Trao Quyền Duy Nhất
Chương 90
Bắt đầu...
Thuở ban đầu, hắn đang ở đâu, đang làm gì?
Hắn hoảng hốt nhớ lại.
Giống như lúc trước, hắn tắt toàn bộ nguồn sáng trong phòng, chỉ để lại ánh sáng lạnh phát ra từ màn hình. Từng chữ trong lời thoại dường như được viết trên giấy bị nước làm ướt nhòe, mơ hồ giữa ánh sáng, dần dần biến thành một mảng trắng xóa, không nhìn thấy gì nữa.
Hắn nhấc tay lên mặt bàn, thả cúc áo trong lòng bàn tay xuống.
Đồng thời, để chắc chắn bản thân không thể vươn tay lấy cúc áo được, thậm chí hắn còn nhẹ nhàng đẩy ra một chút, sau đó nắm tay lại.
Ánh sáng trước mắt như bao phủ hắn trong nước, trầm xuống tận đáy. Ý thức như bấp bênh trên thuyền nhỏ, phiêu du trong miền ký ức, quay lại nơi bắt đầu. Tất cả ký ức bị hắn lựa chọn giấu kín tận đáy lòng, hiện tại, lại bị hắn chủ động đào lên.
Ban đầu, hắn ở một nhà trọ.
Cửa đầy rỉ sắt, trên đó còn dán câu đối chữ "Phúc" bị lộn ngược, ngôi nhà của hắn và người đàn bà kia.
Hắn ngồi chơi dướt đất, người đàn bà kia ngồi trên ghế gỗ trước mặt, vẻ mặt ngẩn ngơ, trên mặt còn vươn hai hàng nước mắt cạn khô. Điện thoại vừa ngắt máy vẫn còn vang tiếng "tít tít" dài dòng biểu hiện đã hoàn toàn cắt đứt, buông thõng một bên.
Mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy, mỗi lần bà ta đều không nói là ai gọi tới, nhưng hắn biết.
Là ba hả? Hắn tự hỏi.
Ánh mắt người đàn bà kia khẽ động, nhìn xuống hắn, khóe miệng đang rũ xuống bỗng nâng cao lên. Nụ cười chật vật mà thê lương.
Là ba mày đấy. Bà ta trả lời.
Câu trả lời khiến hai mắt hắn sáng lên.
Khi nào ba về?
Ông ta không về đâu...
Vì sao?
Bởi vì...
Bất chợt, giọng nói của người đàn bà kia trong buổi gặp gỡ hôm ấy bỗng vọng về bên tai: "Thẩm Nhạn, ông ta vốn không cần con."
Thời gian đếm ngược trên màn hình thay đổi từ "120" sang "119".
Một giây đồng hồ trôi qua khiến hắn chấn động cả người, ngón tay vô thức đè lên yết hầu. Cổ họng như bị người đàn bà kia bóp thật chặt, không chỉ là thanh âm, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
118
117
Liên tục ba giây trống rỗng.
Tay hắn hơi run lên, há to miệng, bên tai dường như nghe thấy tiếng thở dốc giãy dụa của chính mình truyền tới trong microphone. May mà âm thanh rất nhỏ, nếu không nghe kỹ sẽ không nghe thấy. Đã từng có lúc, hắn muốn vồ lấy cúc áo kia, nhưng hắn vẫn nhịn được, siết tay để yên trên mặt bàn.
Hắn hít một hơi dài, nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc bật ra âm thanh giống như mặt nước vỡ tung, quá trình nghe thanh âm đó lại giống như chìm vào trong nước.
Tề Tĩnh cũng cảm thấy mình đang chìm xuống.
Giọng nói của Thẩm Nhạn lạnh băng như móc sắt, móc vào thính giác của anh, kéo anh cùng chìm xuống tận đáy.
"... Ngươi thì biết gì?"
Một nửa là tiếng thở, một nửa là thanh âm chân thật vang lên.
Cái trước là hư, cái sau là thực, rồi lại hơi khàn khàn, hình thành âm sắc vô cùng đặc biệt. Tiếng nói khàn khàn không nghe rõ, như cục đá văng trúng bún cát dưới đáy nước, khiến nó rung chuyển.
Mà nhiệt độ nước thấp tới đáng sợ...
Sau đó, trong tai nghe bỗng nhiên truyền tới tiếng cười nhẹ nhàng. Chỉ một tiếng cười như vậy, hiện lên trước mặt một mảng trống trải, một cái xác không hồn.
"Khi Tiên đế còn sống... Chưa một lần nhắc tới ta. Bởi vì lão ta không muốn người đời biết tới sự tồn tại của ta." Hắn nói, tốc độ rất chậm, cứ như một người bước đi trong nước, mỗi bước về phía trước đều nặng tựa ngàn cân. "Ta và mẹ ta lưu lạc bên ngoài vài chục năm, thậm chí chưa từng đặt chân vào kinh thành... dù chỉ một bước."
"Há..."
Tề Tĩnh vô thức hít một hơi, dường như không ngờ mình lại chìm đắm như vậy.
Anh run lẩy bẩy, hai cánh tay cảm thấy rét run, không kiềm chế được xoa tay vào nhau. Sau khi Thẩm Nhạn đọc xong câu thoại đầu tiên, anh cảm thấy mình đang không ngừng chìm vào mặt nước vừa tối đen vừa sâu thăm thẳm.
Không chìm được tới tận cùng.
Bởi vì không có đáy.
Ngay cả cuộc thi "Bạch Kha" cũng không tới mức khiến anh có cảm giác này.
Trong ấn tượng của anh, thứ duy nhất mang cảm giác tương tự chính là ánh mắt Thẩm Nhạn nhìn anh sau khi từ bệnh viện trở về, khi anh muốn đọc được tâm trạng của đối phương trong đôi mắt ấy. Khi đó, vẻ mặt xa cách của Thẩm Nhạn giống hệt như hiện tại, tựa như mặt biển đen như mực, khiến người ta mất đi dũng khí thả người nhảy xuống.
Hơn nữa, câu "Ngươi thì biết gì?" nghe vào như đang trả lời nghi vấn của anh.
Trên thực tế, câu này đúng thật là lời thoại của "Thuận Dương hầu".
Người đối thoại với nhân vật là một vị cựu thần luôn đi theo Tiên đế từ khi lão còn là Thái tử, vì vậy biết rõ bí ẩn năm đó. Ông ta biết thân phận thật sự của "Thuận Dương hầu", vì vậy lén lút tìm đối phương, liều chết khuyên can hắn khôi phục thân phận Hoàng thất, lấy danh nghĩa em ruột của Thiên tử để khởi binh tạo phản, giết hôn quân.
Đoạn đối thoại này diễn ra khi "Thuận Dương hầu" nhớ lại những gì hồi bé mình đã trải qua.
Nhưng...
"Nhưng mà sai rồi." Giọng điệu sai, cảm xúc càng sai. Từ đầu đã sai, hơn nữa còn hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.
Tề Tĩnh thì thào thành tiếng, cột sống cảm thấy rét buốt.
Miêu tả chất giọng trong kịch bản rõ ràng viết "khẽ cười khổ nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, tự nhiên".
Căn cứ theo miêu tả trong nguyên tác, mặc dù hồi bé Thuận Dương hầu chịu nhiều khổ cực, nhưng lớn lên được rất nhiều người tốt giúp đỡ, khổ tận cam lai, gia nhập quân đội được nhiều người công nhận là nhân vật đầy đủ cả trí và dũng, mang khí chất lãnh đạo trầm ổn, quyết đoán. Hắn xuất thân là võ tướng, khí chất không giống với vương hầu bình thường, thường có cảm giác dứt khoát, quả quyết.
Thẩm Nhạn vừa phát ra hơi thở quyết đoán, nhưng tính chất hiển nhiên hoàn toàn khác biệt.
Quyết đoán của "Thuận Dương hầu" giống như ánh mặt trời giữa trưa, sáng sủa, trang trọng.
Còn loại quyết đoán của Thẩm Nhạn... giống như bị ánh nắng chói chang đốt thành tro bụi, không còn ấm áp, ngược lại mang cảm giác âm trầm, lạnh lẽo như kim đâm, như ngâm mình trong nước sông giữa ngày đông giá rét.
Thẩm Nhạn, rốt cuộc vì sao anh lại như vậy?
Người nghe 1:... Ba ba mèo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... (quỳ)
Người nghe 2:... Đùa gì chứ? Giọng của Ba ba mèo đừng nói so với các thí sinh khác, chỉ cần so với yêu cầu của ban tổ chức đã hoàn toàn khác rồi! Hoàn toàn lệch vai rồi!! (yên lặng cùng quỳ)
Người nghe 3: ┭┮﹏┭┮ Không phải chứ... Ba ba mèo, anh sao vậy??? Sao lại phạm vào sai lầm cấp thấp này??
Người nghe 4: ┭┮﹏┭┮ Loại lệch vai này không thể nào cứu vãn được a a a a...
Người nghe 5: ┭┮﹏┭┮ Tại sao lại thế?? Tôi chờ lâu như vậy không phải vì diễn xuất kém thế này!
Người nghe 6: Ba ba mèo hết thời rồi. (thắp nến)
...
...
Tề Tĩnh không thể thuyết phục mình đừng đọc bình luận xôn xao trên khung chat, bởi vì trái tim anh cũng bị bóp chặt như vậy, treo lơ lửng giữa không trung. Đánh giá của người nghe càng khiến anh chịu giày vò hơn.
Hết thời?
Ai cũng biết không có ai là hoàn hảo, mặc dù Thẩm Nhạn có tài năng, nhưng biểu diễn trực tiếp cũng không thể không phạm sai lầm... Nhưng loại sai lầm lớn như diễn lệch vai thế này, anh không ngờ Thẩm Nhạn sẽ mắc phải.
Trong một cuộc thi đặc thù, sẽ có những thí sinh chọn cách thắng nhờ tạo yếu tố bất ngờ, thông qua cách biểu diễn khác biệt so với thí sinh khác để kiếm điểm cao.
Thẩm Nhạn luôn trung thành với nguyên tác, thậm chí đó có thể coi như "biểu tượng" của hắn, sao có thể vì cố chấp miễn cưỡng tạo ra điểm đột phá so với thí sinh khác mà phối âm sai lầm? Sao có thể lẫn lộn được?
Quá không bình thường.
Tề Tĩnh bắt đầu hối hận vì không nghe lời khuyến cáo của Lão ngũ, không kéo hắn lại.
"Hơn nữa..." Nếu dựa tình cảm cá nhân để phối câu thoại đầu tiên, lời thoại phía sau hắn sẽ phối thế nào?
Tề Tĩnh nhìn màn hình chằm chằm, nhìn thẳng vào lời kịch trên bảng thông báo.
(Ngươi thì biết gì? Khi Tiên đế còn sống chưa một lần nhắc tới ta. Bởi vì lão ta không muốn người đời biết tới sự tồn tại của ta. Ta và mẹ ta lưu lạc bên ngoài vài chục năm, thậm chí chưa từng đặt chân vào kinh thành dù chỉ một bước. Lão ta có thể là một nam nhân bỏ rơi vợ con, nhưng trong mắt ta, lão ta là một vị quân vương nhân từ.)
"Anh không thể nào cứu vãn được lời thoại cuối cùng đâu, Thẩm Nhạn." Tề Tĩnh khó khăn nói.
Lòng "Thuận Dương hầu" bao la, chứa đựng cả quốc gia, thiên hạ, cho dù trải qua tuổi thơ khổ cực vẫn luôn lấy đại cục làm trọng, đặt lợi ích chung lên lợi ích cá nhân, luôn khen Hoàng đế cha hắn là một người tài đức, sáng suốt trước mặt người ngoài. Hơn nữa trong kịch bản ban tổ chức đưa ra đã viết rõ ràng, câu nói cuối cùng mang cảm xúc "tôn kính, ngưỡng vọng, thẳng thắn", bởi vì với hắn, ân oán cá nhân không thể so được với bách tính, xã tắc.
Tề Tĩnh đã đọc nguyên tác, Thẩm Nhạn cũng đã đọc, thậm chí đọc còn lâu hơn, nghiền ngẫm hơn.
Trong sách miêu tả "Thuận Dương hầu" đúng như vậy. Nếu như anh còn nhớ rõ nội dung, không thể nào Thẩm Nhạn không nhớ rõ.
Lúc này, trong tai nghe đột nhiên truyền tới tiếng cười nhẹ nhàng.
Tiếng cười khác với trước kia, nụ cười nhạt mang theo tâm trạng chua xót không khống chế được trước áp lực. Lúc này, giọng nói của hắn đã nổi lên từ đáy nước ký ức, giọng điệu bi thương đã bị mặt nước kia rửa sạch, thay vào đó là một khối băng cứng rắn. Băng nổi tới đâu, nước đóng băng đến đó.
"Lão ta... Có thể là một vị quân vương nhân từ." Đến đó, thanh âm trào phúng dường như hơi nâng cao lên, kết thúc lời thoại bằng giọng nói sắc bén, "Nhưng trong mắt ta, lão ta là một nam nhân bỏ rơi vợ con."
A...
Đầu óc Tề Tĩnh mơ màng, cảm thấy trái tim như bị đụng mạnh, kinh hoàng không ngừng.
Hóa ra có thể diễn như vậy.
Không ngờ có thể diễn như vậy!
Số lượng lời kịch hoàn toàn không thay đổi, thậm chí, ngay cả từ nối cũng không đổi, chỉ đổi vị trí hai câu thôi mà có thể diễn đạt cảm xúc vô cùng trôi chảy như vậy.
Người nghe 1:...!!!
Người nghe 2:...!!! Anh ấy sửa lời thoại! Nhầm, phải nói là anh ấy thay đổi vị trí lời thoại! Cứ thế này, không cần thay đổi lời thoại cũng có thể diễn tiếp! Quá giỏi!
Người nghe 3: Hu hu hu hu, nhất thời ghét Tiên đế kinh khủng!! Đúng, ông ta là vua tốt thì sao? Đối với Hầu gia, ông ta chỉ là một tên khốn bỏ rơi vợ cong!! Thật ra diễn như vậy mới có sức thuyết phục. Rõ ràng bị đối xử thậm tệ, không thể nào không căm hận... QAQ
Người nghe 4: Nói thật, lúc anh ấy đọc lời thoại đầu tiên, tôi thật sự nghĩ rằng anh ấy không diễn nổi. Nhưng nghe xong câu cuối cùng... Tôi nghĩ chắc anh ấy cố ý, không phải sai lầm. (dựng ngón cái, quá giỏi)
Người nghe 5: Chắc anh ấy cố ý +1. Anh ấy hoàn toàn không dựa vào kịch bản, còn đi ngược lại nguyên tác, nhưng mà tôi... ngại quá, bị thuyết phục mất rồi!! ┭┮﹏┭┮
Người nghe 6: Tôi cũng vậy... Nếu tôi là Thuận Dương hầu, tôi nhất định sẽ dùng giọng điệu như Ba ba mèo mà nhớ lại quá khứ, bởi vì Tiên đế là một người cha tồi tệ!! Tuy rằng cách biểu diễn này sẽ không được ban tổ chức chấp nhận đâu... Thật lo lắng cho anh ấy, liệu Ba ba mèo có lọt top được không đây?? (khóc)
...
...
Giữa lúc mọi người đang nín thở chờ đợi, người kia thu lại hơi thở sắc nhọn.
Dù sao hắn cũng là một người có chức cao, được dạy dỗ tốt, sau khi nhận ra sự thất lễ của mình, thói quen luôn khắc chế bản tính của mình không cho phép hắn tiếp tục rạch sẹo rỏ máu. Ít nhất, hắn sẽ không tiếp tục làm vậy trước mặt người khác.
Cho dù cuộc đối thoại tiếp theo cũng bi thương như vậy.
"Khi mẹ ta lâm chung, bà không nói gì hết, chỉ lặp đi lặp lại một việc... Đó là muốn ta giữ kín bí mật này tới chết."
Từng câu từng chữ tới đây như nghiến răng nghiến lợi mà bật ra, dường như nếu tiếp tục nói sẽ không thể kiềm nén được tâm trạng của mình.
Tề tĩnh nghe được tiếng hô hấp ồ ồ của hắn xuyên ra microphone, tất cả đều có thể tác động tới nỗi đau thầm kín. Lát sau, hắn nói tiếp: "Vậy nên ta coi mình như người câm... mới sống được đến bây giờ."
Câm điếc.
Từ này bỗng nhiên như con dao bất thình lình đâm thẳng vào ngực Tề Tĩnh, giống như người vẫy vùng trong vũng lầy hồi lâu, đạp phải mảnh thủy tinh vỡ chôn trong bùn cát, khó lòng phòng bị mà đâm thẳng vào da thịt.
Trong nháy mắt, cõi lòng anh nảy ra ảo giác không thể miêu tả được.
Anh tưởng rằng đây không phải "Thuận Dương hầu", đó là Thẩm Nhạn.
Bởi vì cái từ "câm điếc" này là từ khóa đã đưa họ tới gần nhau.
Bóng hình hai người như chồng chéo vào nhau, thể hiện rõ nét sự oán hận cha ruột trong lời thoại này, nỗi căm hận và nỗi chua xót nhiều năm không thể nói thành lời, ngũ vị tạp trần, khiến anh thương thay.
Nhưng cái làm anh đau lòng nhất là câu sau cùng.
(Ngay cả như vậy, nếu ta nói cho ngươi biết, ta hoàn toàn không thấy mình đáng thương, ngươi có tin không?)
Vốn theo hướng đi của lời thoại, "Thuận Dương hầu" nhớ lại chuyện cũ, sau đó sẽ thẳng thắn nói mình không oán hận Tiên đế. Hắn nói hết những lời giấu trong lòng, giọng nói như buông được gánh nặng, nhẹ nhõm mừng vui.
Ý là "cho dù các ngươi không tin cũng được, ta thật sự không thấy mình đáng thương".
Nhưng Thẩm Nhạn thì khác.
Khi hắn đọc lời thoại này, trong thanh âm có cảm giác đè nén, cho dù không nhìn thấy hắn cũng biết hắn đang siết chặt tay, bởi vì quá cố sức mà run rẩy.
"Ngay cả như vậy... Nếu ta nói cho ngươi biết, ta hoàn toàn không thấy mình đáng thương, ngươi có tin không?"
Trọng âm nhấn mạnh vào bốn từ cuối.
Hắn biến một câu trần thuật thản nhiên bình tĩnh thành một câu hỏi, một câu chất vấn khiến người ta bất giác phải vội vã lắc đầu, không thể phản bác, không dám trả lời. – Ta nói ta không thấy mình đáng thương, ngươi có tin không? Đương nhiên không tin, làm sao có thể tin được.
Người nghe 1: ┭┮﹏┭┮Tôi không tin, tôi không tin, tôi không tin!! [Gif Mã giáo chủ rít gào]
Người nghe 2: ┭┮﹏┭┮Hầu gia a a a a a. Ngược quá a a a a a. Mau để Hoàng đế ca ca an ủi ngài đi!!
Người nghe 3: ┭┮﹏┭┮Tuy rằng rất muốn xếp hàng với lầu trên, nhưng tôi bị ngược quá thảm, không còn hơi sức đâu mà ship couple anh em này... Trong lòng tràn đầy thương xót.
Người nghe 4: Anh ấy hoàn toàn lật đổ nguyên tác... _(:з" ∠)_
Người nghe 5: Cho dù hoàn toàn lật đổ nguyên tác, cảm xúc có thể diễn đạt lưu loát, liền mạch như vậy, không hề có sơ hở... Tôi phục rồi! _(:з" ∠)_
Người nghe 6:... Tôi... Tôi thích Thuận Dương hầu như vậy hơn... (Xin lỗi nhé, tôi không dám nói tôi thuộc đảng nguyên tác, lẽ ra nên phê bình anh ấy mới đúng. Tôi là fan cuồng của Ba ba mèo, không xứng thuộc đảng nguyên tác QAQ)
...
...
Đúng vậy.
Thẩm Nhạn hoàn toàn không phối âm dựa theo nguyên tác, nhưng cảm xúc vẫn vô cùng chân thật.
Hoặc là... cách diễn như vậy mới chân thật.
So với vai diễn "Thuận Dương hầu" lòng dạ bao dung, hào phóng, phẩm chất đạt tới cảnh giới không vụ lợi, người đàn ông trước mặt anh đây hoàn toàn không hoàn mỹ, không cao thượng, hắn gần với loài người bình thường, hắn sẽ bị thương, sẽ đau đớn. Điều này có sức thuyết phục hơn.
Lúc này Tề Tĩnh đột nhiên ngừng lại, dường như nghĩ ra điều gì, nhẹ nhàng che miệng.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
30 chương
14 chương