Tranh tài chi vị
Chương 2 : Đại thiếu gia nhà họ quân 2
Quân Bắc Hàn tập trung nhìn, phát hiện những bông tuyết kia chỉ là một đống giấy vụn bị cắt thành mảnh nhỏ, thả từ tầng trên xuống nên thành một đợt tuyết nhân tạo, cảnh tượng vô cùng đồ sộ. Lúc này đang đúng giờ giải lao, rất nhiều học sinh chen ra ngoài hành lang quan sát, Quân Bắc Hàn cũng bị bạn bè kéo ra ngoài, chỉ vào bóng người đang đứng giữa trời tuyết nói – “Cắt hết tất cả sách giáo khoa của nó trút giận cho mày với Quân Bắc Ngang đấy. Con riêng phải tự biết mình là con riêng chứ, còn muốn đấu với mày và Quân Bắc Ngang, đúng là không biết mình là ai.”
Lúc này Quân Bắc Hàn mới nhớ ra, Quân Bắc Cảnh và Quân Bắc Ngang đều học lớp chín, còn là bạn cùng lớp. Mấy hôm trước bởi vì một nữ sinh mà tạo nên tranh chấp, nữ sinh kia không lúc nào không che chở cho Quân Bắc Cảnh, khiến cho Quân Bắc Ngang rất mất mặt. Là một nhân vật gây sóng gió trong trường, nguyên chủ lên tiếng, muốn cho Quân Bắc Cảnh một ít giáo huấn. Cắt sách vở, tạt nước bẩn, chửi rủa, đánh hội đồng, các loại đùa dai ùn ùn xảy ra với Quân Bắc Cảnh. Trước khi Quân Bắc Hàn đến, mâu thuẫn giữa nguyên chủ và Quân Bắc Cảnh đã đạt đến mức không thể hòa giải.
Quân Bắc Hàn cúi đầu chăm chú nhìn bóng người đứng thẳng tắp kia, đối phương cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn hắn. Người trước nheo mắt, đột nhiên nở một nụ cười đầy khiêu khích, khiến cho người sau nắm chặt hai tay, cố nén căm hận. Nếu đổi thành người khác, khi biết vận mệnh của mình trong tương lai, việc đầu tiên sẽ làm chính là làm dịu mối quan hệ với nhân vật chính, sau đó ôm đùi nhân vật chính. Nhưng Quân Bắc Hàn là một người rất kiêu ngạo, trí tuệ tuyệt đỉnh và thủ đoạn độc ác khiến hắn không bao giờ cho phép mình nịnh bợ nghe theo người khác.
Xuyên không người bên cạnh nhân vật chính để thay đổi vận mệnh của nguyên chủ, kết quả vận mệnh của hắn vẫn bị nhân vật chính khống chế? Cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bắt đầu hành động từ Quân Bắc Cảnh. Đương nhiên, hắn cũng chưa bao giờ có ý định xử lý Quân Bắc Cảnh. Là nhân vật chính, nếu như Quân Bắc Cảnh chết, thế giới này sẽ hoàn toàn sụp đổ. Cho nên trước mắt, nguyên tắc làm việc của hắn là thay đổi vận mệnh của nguyên chủ, gây ra rối loạn dữ liệu mà không dẫn đến thế giới sụp đổ. Nhân vật chính vẫn còn, thế giới cũng còn, nhưng thế giới này đã hoàn toàn thay đổi.
Lặp lại tất cả mọi kế hoạch trong đầu thêm lần nữa, Quân Bắc Hàn mới chậm rì rì thu hồi ánh mắt. Khi trong lòng có kế hoạch, thời gian luôn trôi rất nhanh, gần như chỉ mới chớp mắt một cái, một ngày đã qua đi. Quân Bắc Hàn mở rộng áo khoác đồng phục, caravat đen treo lỏng lẻo trên cổ áo sơmi trắng, hai tay đút túi, bước chân nhàn nhã đi về phía chiếc xe đa dụng đỗ ven đường. Rõ ràng là kiểu ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mặc trên người hắn lại thành phong cách yuppie (*), khiến cho rất nhiều học sinh nữ dừng chân ngắm nhìn.
“Hàn thiếu gia, cậu ở trường học được nhiều người yêu thích thật đấy, đã có bạn gái chưa?” – Lục Cận Thần mở cửa xe cho hắn, trong nụ cười toát ra vài phần trêu chọc.
Lời trêu đùa của Lục Cận Thần trong nháy mắt khiến hắn nhớ lại cảm giác ghê tởm mỗi lần gần phụ nữ, nụ cười nhã nhặn biến mất, ánh mắt sắc lạnh đâm thẳng vào đáy mắt đối phương. Lục Cận Thần chưa bao giờ để mắt đến hai anh em Quân Bắc Hàn và Quân Bắc Ngang. Nhất là Quân Bắc Hàn, chính là một tên ngốc không lẫn vào đâu được, bị Quân Bắc Ngang chơi đùa trong lòng bàn tay mà không hề hay biết. Nhưng dáng vẻ sắc sảo vừa rồi của đối phương trong nháy mắt đã đảo ngược ấn tượng của hắn đối với Quân Bắc Hàn.
Đây không phải là ánh mắt mà một thiếu niên miệng cọp gan thỏ dễ tin người khác nên có. Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, Quân Bắc Hàn đã cụp mắt xuống, thờ ơ nói – “Đi thôi, không cần chờ. Tiết cuối của Quân Bắc Ngang là tiết thể dục, tan từ hai mươi phút trước rồi.”
Lục Cận Thần gật đầu, lái xe đi. Đến một ngõ nhỏ ven đường, Quân Bắc Hàn đột nhiên lên tiếng – “Dừng xe bên lề đường đi, tôi có việc.” Xe chậm rãi tấp vào lề đường, nhưng Quân Bắc Hàn không xuống xe, chỉ kéo mở cửa kính xe, một tay chống má tươi cười nhìn về phía ngõ nhỏ. Bên cạnh ngõ là hai tòa nhà cao chọc trời, ánh sáng bị tòa nhà che khuất, vô cùng tăm tối. Vài cái thùng rác cực lớn bốc mùi hôi thối ghê người, rất nhiều mèo hoang chó hoang tụ tập đến kiếm ăn. Chỉ nghe một tiếng phịch nặng nề, một bóng đen va vào thùng rác, sau đó chật vật ngã xuống đất. Đám mèo hoang trốn trong thùng hoảng sợ kêu lên một tiếng, vội vàng chạy trốn.
Thấy rõ gương mặt của bóng đen, ánh mắt Lục Cận Thần hơi thay đổi, lập tức muốn xuống xe giải cứu, lại bị Quân Bắc Hàn đè bả vai lại. “Nó không chết được.” – Ngữ khí của thiếu niên vô cùng thản nhiên, bàn tay lại âm thầm dùng sức.
Lục Cận Thần không thể không rút bàn tay đang đặt trên cửa về, cười cười giả đò như không thèm để ý. Quân Bắc Cảnh giống như muốn đánh trả, còn chưa bò dậy đã bị một người đàn ông cao lớn dẫm lên sống lưng hung hăng nghiền mấy phát. Vài thanh niên tóc nhuộm đủ loại màu sắc xúm vào, lục soát lấy sạch tiền và vật đáng giá trên người y, lại đấm đá thêm một trận, nói vài câu đe dọa, sau đó cười đùa rời khỏi.
Cảnh này ở nơi đô thị phồn hoa ồn ào huyên náo không hiếm thấy, gần như không thể gợi lên một chút đồng tình nào của người đi đường. Là kẻ chủ mưu, Quân Bắc Hàn nở một nụ cười thỏa mãn. Đúng vậy, những người này chính là do Quân Bắc Hàn thuê, mục đích là cho Quân Bắc Cảnh một bài học không nhỏ. Quân Bắc Hàn tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ cũng không định hủy bỏ kế hoạch này. Hắn không những đến xem trò vui, còn mang luôn cả thần hộ mệnh của nhân vật chính đến.
Lục Cận Thần đẩy gọng kính vàng trên sống mũi một cái, che giấu sương lạnh đang từ từ ngưng tụ trong con ngươi. Vị công tử lớn nhất của nhà họ Quân này đúng là… thích tìm đường chết mà. Quân Bắc Cảnh lảo đảo bò dậy, lúc khom lưng nhặt cặp sách suýt nữa lại ngã xuống, khiến cho Lục Cận Thần âm thầm nắm chặt tay lái. Thử mấy lần mới nhấc được cặp sách lên, y đứng thẳng người dậy, nhổ một ngụm nước miếng lẫn theo máu vào thùng rác, mặt không cảm xúc đi ra ngoài, trông thấy Quân Bắc Hàn tươi cười nhã nhặn ngồi trong xe, khuôn mặt nháy mắt trở nên vặn vẹo.
“Là mày!” – Tiếng nói phun ra từ kẽ răng khó nén căm hận. “Đúng vậy, là tao.” – Quân Bắc Hàn thờ ơ gật đầu.
Quân Bắc Cảnh rốt cuộc không kiềm chế nổi, xông lên muốn đấm đối phương, lại bị cửa xe đột nhiên bật ra, đập mạnh vào người, nằm vật xuống đất mãi không bò lên được. Quân Bắc Hàn thong thả bước đến bên cạnh hắn, hơi hơi cúi lưng, ánh mắt châm chọc quét từ trên xuống dưới một lần, cứ như đang nhìn một thằng hề. Ngay sau đó Lục Cận Thần cũng xuống xe theo, đề phòng Quân Bắc Hàn lại ra tay độc ác.
Quân Bắc Cảnh quả thật muốn xé xác Quân Bắc Hàn, vừa mới chuẩn bị đứng lên lại bị đối phương đá ra thật xa, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nguyên chủ bị Quân Bắc Ngang tính kế, mất đi thân phận và gia sản, cuộc đời trong giây lát rơi xuống vực sâu. Mà nhân vật chính đã trở thành nhân vật ông lớn trong ngành thương nghiệp lúc ấy còn bỏ đá xuống giếng, khiến cho nguyên chủ liên tục bị cản trở, cuối cùng uất ức kết thúc sinh mệnh của mình. Kế thừa thân thể của nguyên chủ, biết được vận mệnh của nguyên chủ, đừng nói để Quân Bắc Hàn ôm đùi nhân vật chính, không lập tức giết chết y đã coi như có khả năng tự chủ mạnh mẽ rồi. Nếu không phải Lục Cận Thần dùng sức ấn vai hắn lại, hắn còn muốn đi đến đá thêm mấy cú nữa.
“ Hàn thiếu gia, đừng bắt nạt thiếu niên cùng đường.” (*) – Thanh niên tuấn mỹ đẩy gọng kính trên sống mũi, dường như đang tốt bụng khuyên giải, lại dường như là cảnh cáo.
Chu Doãn Thịnh không để tâm, hất bàn tay đặt trên vai mình của hắn ra, từ từ thong thả đi đến bên cạnh Quân Bắc Cảnh. Quân Bắc Cảnh đã không bò dậy được, chỉ có thể dùng ánh mắt căm hận nhìn hắn chằm chằm.
“Mày hận tao?” – Quân Bắc Hàn nghiêng đầu.
Đáp lại hắn là một ngụm nước miếng mang theo máu tươi của Quân Bắc Cảnh. Quân Bắc Hàn nghiêng người tránh thoát, dẫm chân lên ngực Quân Bắc Cảnh, cười lạnh nói – “Mày mà cũng dám hận tao? Mày có tư cách gì hận tao? Nếu không có sự giúp đỡ của mẹ tao, một đứa mồ côi như mẹ mày, dựa vào cái gì mà vào được trường đại học tốt nhất trong nước, dựa vào cái gì mà vừa tốt nghiệp đã được đến làm việc ở tập đoàn họ Quân, được lương mấy trăm nghìn một năm? Mẹ tao đối xử với cô ta như con ruột, mà cô ta báo đáp mẹ tao như thế nào? Trèo lên giường cha nuôi? Sinh con cho cha nuôi? Cô ta chết thì cũng thôi đi, vì sao lại phải chết trong bồn tắm của mẹ tao? Cô ta muốn chuộc tội hay đang dùng mạng sống trả thù mẹ tao? Đúng rồi, đúng như ý muốn của cô ta, mẹ tao rốt cuộc rập khuôn theo cô ta mà đi, để lại tao lẻ loi một mình. Mày nói đi, xem tao phải hận ai?”
Quân Bắc Hàn càng nói hốc mắt càng đỏ, không thể không dừng lại thở dốc. Giọng nói khàn khàn của hắn ngập tràn lửa giận và căm thù, dường như muốn phá hủy tất cả mọi thứ trước mắt. Quân Bắc Cảnh bị cảm xúc kịch liệt bỗng dưng bùng nổ của hắn dọa giật mình, nhất thời không dám đối diện với hắn. Lục Cận Thần vốn định kéo hắn ra, nghe vậy trái tim hơi run lên.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
21 chương
68 chương
732 chương
74 chương
56 chương
30 chương