Tranh tài chi vị
Chương 3 : Đại thiếu gia nhà họ quân 3
Trước khi đến hắn đã điều tra tình huống của Quân Bắc Cảnh ở nhà họ Quân , chỉ cảm thấy y đáng thương, lại chưa bao giờ từng nhìn từ góc độ của Quân Bắc Hàn. Hiện tại nghe hắn lên án mới giật mình nhớ ra, nạn nhân lớn nhất thật ra phải là mẹ Quân mới đúng. Mà đứa nhỏ bị mẹ Quân bỏ rơi này, nỗi đau khổ và thù hận trong lòng tuyệt đối không ít hơn so với Quân Bắc Cảnh.
Con riêng đáng thương, vậy con trong giá thú thì sao? Lục Cận Thần cũng là con riêng, hắn chưa từng suy xét đến vấn đề này. Không khí ngưng đọng một lát, Quân Bắc Hàn cũng bình ổn lại cảm xúc, chậm rãi hỏi – “Mày thử tự vấn lương tâm mình một chút, xem nếu như mày là tao, mày có cảm giác gì?” Cảm giác gì? Đương nhiên là hận, hận ngút trời. Quân Bắc Cảnh lặng lẽ nắm chặt hai tay, trong đôi mắt toát ra thần sắc mê mang.
Quân Bắc Hàn đột nhiên cảm thấy thật tẻ nhạt, rời chân khỏi ngực y, cười lạnh nói – “Người mày nên hận nhất không phải là tao, mà là Quân Hạo (cha Quân), ông ta mới là kẻ đầu sỏ gây ra cái chết của mẹ mày.” – Dứt lời hắn khoát tay với Lục Cận Thần – “Đi thôi.”
“Cảnh thiếu gia thì sao ạ? Có cần đưa cậu ấy đi bệnh viện hay không?” – Lục Cận Thần lo lắng dò hỏi. Hắn từ trước đến nay lấy hình tượng hiền lành tiếp xúc với người khác, thế nên không sợ Quân Bắc Hàn nghi ngờ.
“Nó da dày thịt béo, không chết được.” – Quân Bắc Hàn cười như không cười liếc nhìn, ánh mắt tựa như nhìn rõ tất cả kia khiến cho hô hấp của Lục Cận Thần hơi lệch nhịp. Xe chậm rãi chạy đi, để lại Quân Bắc Cảnh còn đang mê mang cô đơn một mình. Y vẫn hận Quân Bắc Hàn, nhưng nỗi hận đối với cha Quân còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Giờ phút này, y âm thầm thề, sớm muộn gì cũng có một ngày y sẽ lật đổ cha Quân, phá hủy nhà họ Quân. Về phần Quân Bắc Hàn, khiến hắn mất đi tất cả những gì hắn từng lấy làm kiêu ngạo là đủ rồi.
Lục Cận Thần nhìn như đang chuyên chú vào đường đi, thật ra khóe mắt đang âm thầm nhìn trộm Quân Bắc Hàn. Trước mắt, cảm nhận của hắn đối với thiếu niên này rất phức tạp, vừa cảm thấy hắn đáng giận, lại cảm thấy hắn đáng thương, còn có một chút chú ý khó nói rõ. “Hàn thiếu gia, tuy rằng mẹ của Cảnh thiếu gia…” – Nói đến đây, hắn hơi dừng một chút mới tiếp tục nói – “… Rất có lỗi với mẹ cậu, nhưng Cảnh thiếu gia không sai. Cậu cứ luôn gây khó dễ cho cậu ấy, phải chăng đã làm quá mức rồi không? Tục ngữ có một câu nói rất hay, làm người để lại một đường lui sau này còn gặp lại. Dẫu sao cũng là anh em một nhà, không cần phải gây sự với nhau đến tình cảnh không chết không ngừng.” – Hắn trước kia còn từng muốn tìm người dạy dỗ vị công tử lớn này một chút, lúc này đã hoàn toàn bỏ suy nghĩ này đi. Cần gì so đo với một đứa trẻ mồ côi mẹ chứ.
Tuy rằng thế lực của tập đoàn tài phiệt nhà họ Lục là khổng lồ, hắn cũng không thể nào điều tra được ra chuyện riêng nhà họ Quân, bởi vì cha Quân năm đó che giấu quá kỹ, tráo đổi đứa bé đã chết đi kia thành con trai của bồ nhí đưa về quê lặng lẽ chôn cất. Kỹ xảo biểu diễn của cô ả kia cũng không tệ, khóc đến ruột gan như đứt từng khúc đau lòng muốn chết, giấu giếm mọi người thành công. Nhưng số cô ả cũng không tốt, hoặc là cha Quân có số khắc vợ, cơ hội ra sáng đã gần ngay trước mắt rồi lại bị bệnh bạch cầu cấp tính, chưa đến mấy tháng đã chết.
Chuyện này trở thành tuyệt mật, trừ cha Quân và Quân Bắc Ngang, chỉ có Quân Bắc Hàn nhờ thâm nhập máy tính cha Quân mới biết.
“Nó không sai, chẳng lẽ là tôi sai?” – Quân Bắc Hàn nhướn mày cười nhạo.
Lục Cận Thần lặng yên một lát mới nói – “Cậu ức hiếp Cảnh thiếu gia như vậy, không sợ cậu ấy hận cậu hay sao? Dù sao cậu ấy cũng là con trai nhà họ Quân, có tư cách thừa kế một phần gia sản. Bây giờ có chủ tịch Quân bên trên thì không quan trọng lắm, nhưng đợi sau này chủ tịch lùi ra sau màn, cậu ấy muốn ngáng chân cậu sẽ không phải là việc gì khó. Có thể có thêm bạn thì cần gì là địch.”
Nếu là lúc bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không nói với Quân Bắc Hàn những lời nói thật như vậy. Đừng nhìn Quân Bắc hàn là đại công tử danh chính ngôn thuận của nhà họ Quân, là người có tư cách kế thừa tập đoàn nhà họ Quân nhất, nhưng trong lòng cha Quân chắc gì đã nghĩ vậy. Quân Bắc Hàn ở trong cuộc nên không tự biết, nhưng làm người đứng xem, Lục Cận Thần có thể nhìn thấy rất rõ, thái độ của Quân Hạo đối với Quân Bắc Ngang rõ ràng khác hẳn so với hai người còn lại, thật sự là cưng chiều đến không có giới hạn. Nếu như Quân Bắc Ngang có ý muốn gia nhập tập đoàn họ Quân, Quân Hạo tuyệt đối sẽ không nói không.
Mà Quân Bắc Ngang lúc này, có lẽ đã sớm coi tập đoàn này là vật trong túi mình, chỉ có Quân Bắc Hàn đáng thương còn coi hắn là đứa em ngoan, chẳng những không hề phòng bị, mà còn bị lợi dụng đến cùng. Nếu như Quân Bắc Ngang trèo lên được, với bản tính vô ơn của hắn, dù là anh em ruột thịt, chỉ e Quân Bắc Hàn cũng chẳng thể nào sống dễ chịu được, một lúc nào đó bị tính kế hãm hại đến tan xương nát thịt cũng không biết chừng. Nghĩ đến đây, ánh mắt ném về phía Quân Bắc Hàn của Lục Cận Thần trộn lẫn một chút đồng tình. Nhìn lại, trong ba anh em nhà họ Quân, Quân Bắc Hàn là người đáng thương nhất. Quân Bắc Cảnh có mình che chở, Quân Bắc Ngang có Quân Hạo che chở, chỉ có Quân Bắc Hàn là không nơi nương tựa, tình cảnh éo le.
Quân Bắc Hàn không biết não bổ của Đỗ Húc Lãng, mà dù có biết cũng không để ý. Hắn cười khẽ một tiếng rồi khoát tay nói – “Tôi vốn không có ý định tranh giành tài sản nhà họ Quân, nó có hận hay không thì liên quan gì đến tôi.” Con ngươi Lục Cận Thần hơi co lại, truy hỏi – “Không có ý định tranh giành tài sản nhà họ Quân? Thịnh thiếu gia cậu có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” – Quân Bắc Hàn liếc xéo hắn một cái, lại lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng nữa.
Đến tận hơn chín giờ tối hôm đó Quân Bắc Cảnh mới về nhà. Vừa mở cửa phòng đã thấy Lục Cận Thần đang đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc, mái tóc trước trán được chải lên gọn gàng, để lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ mà sắc bén. Hắn dụi tắt thuốc lá, quay đầu lại nhìn, khí thế mạnh mẽ tự động toát ra khiến cho Quân Bắc Cảnh có chút e sợ, nhiều hơn cả là sự sùng bái.
“Cậu, cháu đã về.” – Y lập tức đóng cửa phòng lại, nhỏ giọng nói. Y không biết chút nào về thân phận chân thật của Lục Cận Thần, người nọ chỉ nói hắn là bạn tốt của mẹ y, nhớ tình nghĩa chị em nên trở về chăm sóc y. Nhưng dựa vào khí thế mạnh mẽ và những thủ đoạn không gì không làm được của người nọ, Quân Bắc Cảnh biết hắn nhất định không phải là người thường.
“Bị thương thế nào?” – Lục Cận Thần dụi tắt thuốc lá. “Vừa nhận được tin nhắn của cậu, bác sĩ Phương đã đến ngay. Gãy xương tay, những chỗ khác đều là bị thương ngoài da.” – Quân Bắc Cảnh lắc lắc cánh tay trái đang bó thạch cao, nghiến răng nghiến lợi nói – “Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cháu đạp nhà họ Quân này dưới lòng bàn chân, làm cho Quân Bắc Hàn phải trả giá đắt cho tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay!”
Nghe y nói đối phó với nhà họ Quân, Lục Cận Thần tuyệt đối không cảm thấy như thế nào, cho đến một câu cuối cùng mới hơi nhíu mày lại, nhưng cũng không nói gì. Cùng lúc đó, Quân Bắc Ngang gõ gõ cửa phòng Quân Bắc Hàn. “Anh cả, thằng con hoang kia là do anh thuê người đánh? Không hổ là anh trai của em.” – Quân Bắc Ngang thân mật ôm chặt bả vai Quân Bắc Hàn.
“Đúng vậy, là anh thuê người đánh.” – Quân Bắc Hàn lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, đi đến bàn học chơi máy tính, từng dãy số nhanh chóng xuất hiện trên màn hình đen sì rồi lại nhanh chóng biến mất, chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối.
“Anh cả, thằng con hoang kia chướng mắt thật đấy, anh nghĩ biện pháp đuổi nó ra nước ngoài đi, tốt nhất là đừng bao giờ trở về nữa.” Kế hoạch chơi ác Quân Bắc Cảnh từ trước đến nay đều do Quân Bắc Ngang bày ra, Quân Bắc Hàn chấp hành. Hận thù đều do Quân Bắc Hàn gánh, Quân Bắc Ngang ở sau lưng lại được làm người tốt, bán cho Quân Bắc Cảnh một chút ân huệ. Bởi vậy quan hệ giữa Quân Bắc Cảnh và Quân Bắc Ngang tuy rằng không thân mật, nhưng cũng không căng thẳng. Cho dù sau này Quân Bắc Cảnh thu mua tập đoàn họ Quân, Quân Bắc Ngang vẫn là thành viên ban giám đốc, sống vô cùng dễ chịu.
Chuyện này vốn cũng từng xảy ra. Quân Bắc Ngang chẳng những xui khiến Quân Bắc Hàn đưa Quân Bắc Cảnh ra nước ngoài, còn mua chuộc mấy kẻ buôn lậu thuốc phiện, dụ dỗ Quân Bắc Cảnh hút ma túy. Nếu như không phải Lục Cận Thần chạy đến đúng lúc đưa y đi cai nghiện, cuộc đời này của Quân Bắc Cảnh cũng sẽ bị hủy hoại. Báo ứng đều đổ lên người Quân Bắc Hàn, Quân Bắc Ngang là kẻ ác thật sự lại lên được thuyền của nhân vật chính, cả đời sống như cá gặp nước. Đây là thế đạo gì?
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
17 chương
544 chương
22 chương
87 chương
26 chương