Khung Giờ Vàng
Chương 1
Hứa Đại Chí luôn cho rằng tương lai mình sẽ trở thành một nhân vật tai to mặt lớn.
Phần nhiều trong đầu của kẻ có suy nghĩ ngu ngốc thế này đều tồn tại một nguyên do nhất định. Mà nguyên do của Hứa Đại Chí là sáng sủa.
Hứa Đại Chí là một gã trai cực kỳ sáng sủa. Nói đến chuyện vì sao lại sáng sủa, bản thân Hứa Đại Chí giải thích rằng: “Người quá mức anh tuấn là một loại tội ác”. Giáo viên chủ nhiệm Triệu năm lớp 1 cấp 1 của Hứa Đại Chí thì đưa ra một đánh giá chính xác hơn: “Đứa bé này, mày rậm mắt to tướng mạo chói sáng”. Năm ấy Hứa Đại Chí nghe xong câu này đã lập chí lớn tương lai phải đầu đội trời chân đạp đất, cũng kể từ đó mà thích làm bộ làm tịch, khoe khoang khoác lác.
Nhưng số phận thường không giống với những gì người ta mong đợi. Một không tiền tài hai không gia thế, kể từ khi Hứa Đại Chí tốt nghiệp một trường đại học hạng bét đến nay đã sắp đầu hai đít chơi vơi rồi, gã vẫn chỉ là phóng viên nho nhỏ của một tờ báo thành phố. Ngày ngày xách máy ảnh lái con Jeep[1] cà tàng chạy tứ lung tung khắp nơi, rồi còn phải trầy trật với sự quản chế của tổng biên tập đầu hói và những cơn giận vô lối của trưởng ban bà tám.
Thứ ba, phong thủy không tốt, hành sự không thuận. Hứa Đại Chí đến giờ lên cơ quan, vừa bước vào cửa đã bị tổng biên tập đại nhân cho gọi.
Tổng biên tập đại nhân là cậu họ nhà Hứa Đại Chí, thế nên lúc dạy dỗ không giống với người khác, thường xuyên trưng ra một kiểu tự cho là hiền từ của bậc cha chú. Thấy Hứa Đại Chí bước vào, ông sẽ nhất định phải thở dài một cái, rồi chỉ vào bàn làm việc bảo: “Ngồi xuống cái đã”, sau đó tiếp tục thở dài thêm cái nữa ý rằng ông có biết bao lời thấm thía muốn nói.
Hứa Đại Chí kéo ghế ngồi xuống, chờ tổng biên tập thở dài xong mới vào việc. Ai ngờ cặp mày của tổng biên tập hôm nay chau vào càng sâu, thở dài rồi lại thở dài một cái, mới từ tốn nói: “Đại Chí à! Có biết vì sao cậu gọi cháu đến không?”
Hứa Đại Chí hiểu nhất là quy trình phát biểu của tổng biên tập, thế là không nói lời nào đợi tiếp câu sau. Quả nhiên, tổng biên tập rút ra một tập tài liệu từ trong ngăn kéo ném lên bàn, nặng nề lắc đầu: “Lượng phát hành tháng này của tờ ‘Tin tức mỗi ngày’ chúng ta ít hơn nhiều so với tờ ‘Báo đô thị mới’! Có biết nguyên nhân không?”
Hứa Đại Chí cười khan: “Người của bên phát hành cũng thật là, ngày nào…”
Tổng biên tập phẩy tay, ngắt lời Hứa Đại Chí: “Cái này không liên quan mấy đến bên phát hành. Cậu vừa xem khảo sát phản hồi trên mạng. Phản ánh đa phần là tin tức của tờ báo chúng ta, đặc biệt là mục xã hội, không thú vị bằng ‘Báo đô thị mới’. Đại Chí à! Công tác phát hành đương nhiên quan trọng, nhưng lượng phát hành thật sự phải dựa vào nội dung của báo chúng ta! Vấn đề này cháu phải nhớ kĩ.”
Hứa Đại Chí nhìn chòng chọc mái đầu bóng lưỡng của tổng biên tập đại nhân, đi thẳng vào vấn đề: “Tháng này lại có nhiệm vụ mới phải không ạ?”
Ông cậu chợt mỉm cười: “Thằng nhóc nhà cháu đúng là có đầu óc! Chẳng trách Hàn Tư Hồng cực lực tiến cử với cậu, bảo chuyện này để cháu đi làm là tốt nhất!”
Hàn Tư Hồng?! Hứa Đại Chí không hiểu sao bỗng rùng mình, nhìn tổng biên tập cười càng hiền từ hơn, trực giác thấy đây không phải chuyện gì tốt lành: “Nhiệm vụ gì ạ?”
“Đại Chí này, cháu có biết tháng này chúng ta kém hơn báo đô thị mới là vì sao không? Không phải nhờ mấy bài phóng sự điều tra tình nhân của đại gia sao! Giờ họ còn đang điều tra thêm ‘chỗ dựa’ của nữ sinh viên nữa. Do đó nhiệm vụ cấp thiết là phải có đối sách mới mẻ cập nhật hơn bên đó. Hàn Tư Hồng đề xuất một ý tưởng với cậu, rất được. Sẽ do cháu phụ trách. Cháu phải nắm bắt thời gian đi làm, không được để báo đô thị mới nghĩ ra lại tranh trước.”
“Rốt cuộc, nội dung cụ thể, là gì ạ?”
“À”. Tổng biên tập đại nhân cười hiền từ thấy tợn: “Thanh niên trẻ, đúng là đầu óc hơn đám cổ lỗ sĩ chúng ta, lại có tinh thần cầu tiến! Phóng sự điều tra quán bar đồng tính, kiểu đề tài này vừa có tính xã hội vừa có xu hướng thời đại, đám người già chúng ta cũng không tài nào nghĩ ra, ha ha ha~~~”
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
75 chương
12 chương
24 chương
59 chương