Thích Dương thực sự rất ít nói. Cậu phát hiện hắn không phải là không biết nói mà là không muốn nói. Nhưng bây giờ nói chuyện với cậu đã không giống như lúc ban đầu một chữ hai chữ mà đáp lời rồi. “Cậu học thuộc nhiều quá,” Hắn nói với Lục Giai Ý, “Có một số kỳ thực sẽ không thi vào.” Lục Giai Ý nói: “Phòng ngừa vạn nhất.” Trước đây cậu học tứ thi ngũ kinh đều là học thuộc lòng toàn bộ, bao gồm cả chú thích. Loại này chính là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*. Cho nên lúc học lịch sử chính trị sinh học, cậu cũng áp dụng phương pháp đồng dạng, cố gắng học thuộc toàn bộ. (ý nói dù là chuyện khó xảy ra đến mức nào thì vẫn có thể xảy ra) Thích Dương cảm thấy Lục Giai Ý học hành thực sự khắc khổ. Bà Thích cực kỳ vừa lòng, bà cảm thấy từ sau khi Lục Giai Ý đến nhà bọn họ, cháu bà cũng thay đổi rồi. Bình thường cuối tuần cũng không ra ngoài, ở trong phòng học bài với Lục Giai Ý, mà học một cái là học cả ngày trời. Thỉnh thoảng nghe thấy hai người ở trong phòng cười đùa. Tuy bà không nghe thấy tiếng cháu mình cười nhưng Lục Giai Ý cười, chẳng lẽ cháu bà lại làm mặt lạnh? Thanh niên mà, nên có bộ dạng của thanh niên chứ, cả ngày mặt đâm lê làm cái gì. Nháy mắt kỳ thi tháng 11 đã lại đến, bà Thích nghe bọn họ nói chuyện thi tháng, thầm xoa tay chờ mong: “Xem xem Thích Dương lần này thi được bao nhiêu điểm. Ở chung với Tiểu Lục lâu như vậy cũng nên có tiến bộ rồi chứ?” Bà nói xong liền huých ông Thích một cái: “Đang nói chuyện với ông đấy.” Ông Thích vuốt cằm, nhìn đăm đăm vào bàn cờ, nói: “Đừng đánh gãy suy nghĩ của tôi.” Ông Thích gần đây hí khúc không nghe, cửa cũng không ra, cả ngày nằm đây nghiên cứu nước cờ. Nhưng chẳng có tác dụng gì, thỉnh thoảng đánh một ván với Lục Giai Ý, ông vẫn thua. Bỗng ông Thích đứng dậy, đi đến trước cửa phòng Thích Dương, đang định đẩy cửa đi vào bà Thích vội nhắc ông: “Gõ cửa gõ cửa, đừng có quên chứ.” Thanh niên bây giờ không giống ngày xưa, tiến vào phòng chúng nó đều phải gõ cửa, cả cha mẹ cũng không ngoại lệ. Ông Thích liền gõ cửa mấy cái, đẩy ra nói: “Tiểu Lục, học mệt rồi đi? Đến đây đến đây, ra nghỉ ngơi một lúc, hai ông cháu mình làm ván cờ.” Lục Giai Ý liền tựa vào lưng ghế xoay người lại, Thích Dương nằm trên giường đọc sách, nhàn nhạt nói: “Cho cậu ấy thêm mười phút, cậu ấy sắp học thuộc hết cả quyển sách rồi.” “Mười phút hả, đợi cháu đấy.” Ông Thích cười nói với Lục Giai Ý. Đợi ông đóng cửa lại rồi, Lục Giai Ý nói với Thích Dương: “Tớ định trong tuần này sẽ thua ông cậu một ván.” Khóe môi Thích Dương giương lên, nói: “Không phải cậu không nhường sao?” “Thỉnh thoảng nương tay một lần. Đây không phải là vấn đề kỳ phẩm* mà là kính già yêu trẻ.” Lục Giai Ý nói. (giống như đạo đức đánh cờ) Ông Thích bùng nổ rồi. Ông thực sự rất kích động, cố ý chạy tới nhà ông Lý để nói chuyện này. “Gần đây tôi nghiên cứu nước cờ, cảm thấy kỳ nghệ của mình tăng lên rồi”, ông nói với ông Lý, “Trưa nay chơi một ván với Tiểu Lục, cuối cùng cũng thắng được một ván.” Ông Lý hút thuốc nói: “Ông đánh bao nhiêu ván mới thắng được một lần, vậy mà cũng kích động như thế à?” “Ông thì hiểu cái gì, ông có bản lĩnh thì ông đánh với nó một ván thử xem. Ông đừng nhìn nó ít tuổi, thằng bé đó kỳ nghệ cực kỳ cao siêu. Không phải tôi khoác lác, tiểu khu chúng ta ông có thể tìm ra người kỳ nghệ cao hơn nó, tôi liền mời ông ăn cơm… Cho dù là lão Phạm cũng không ăn thua, ông ấy còn là người của hiệp hội cờ tướng đấy!” Ông Thích quả thực rất thích Lục Giai Ý, hơn nữa ông phát hiện Lục Giai Ý còn có một sở thích giống ông, chính là nghe hí kịch. Đầu năm nay, có thể tìm được người trẻ tuổi có tiếng nói chung ở phương diện này quả thực không nhiều đâu! Hơn nữa Lục Giai Ý không chỉ là thích nghe mà còn có thể bình phẩm ra kiến giải đặc sắc. Cậu còn hẹn với ông, đợi kỳ thi tháng 11 đi qua, cậu muốn cùng ông Thích pha trà nghe hí khúc… Thích gia trà ngon và dụng cụ pha trà tốt đều có, nhưng công phu pha trà của ông Thích lại chẳng ra sao. “Đến lúc đó cháu pha trà, ông uống thử trà cháu pha xem sao.” Ai nha nha, không được rồi, người trẻ tuổi mà lại biết nhiều như vậy. Kỳ thi tháng 11 rất nhanh đã tới. Trước khi thi mấy ngày, lục Giai Ý đã thuận lợi học hết ba môn lịch sử chính trị sinh học rồi, bắt đầu học toán lý hóa. Vấn đề nhức đầu tới rồi. Lúc Lục Giai Ý chính thức học toán lý hóa, triệt để ý thức được nguy cơ mà mình phải đối mặt. Bởi vì cậu phát hiện, học ngữ văn, lịch sử, chính trị, sinh học chủ yếu dựa vào ghi nhớ và tài học của bản thân, đối với cậu mà nói là cực kỳ dễ dàng. Nhưng toán lý hóa hoàn toàn là một hình thức tư duy khác. Kể cả vấn đề đơn giản nhất cậu cũng không hiểu, phương trình tham số là cái gì, hàm số bậc hai, đồ thị đường cong lại là cái quỷ gì? Hồi đó cậu thi tiến sĩ, biết có người học “Cửu chương toán thuật”, “toán pháp thống tông”. Nhưng cậu không học cái đó, chỉ biết một số kiến thức cơ bản thôi. Càng không nói đến cái gì vật lý hóa học. Cậu đến cả cốc becher*, bình dung lượng, bình hình nón dùng để làm gì cũng không rõ. Cái gì chất điện giải, cái gì hợp chất hữu cơ, còn có những cái phương trình hóa học kia… Vật lý càng không cần nói, lực vạn vật hấp dẫn? Tốc độ gia tốc? Năng lượng cơ giới? Cảm ứng điện từ Faraday? (cốc chia vạch dùng để đo lường trong phòng thí nghiệm hóa học) Lục Giai Ý trực tiếp khiếp sợ. Cậu bình thường đi học đã cảm thấy như lọt vào sương mù, tưởng là do mình chưa thực sự bắt đầu học thôi, cũng không để trong lòng. Nhưng bắt tay vào học mới phát hiện mình đối mặt với một ngọn núi có mệt chết cũng khó mà vượt qua được. Lục Giai Ý bối rối, loại tâm trạng này ảnh hưởng cực lớn đến kỳ thi tháng sắp tới, bởi vì cậu phát hiện mình học ba bốn ngày vậy mà vẫn như lọt trong sương mù, hoàn toàn không có cảm giác thuận lợi như lúc học lịch sử chính trị sinh học. Cậu chưa từng thấy khủng hoảng như vậy, chính là bỗng nhiên cảm thấy quá khó khăn, thoáng cái mất lòng tin. Con người lúc hiểu nửa vời, so với cái gì cũng không biết thì càng hoang mang, sợ hãi hơn. Lục Giai Ý bò trên bàn, đầu bút chì cũng bị cậu ấn gãy. Thích Dương nhìn thấy liền cầm lấy gọt một lần nữa… Cậu đến cả bút chì cũng không gọt nổi. Lục Giai Ý bỗng cảm thấy bản thân thật là đần độn. Cậu nhìn Thích Dương. Hắn làm gì cũng rất chăm chú, bút chì hắn gọt cũng bằng phẳng trơn nhẵn, gọt xong đưa cho cậu, tiếp tục đọc sách của mình. Đọc một lúc, phát hiện Lục Giai Ý còn đang nhìn mình, hắn liền quay đầu sang. Lục Giai Ý nói: “Đọc đến đâu rồi?” Thích Dương vẫn đang đọc sách ngữ văn, chỉ cho cậu xem, là “Sư thuyết” của Hàn Dũ. Lục Giai Ý bò ra bàn, gối đầu lên cánh tay, sắc mặt uể oải nói: “Cổ chi học giả tất hữu sư. Sư giả, sở dị truyện đạo thụ nghiệp giải hoặc dã.” Thanh âm trầm trầm, đọc xong cậu liền nhắm mắt, dường như rất mệt mỏi. Thích Dương cầm áo huấn luyện của mình ra lót dưới bàn cho cậu. Lục Giai Ý nằm trên áo Thích Dương ngủ một giấc. Mũi ngửi mùi của Thích Dương giảm bớt chút ít mệt nhọc. Ngồi cùng bàn lâu như vậy bọn họ rất quen thuộc mùi hương của nhau. Cậu rất thích mùi trên người Thích Dương. Giống như chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng* vậy, đừng nói dẫn theo Thích Dương thi đỗ đại học, tự mình có thi được không cũng là vấn đề. (đây là câu tục ngữ của việt nam nhưng có thể một số bạn không biết, đại ý là chưa làm nên chuyện đã nói trước, khẳng định chắc chắn là làm được nhưng cuối cùng thì không thành công) Cậu nghĩ như vậy, một chân vắt lên đùi Thích Dương. Đây không phải là lần đầu tiên cậu làm vậy cho nên Thích Dương đã quen rồi, chẳng hề có phản ứng gì. Lục Giai Ý là tình cờ phát hiện ra, một chân vắt lên đùi Thích Dương, dùng tư thế hơi nghiêng người kỳ quái này mà ngủ thì càng dễ chịu hơn. Để vậy một lúc, nhiệt độ thân thể hai bên truyền qua quần áo, có một loại cảm giác thư thái không thể miêu tả. Không chỉ là thân thể mà còn là linh hồn, rất bình yên..