Đây là lần đầu tiên "Thuận Dương hầu" trong nguyên tác ngắt lời hoàng đế. Những lời mắng chửi vừa rồi đã gợi lên suy nghĩ thật sự luôn bị chôn sâu dưới đáy lòng, những hồi ức xa xưa đầy khổ sở. Mười năm vất vả rèn luyện trong quân đội và quốc gia xã tắc đã chôn vùi nỗi đau khổ nho nhỏ ấy của hắn từ lâu, lâu tới mức khi lớn lên, hắn cũng chẳng mấy khi nhớ lại mình từng có những cảm xúc xám xịt xấu xa ấy. Nhưng bây giờ. Đã qua nhiều năm, những tâm tình kia bị anh trai ruột thịt của mình đào bới lên, bất thình lình phát hiện màu xám đã hóa đen, đen tới mức âm u. Lúc này, đôi môi bên microphone nhẹ nhàng nhếch lên, cười khẽ hai tiếng, nhưng hoàn toàn không phải nụ cười rạng rỡ sáng sủa. "Thật ra ngươi chẳng hề hiểu ta..." Từ giọng nói của hắn, có thể thấy được cảm xúc nhân vật và lời thoại vô cùng trùng khớp với màn một. Cũng lạnh lẽo như vậy. Cũng căm hận như vậy. Nhưng mà trùng khớp đôi khi không phải chuyện tốt. Các fan hâm mộ nhận ra điều này, vừa rồi còn ủng hộ hắn trên khung chat đột nhiên nói: "... Thật ra, tôi không thể đồng tình với Ba ba mèo." Người lên tiếng là một thành viên lâu năm của đảng nguyên tác, làm fan cuồng của series "Tru thiên lệnh" đã lâu, cô có thể đọc làu làu lời thoại của hai nhân vật trong cảnh này, cũng cực kì hiểu rõ trạng thái thay đổi cảm xúc của toàn bộ nhân vật trong sách từ đầu tới cuối. Khi cô lên tiếng, có rất nhiều fan nguyên tác cũng nổi dậy ủng hộ. Người nghe 1:... Thật ra, tôi không thể đồng tình với Ba ba mèo _(:з" ∠)_ Người nghe 2:... Thật ra tôi cũng vậy... _(:з" ∠)_ Người nghe 3: Thân là fan nguyên tác, tôi vẫn vô cùng thích cách diễn của Ba ba mèo. Tôi luôn cho rằng "giữ vững nguyên tác" là cái đặc sắc và hấp dẫn của anh ấy. Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn nói rằng tôi rất hối hận khi ủng hộ anh ấy thay đổi cảm xúc của nhân vật trong màn một〒▽〒 Đối với các fan không đọc nguyên tác, thuần túy tới chỉ để thưởng thức giọng nói của các CV, ý kiến trái chiều như vậy khiến nhiều người không thể hiểu nổi. Trong nội bộ fan hâm mộ "Ba ba mèo" lần đầu tiên xuất hiện chia rẽ. Người nghe 4: Σ( °△ °|||)︴Các bạn lầu trên bình tĩnh, tại sao lại nói vậy?? Tôi thấy cảm xúc được thay đổi rất phù hợp với màn một, hơn nữa màn một diễn rất chân thực, rất cuốn hút mà!! Người nghe 5: Đúng đúng đúng, tuy rằng không phù hợp với nguyên tác, nhưng đã làm tôi cảm động không xiết... ┭┮﹏┭┮ Người nghe 6: Nhưng mà cách xử lí như này sẽ gây tranh cãi nhiều... Người nghe 1: Không phải do vấn đề sức cuốn hút, cũng không phải vì không phù hợp với nguyên tác. Vấn đề là màn một đã có sự thay đổi lớn, nhưng màn hai lại kéo dài, nhân vật không có đột phá đáng kể..._(:з" ∠)_ Người nghe 2: Nước mắt lưng tròng ủng hộ lầu trên!! Giai đoạn trước và giai đoạn sau, cảm xúc của Hầu gia rất khác nhau, tùy theo sự tiến triển của câu chuyện mà thay đổi. Nếu không thể hiện được sự chuyển biến này thì không thể biểu diễn được quá trình biến chất trong nội tâm nhân vật!! Người nghe 3: Haizz, "lạnh lùng" và "căm hận" vốn không phải chỉ xuất hiện trong giai đoạn này, từ màn một Ba ba mèo đã bỏ qua tất cả, vì vậy đến màn ba không thể hiện được sự đối lập, cách diễn này là điều tối kị trong phối âm... Hôm nay diễn xuất của Ba ba mèo quả thật rất tệ (đồng ý với những bạn nói rằng màn một cực kì cuốn hút, nhưng nếu chỉ nghe một màn thì không sao, nghe hai màn sẽ để lộ sự thiếu sót của nhân vật) ... ... Tề Tĩnh đột nhiên nhớ ra, phía sau màn này, "Thuận Dương hầu" sẽ có một động tác... mạnh mẽ túm áo "Xương đế", đè lên tường. Thuận Dương hầu được dạy dỗ tử tế, bao dung rộng lượng, nếu hắn đã làm động tác như vậy, chứng tỏ hắn gần như mất khống chế. Tiếp đó, anh nghe thấy một tiếng "rầm". Không phải là có vật gì đó đập vào tường, mà là tay người kia nặng nề đập vào bàn. Mặc dù nghe qua mic nhưng vẫn đủ vang vọng, đủ cứng rắng, khiến cả người anh chấn động, nhất thời quên mất phải hô hấp thế nào. Nắm tay Thẩm Nhạn hạ xuống ngay bên cạnh chiếc cúc áo. Hắn chỉ siết chặt nắm đấm, không đụng vào chiếc cúc dù chỉ một chút. "Một kẻ từ nhỏ lớn lên trong cung, hưởng thụ cẩm y ngọc thực như ngươi... làm sao hiểu được tư vị cô đơn một mình, lẻ loi hiu quạnh, không nhà để về là thế nào?" Thanh âm hắn run rẩy, hỏi một câu. Thay vì chủ động muốn hỏi, có thể nói hắn đang bị "ép phải hỏi", từng từ từng chữ sắc bén bức người. Tề Tĩnh bất giác nhích người về phía sau. Đây hoàn toàn phản ứng trong vô thức, dù biết rõ những lời đó không nhắm vào mình, nhưng cảm giác áp bách trong lời thoại vẫn ập tới mãnh liệt, khiến anh không nhúc nhích được, chỉ có thể ngồi ngẩn ngơ. Anh tin rằng bất kể "Xương đế" hay người khác, khi nghe câu hỏi như vậy, trong lòng không thể nào không lung lay. Từ đầu màn hai tới giờ, những người nghe dường như đều đang bước đi trên dao. Giọng nói của hắn mang nỗi căm hận càng sâu, dao đâm vào chân càng sâu, nhờ thanh âm dẫn đường mà bước đi từng bước trên mũi dao. Khi Thẩm Nhạn nâng cao cảm giác áp bức, mọi người tựa như bị mũi dao xẹt qua, không biết khi nào sẽ bị đâm một phát chí mạng. Thẩm Nhạn ngừng lại, hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp, dường như bản thân hắn cũng đang gắng sức kiềm chế cảm xúc của mình. Bởi vậy lời nói bị tạm dừng hai, ba giây. Mặc dù trước đó đã xuất hiện những ý kiến trái chiều, các thính giả vẫn bị diễn xuất của hắn dẫn dắt, thu hút, nín thở chờ đợi, không dám thở mạnh lấy một cái, sợ rằng chỉ cần thở ra thôi cũng sẽ bỏ qua điều gì. Trái tim Tề Tĩnh đập kịch liệt, ngón tay run rẩy. "Thẩm Nhạn... Nhanh lên đi." Ánh mắt anh nhìn chằm chăm vào từng con số đang chậm rãi giảm dần, chà lau mồ hôi lạnh đổ trên gương mặt ướt nhễ nhại một cách qua loa. Có lẽ rất ít người nhận ra rằng, bởi vì Thẩm Nhạn thay đổi cảm xúc trong màn một, tốc độ nói rất chậm thể hiện nỗi bi thương cùng cực, mất nhiều thời gian để diễn hết phần lời thoại lẽ ra cần phải kết thúc nhanh, vậy nên đến màn hai, thời gian đã không còn nhiều, nếu như cứ tiếp tục ngừng lại thế này... "Thời gian của anh sẽ bị thiếu..." Đáy lòng Tề Tĩnh rối bời, bật ra một câu. Bất ngờ thay, lúc này đột nhiên Thẩm Nhạn phát ra một tiếng hít mạnh, rồi thở dài, tựa như vừa khóc nức nở. Cảm giác áp lực to lớn bỗng chốc mềm mại đi, giống như từng hạt cát chậm rãi sụp xuống, khiến người ta chợt thấy không đành lòng. Các thính giả nhẽ nhõm hẳn, ảo giác đi chân trần trên lưỡi đao bỗng biến mất, bàn chân chạm vào mặt đất thoải mái như được tháo gỡ mọi gông xiềng, người người đều bất giác thở phào. "Ngươi hiểu được... tư vi vĩnh viễn không được nhận người thân là thế nào sao?" Bản thân giọng nói của Thẩm Nhạn thuộc lại trầm thấp, dày dặn, trải qua một hồi khóc lóc, thanh âm khàn hơn, lúc nói chuyện mang theo nỗi cay đắng, tủi hờn. Huống chi, câu nói này bị gián đoạn mãi mới hoàn thành. Tuy rằng câu này hoàn toàn thống nhất với câu trước. Tuy rằng vẫn là đang chất vấn đối phương. Nhưng nỗi căm hận đã tiêu tan. Thay vì nói là hận, chẳng bằng nói là cảm giác thất bại khi muốn hận mà không hận nổi, thậm chí... là cảm giác được giải thoát. Trong nháy mắt, Tề Tĩnh không nghe thấy tiếng tim mình đập. Âm thanh từ trái tim biến mất, dừng lại khi bên tai vang lên tiếng người kia nhẹ nhàng nghẹn ngào. Hắn cải biên. Miêu tả lời thoại màn hai có ghi: đến đây thì ngừng lại, phát sinh bước chuyển ngoặt mới. (Một kẻ từ nhỏ lớn lên trong cung, hưởng thụ cẩm y ngọc thực như ngươi... làm sao hiểu được tư vị cô đơn một mình, lẻ loi hiu quạnh, không nhà để về là thế nào?) (giọng chất vấn) (Ngươi hiểu được... tư vi vĩnh viễn không được nhận người thân là thế nào sao?) (giọng chất vấn sâu sắc hơn, gia tăng cảm giác sắc bén) Sau đó là... (Rõ ràng ngươi là người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của ta, nhưng trong lòng ta lại vô cùng hận ngươi...) Ba câu lời thoại, chất giọng yêu cầu liên tục nâng cao, khiến người nghe cảm nhận được sự "căm hận chồng chất". Nhưng Thẩm Nhạn hoàn toàn đảo ngược. "Rõ ràng... trong lòng ta vô cùng hận ngươi..." Thanh âm và nắm tay đặt trên mặt bàn của hắn run nhè nhẹ. Khi giọng nói khàn đến cực hạn, tay bỗng nhiên buông ra, mò lấy cúc áo ở bên cạnh, giống như tóm được một sự cứu rỗi, vội vã giữ trong lòng bàn tay. Hắn cười khổ, "Nhưng mà, ngươi cũng là người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của ta..." —- Vậy nên ta không thể nào trả thù ngươi, bỏ mặc ngươi. Đây mới là bước chuyển ngoặt của hắn. Giống như mưa ngừng gió lặng, vén mây thấy mặt trời. Ánh nắng vàng rực rỡ đã lâu không thấy bỗng dưng phủ lên mặt đất, giống như ngụ ý thật sự trong phong hào của hắn, Thuận Dương hầu, đông tàn xuân lại đến. Các thính giả lặng ngắt như tờ. Tề Tĩnh nghe được cả tiếng hít thở của mình, kinh ngạc chớp mắt. Mùa xuân tới sớm ngoài ý muốn, những gì còn sót trong mắt bỗng bị hòa tan, tan rất nhanh, gần như đầy trần ra. Lúc này, anh nghe thấy trong tai nghe phát ra tiếng cười khẽ, trầm tĩnh mà bình yên. Bất ngờ hơn cả bước chuyển ngoặt, đó là hắn đã dừng bước. "Được rồi, dừng ở đây thôi." Dừng ở đây? Dừng ở đây nghĩa là gì? Cả khung bình luận bị một câu này đập tan sự yên lặng, khiếp sợ không thôi. Người nghe 1: QAQ!!! Người nghe 2: QAQ... dừng ở đây là sao? Người nghe 3: QAQ Tôi còn đang âm thầm khóc trước màn hình mà đột nhiên anh nói gì đó hả Ba ba mèo?? Người nghe 4: QAQ... Mắt tôi đau quá... Đoạn vừa rồi không nhịn được... Khóc om sòm... Người nghe 5: QAQ Bước chuyển ngoặt của Ba ba mèo quá ngoài sức tưởng tượng!! Quá đặc sắc!! Hoàn toàn không ngờ được!! Xin đừng dừng lại!! Xin anh đó! Người nghe 6: QAQ Đừng mà a a a a a. Đừng dừng ở đây a a a a!! ... ... "Tôi biết mình không đủ thời gian." Giọng nói của Thẩm Nhạn khôi phục lại trạng thái tự nhiên nhất, chỉ nghe như vậy thôi cũng mường tượng ra được một bãi cát dài mênh mông ấm áp, yên ổn ôn hòa. "Hơn nữa, ngay từ đầu tôi đã tính chỉ hoàn thành hai màn đầu mà thôi." Chỉ hai màn kịch cũng đủ rồi. Hắn rũ mắt, nhìn cúc áo cầm trong tay. "Ngay từ đầu, tôi đã định sẽ từ bỏ nhân vật này. Xin lỗi, tôi rút lui." Mọi người ở đây sợ ngây người, sau khi lấy lại tinh thần, ai nấy đều biến sắc, hiện trường bỗng mất khống chế. Người nghe 1: 〒▽〒 Đừng mà a a a a!!! Người nghe 2: 〒▽〒 Rút lui???? Ba ba mèo đừng vậy mà!!! Người nghe 3: 〒▽〒 Trái tim tôi nứt ra trong nháy mắt, cả người đều thấy không khỏe!! ... ... "Xin lỗi." Thẩm Nhạn nhẹ nhàng nói, hoàn toàn không có ý định thay đổi quyết định. "Tôi biết vừa rồi đã vi phạm miêu tả của kịch bản, vi phạm nguyên tác... Đây là điều tối kị trong phối âm. Tôi không còn tư cách tiếp tục thi đấu nữa." Nói đến đây, hắn lại nhàn nhạt cười rộ lên. "Xin lỗi, chỉ có nhân vật này... Xin mọi người hãy tha thứ cho sự ích kỉ của tôi, xin hãy cho tôi được ích kỉ một lần. Chỉ có cần này, tôi phối âm vì chính mình, biểu diễn vì chính mình, bỏ qua nguyên tắc cơ bản trong phối âm, bỏ mặc sự kì vọng của mọi người... Nhưng mà, tôi không hối hận." Hiện trường dần ổn định lại, tất cả mọi người đều mang trăm mối cảm xúc ngổn ngang khi nghe hắn nói. Bởi vì từ bỏ sớm, thời gian vẫn còn sót lại một ít. Thẩm Nhạn cúi đầu dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve cúc áo trong lòng bàn tay. Chiếc cúc lóe lên, phản xạ lại ánh sáng màn hình. "Có một người." Hắn bỗng nhiên nói. "Người ấy... trước đây đã giúp tôi bước bước chân đầu tiên, khắc phục nỗi áp lực của bản thân mà đăng kí tham gia dự thi. Hôm nay, người ấy cũng ở đây lắng nghe." Tề Tĩnh hé môi, không biết nói gì, cũng không nói được gì. Lúc này, Thẩm Nhạn giống như đang nói với một mình anh: "Em ở đây đúng không? Anh biết em đang ở đây, bởi vì em luôn ở bên cạnh anh." "Ừ..." Tề Tĩnh cắn môi, buồn buồn lên tiếng trước máy tính. Nước mắt vốn đã ngừng chảy giờ lại không khống chế được, im lặng lã chã rơi xuống, liên tiếp nhỏ lên bàn phím. Thẩm Nhạn nhỏ giọng nói: "Anh muốn nói cho em biết, nếu không có em, anh sẽ không xuất hiện ở nơi này, càng không có dũng khí dựa theo suy nghĩ của mình để biểu diễn xong hai màn kịch. Anh nghĩ chắc em cũng đoán được nguyên nhân vì sao anh làm vậy. Anh không biết, cũng không dám biết em đang nghĩ gì." Hắn ngập ngừng, thanh âm càng thấp hơn, càng chua xót hơn. "Có thể em sẽ rất thất vọng, hoặc rất hối hận khi ở bên anh... Nhưng..." Tề Tĩnh nhẹ nhàng nín thở, vẫn không nhúc nhích. Thời gian đã gần kết thúc, chỉ còn năm giây cuối cùng bắt đầu đếm ngược. "Nhưng..." Giọng nói khàn khàn của Thẩm Nhạn truyền vào tai nghe, từng từ từng chữ đều đong đầy tình cảm, "Xin hãy ở lại, ở bên anh đến phút cuối." Hắn cúi đầu, đồng thời nâng tay lên. Đôi môi chậm rãi dán vào chiếc cúc áo, thành kính dâng tặng một nụ hôn. "Anh yêu em."