Tráng phu lang nhà tú tài
Chương 2 : gia chủ
Edit & Beta: Yuuki
- --
Hai tiếng "tức phụ" vang lên, nam nhân ngây ngẩn cả người. Y nghi ngờ cúi đầu nhìn Thẩm Nghiên Bắc, phát hiện đối phương đang dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn mình.
Ánh mắt kia không còn chán ghét, ngược lại hoàn toàn là vui sướng.
Trong nháy mắt, nam nhân cho rằng bản thân đang ở trong ảo giác.
Mấy ngày hôm trước, nam nhân bị bọn buôn người đưa đến thâm sơn cùng cốc, sau đó bị bán cho Thẩm gia. Nghe nói trước đây Thẩm gia cũng là một hộ phú quý, sau đó bất đắc dĩ mà điêu tàn, buôn bán không tốt, đến đời phụ thân Thẩm Yến thì hoàn toàn xuống dốc.
Nhà dột còn gặp mưa, phụ mẫu Thẩm Yến ngoài ý muốn bỏ mình, cuối cùng Thẩm gia chỉ còn lại một mình Thẩm Yến.
Thẩm Yến là người đọc sách, căn bản là không hiểu củi gạo mắm muối, cuộc sống càng ngày càng nghèo. Thẩm Yến buồn bực không vui sau đó nhiễm phong hàn, bệnh rồi dậy không nổi.
Trong thôn vốn không có nhiều tú tài, người trong thôn vẫn tương đối quan tâm đến Thẩm Yến. Có vị thúc bá đề nghị Thẩm Yến cưới một người về để xung hỉ.
Nhưng nhà Thẩm Yến nghèo sơ nghèo xác, hắn còn bệnh tới mức chỉ còn hơi thở thoi thóp, căn bản chẳng có nhà nào chịu gả con gái cho hắn. Đúng lúc này bọn buôn người lại đưa người đến, Thẩm Yến bèn mua một song nhi.
Đẹp thì Thẩm Yến mua không nổi, nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Yến quyết định mua một nam nhân cao to.
Là một song nhi, vậy mà nam nhân lại có bộ dáng của hán tử, thật sự rất dễ khiến người khác ghét. Hơn nữa màu dựng chí lại ảm đạm, nhìn là biết không dễ sinh dưỡng. Nhưng thể trạng y rắn chắc, có thể làm lụng vất vả.
Trước mắt yêu cầu của Thẩm Yến chính là người có thể làm việc, chăm sóc được hắn ta, dù xấu hay đẹp, tắt đèn đi rồi, không phải giống nhau cả sao?
Chờ hắn ta thi đậu cử nhân, dạng mỹ nhân nào chả có! Song nhi xấu xí như này, để ý làm công việc tạp dịch, cho y ăn đã là tốt lắm rồi!
Sau khi tính toán cẩn thận, Thẩm Yến bỏ tiền ra mua, mang người về nhà.
Không có bày lễ thành thân gì, trực đội một tấm khăn voan, hai cây nến đỏ, hai người lạy bài vị cha mẹ hắn ta coi như là hành lễ. Sau đó tất nhiên là động phòng, nhưng Thẩm Yến bệnh tật căn bản còn biết không hành sự, cứ như vậy mà ngủ qua đêm.
Mấy ngày nay Thẩm Yến ốm bệnh đều do nam nhân chăm sóc, y làm tất tần tật từ mặc y phục tới ăn cơm cũng đút tận mồm, nhưng Thẩm Yến vẫn không thích song nhi cường tráng, chất phác này. Sai sử y đủ điều, để y ăn cơm thừa canh cặn của chính mình, giường cũng không cho y ngủ, để cho y ngủ ở phòng chứa củi.
Một tiếng "tức phụ" cũng đủ doạ cho nam nhân hoảng sợ, ngày thường Thẩm Yến chỉ quát mắng y, vẫn luôn gọi y là tên xấu xí.
Hay là hắn bệnh hư đầu rồi?
Nam nhân hoảng hốt trong lòng, ôm Thẩm Nghiên Bắc chạy càng nhanh hơn. "Gia chủ, đừng sợ, bây giờ chúng ta đi tìm đại phu!" Tuy rằng gia chủ đối với y không tốt, nhưng hai người đã bái đường rồi, bái đường rồi thì chính là phu phu, sẽ cùng nhau trải qua cả đời!
"Không, không cần, ta không có việc gì!" Hắn vui không chịu được, bây giờ hắn chỉ muốn hát cmn một bài chứ đi đến chỗ đại phu xem bệnh làm đếch gì!
"Ngài không cần lo lắng tiền xem bệnh đâu, ta đi đến bến tàu khiêng mấy bao hàng hóa là sẽ có tiền ngay thôi." Nam nhân an ủi nói.
Cái gì? Đến bến tàu khiêng hàng hóa? Thẩm Nghiên Bắc vội vàng lục lại ký ức của nguyên chủ, vừa mới thấy hắn đã muốn chửi móa nó. Hóa ra sau khi bỏ một số tiền lớn mua nam nhân về, nguyên chủ đau lòng vô cùng, nói thẳng với nam nhân bằng mọi cách nhanh nhanh chóng chóng kiếm tiền trở về, nếu không sẽ bán y đến nhà thổ!
Thật là nực cười! Thẩm Nghiên Bắc thở hổn hển nói: "Ai cho ngươi đến bến tàu làm việc?" Để thê tử mới trải qua tân hôn đi làm khuân vác, còn mình thì ở nhà ăn chực nằm chờ, đm vậy cũng coi là nam nhân sao?
Cước bộ của nam nhân khựng lại, ánh mắt của y thoáng chốc trở nên ảm đạm. Gia chủ không đồng ý cho y đi làm ở bến tàu là đúng, dù gì làm việc ở đó toàn là hán tử, y thân là song nhi lẫn lộn ở trong đó, thanh danh không tốt. Nhưng y lại cao lớn thô kệch, không biết thêu hoa lại chẳng biết dệt vải, y phải làm gì để nuôi gia chủ?
Nhìn nam nhân cô đơn trầm mặc không nói, Thẩm Nghiên Bắc mới sửng sốt phát hiện, giọng điệu vừa rồi của hắn hơi nghiêm khắc sẽ khiên y hiểu lầm, vừa định giải thích lại nghe đối phương nói: "Xin lỗi gia chủ, về sau ta sẽ không đi nữa."
Không đi bến tàu khiêng hàng, y nghĩ đành phải vào núi xem có thể săn bắt được thứ gì không. Tuy thương thế trên người y vẫn chưa tốt hẳn, nhưng chỉ cần không gặp phải mãnh thú, y cũng không sợ hãi gì.
Thẩm Nghiên Bắc trong lòng chợt động, có chút đau lòng lại hơi hơi vui vẻ.
Sao tức phụ cơ bắp nhà hắn lại nghe lời thế? Hắn đúng là nhặt được một đại bảo bối rồi!
"Để ta xuống dưới đi." Thẩm Nghiên Bắc nhìn vào mắt y nói. Một đại nam nhân như hắn lại bị người ta ôm công chúa, hắn cảm thấy mất mặt vô cùng.
Nam nhân chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn theo lời Thẩm Nghiên Bắc mà đặt hắn xuống, nhưng vẫn lo lắng hắn không thể đứng vững bèn để hắn dựa vào gần người mình.
Thân thể chưa có lực, Thẩm Nghiên Bắc thuận thế dựa vào trong lòng y, nhưng như vậy hương vị nam tính lại liên tục vây quanh hắn, căn bản là không có biện pháp nói chuyện. Thẩm Nghiên Bắc nhịn đau lùi về phía sau hai bước, tránh khỏi khí tức vây quanh của nam nhân.
Ngẩng đầu nhìn thằng vào y, muốn nói chuyện nghiêm túc với y, nhưng lúc nhìn lên, Thẩm Nghiên Bắc lại nhộn nhạo trong lòng.
Thời điểm nam nhân ôm hắn đi, hắn đã biết nam nhân khá cao lớn, hiện tại nhìn kỹ, y ít nhất cao một mét tám. Toàn thân đều là cơ bắp cực kỳ gợi cảm, vai rộng eo thon, dáng người kia, chậc chậc, chỉ một từ "tuyệt" để hình dung mà thôi! Quan trọng nhất chính là...
Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc dừng lại trên bờ mông cong mẩy cùng với cặp đùi rắn chắc, cảm giác xoang mũi nóng lên, có thứ gì đó chảy ra.
"Gia chủ!" Nam nhân hoảng sợ tới xanh mặt.
"Đừng hoảng hốt, ta không có việc gì." Thẩm Nghiên Bắc hổ thẹn che mũi lại, trong lòng tự khinh bỉ chính mình. Thẩm Nghiên Bắc, mày đúng là đồ xử nam, hiện tại chỉ là nhìn một chút, mày đã chịu không nổi, vậy đến lúc đó đó, mày còn mần ăn được chi nữa!
Trên tay Thẩm Nghiên Bắc dính đầy máu, nam nhân không tìm thấy thứ gì cho hắn lau tay, trực tiếp kéo tay hắn lại lau lên người mình.
Nhìn vệt máu đỏ tươi dính đầy trên y phục vải thô, Thẩm Nghiên Bắc ngẩn ra.
Xuyên đến một thân thể khác, tai hắn đã không còn điếc, ngay cả chứng sợ máu cũng đã tốt hơn nhiều!
Thấy hắn ngẩn người, trong lòng nam nhân lại quýnh lên muốn đưa hắn đi gặp đại phu, Thẩm Nghiên Bắc đành phải nói: "Ta là gia chủ, nghe ta!"
Động tác nam nhân cứng đờ, rũ đầu rầu rĩ đáp một tiếng "Vâng!"
Thẩm Nghiên Bắc cau mày, lời này hắn nói có chỗ nào sai sao? Vì sao nam nhân lại bày ra biểu tình thế này?
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
59 chương
112 chương
300 chương
488 chương