Kỳ thi tháng 11, đến ngay khi Lục Giai Ý đang buồn bã. Chu Dương Liễu lần này ý chí chiến đấu sục sôi. Cả tháng cậu ta ở phía sau không hề dễ chịu, ngoại trừ học thì cũng chỉ có học, bởi vì rửa sạch mối nhục, chỉ ước gì nhanh đến kỳ thi. Theo như Giang Triều nói thì là: “Cảm thấy cuộc sống của cậu ta ngoại trừ học thì chẳng còn gì nữa cả.” Trách không được lúc trước cậu ta mỗi lần đến kỳ thi đều phải phân cao thấp với Lục Giai Ý. So về ý chí chiến đấu, Lục Giai Ý càng đến gần kỳ thi lại càng uể oải, tinh thần đi xuống rõ ràng. Trước kỳ thi hai ngày bọn họ được nghỉ, Thích Dương không cho cậu học, dẫn cậu đi chơi. “Sắp thi rồi, cậu không nghe thầy giáo nói sao, lâm trận mới mài gươm, không bén cũng sạch?” Thích Dương nói: “Vậy thầy cũng nói kỳ thi lớn chơi lớn, kỳ thi nhỏ chơi nhỏ mà.” Lục Giai Ý cạn lời. Nhưng mà cậu cảm thấy có lẽ Thích Dương học mệt rồi. Một tháng nay Thích Dương bị cậu ép buộc không ít, gần như ngoại trừ tập luyện thì đều phải học, đại khái là học mệt mỏi nên muốn thả lỏng một chút. Vẫn là đừng nên áp bức quá. “Vậy cậu muốn đi đâu chơi?” “Tùy tiện đi dạo một chút, hít thở không khí.” Thích Dương nói. Sau đó Thích Dương liền lên xe chở cậu, dạo quanh huyện thành lúc ban trưa. Chầm chậm không mục đích mà đi, từ thành tây đến thành đông, bữa trưa ăn bên ngoài. Lúc trở về đi qua cổng trường nghe thấy tiếng cười bên trong, Lục Giai Ý nghe mà tim đập thình thịch. Chờ khối 12 thi xong sẽ đến lượt bọn họ. “Tớ cảm thấy mình lần này thi vẫn sẽ không tốt.” Cậu ngồi phía sau nói với Thích Dương, “Tớ không học nổi.” “Đừng khiến bản thân phải chịu áp lực lớn như vậy.” Thích Dương nói, “Cậu đã học rất nhanh rồi.” Không nói cái khác, năng lực ghi nhớ của Lục Giai Ý thực sự khiến hắn phải bái phục, học cái gì cũng cực kỳ nhanh. Lục Giai Ý ngồi ở yên xe, thở dài một hơi. Cậu một lời thành sấm*, lần thứ ba thi tháng kết quả cực kỳ kém, đến cả chính trị lịch sử địa lý sinh học cũng đều không đạt được như trong kỳ vọng. Sau khi thi xong cả người đều ủ rũ, đi theo Thích Dương đến nhà hắn tìm ông Thích uống trà. (nói cái gì thì cái đó thành sự thật) Cậu đã đồng ý với ông Thích, thi tháng xong sẽ pha trà cho ông uống. Hôm nay lúc đến trường trong cặp cậu còn đặc biệt mang theo than vải lúc trước ở nhà đã chuẩn bị xong. Ông Thích có một bộ dụng cụ pha trà cực kỳ đầy đủ, là của bạn ông cho. Bình gốm tử sa, bếp gió, còn có chén trà tạo hình tinh xảo… Một bộ dụng cụ pha trà này ông rất ít dùng, bây giờ uống trà đều là trực tiếp đổ nước sôi vào, thỉnh thoảng hưng trí cũng sẽ dùng bếp điện. Đây là của Thích Dương mua cho ông, không cần đốt lửa, trực tiếp cắm điện vào là nóng lên, rất tiện lợi. Dùng lửa than pha trà tương đối phiền phức, cũng rất thử thách công phu. Hơn nữa Lục Giai Ý mang than vải đến, ông cũng là lần đầu tiên nghe thấy. Thực ra ông từng dùng qua than cây ô-liu, nhưng cũng chẳng thấy tốt chỗ nào. “Làm từ quả vải à?” ông Thích tò mò hỏi. Lục Giai Ý gật gật đầu, đem than vải bỏ vào trong bếp, nói: “Chính là dùng hạt vải để làm than. Loại than này lửa đều, khói ít lửa nhỏ, còn mang theo chút ít hương vải, trà đun ra sẽ càng ngon hơn.” “Thật là một kỹ xảo bậc thầy.” ông Thích nói, “Sau này trong nhà lại ăn vải ông cũng để lại. Lúc trước không biết toàn vứt hạt vải đi.” Thích Dương ở trong phòng, không tham dự cuộc đàm luận về trà đạo của hai người họ. Bà Thích thì lại ngồi cách đó không xa, lúc có lúc không nhìn sang. Lục Giai Ý và ông nhà bà hợp ý như vậy bà cũng rất ngạc nhiên. Ông Thích hiểu một chút về trà đạo, nhưng mà cũng giống như chơi cờ, đều là về già mới chậm chạp bắt đầu học, thuộc về kiểu hiểu biết nửa vời. Không ngờ Lục Giai Ý còn nhỏ, trà đạo tinh thông, hở một cái là lại nói mấy câu cổ văn. Nói đến hương vị trà còn nhắc tới Tống Huy tông: “Hắn ở trong “Đại quan trà luận” có nói, trà chi vi vật, thiện âu mân chi tú khí, chung sơn xuyên chi linh bẩm, khư khâm địch trệ, trí thanh đạo hòa, tắc phi dong nhân nhụ tử khả đắc tri hĩ.*” (trà trong các vật, hướng về sự nho nhã của Ôn Châu Mân Giang, chén giữa núi mà kính dâng, vén tà áo rửa sạch, hòa với đạo tinh thuần, lại không phải là trẻ con và kẻ tầm thường có thể hiểu được) Ông Thích nghe xong chỉ thấy kính nể. Nghe không hiểu nhưng lại ngại không dám nói ra, chỉ đành bưng chén trà gật đầu liên tục, sợ mình ở trước mặt một đứa trẻ lòi ra cái dốt. Lục Giai Ý đã rất lâu không uống trà như vậy. Bên ngoài tuyết rơi, bình gốm đặt trên bếp lửa, chén trà bốc hơi nóng và mùi thơm. Trà này quả thực là trà ngon, ông Thích nói là trà phổ nhĩ quý mẹ Thích Dương, Thiệu Hoa Dung tặng. Nước trà làm ấm thân thể, cảm giác uể oải và thất vọng kỳ thi mang lại cũng bị rửa trôi đi một ít. Lục Giai Ý lại nghĩ đến mùa đông rất nhiều năm trước, cậu cùng bạn bè tụ chung một chỗ uống trà thưởng hoa, hoặc là chỉ ngồi ở một lầu các hoa viên nhỏ ngắm tuyết. Tất cả như mới hôm qua, niềm vui sướng khi đỗ trạng nguyên vẫn còn ngập tràn trong lồng ngực. Kỳ thi tháng lần này, tiến bộ lớn nhất đương nhiên là Chu Dương Liễu. Một bước lại trở về vị trí đứng đầu lớp, vượt qua Từ Lâm đứng thứ hai gần 20 điểm, rất là hãnh diện. Lục Giai Ý cũng có tiến bộ, xếp hạng trong lớp lại tăng mấy bậc, chỉ là mới chỉ đứng thứ bảy từ dưới đếm lên thôi. Dù sao cũng là trường cấp ba trọng điểm của huyện, dù là học tra thì cũng đáp ứng tiêu chuẩn cơ bản. Cậu toán lý hóa thi vẫn thảm nhất lớp, hơn nữa chính trị, lịch sử, địa lý, sinh học lại không đến mức xuất sắc, tổng thành tích có thể được vậy trên cơ bản đã coi như không tồi rồi. Ngược lại là Thích Dương tiến bộ rất nhiều, lần đầu tiên xếp thứ 14 từ dưới lên. Phản ứng của mọi người đối với thành tích của Lục Giai Ý so với hai lần trước cực kỳ kinh ngạc thì lần này lại bình thản hơn nhiều. Lần này trước khi thành tích được công bố, mọi người đều lén bàn tán Lục Giai Ý có hay không lại đếm ngược từ dưới lên. Kết quả giống y như phỏng đoán. Đám học tra ngồi sau ngạc nhiên nhất đương nhiên là thành tích của Thích Dương. Đừng thấy hắn chỉ tiến bộ mười mấy bậc, thực tế điểm số chỉ cần tiến bộ hai bước đã là nhiều. “Lục Giai Ý, có phải cậu truyền công lực sang cho Thích Dương rồi,” Giang Triều nói, “Nếu không sao cậu vẫn thi kém như vậy?” Giang Triều từ tiểu học đã bắt đầu học chung với Lục Giai Ý, có thể nói là vẫn luôn lớn lên dưới ánh sáng của Lục Giai Ý, nhưng đến bây giờ đã là lần thứ ba rồi, cậu vẫn không thể tin Lục Giai Ý bỗng dưng biến thành học tra, “Cậu không phải là vì muốn ngồi cùng Thích Dương mới cố ý thi kém đấy chứ?” Vừa nói xong liền bị Thích Dương đạp một đạp. Giang Triều cười ầm lên. So với hai lần trước bình tĩnh vững vàng, lần này Lục Giai Ý thực sự có chút lúng túng. Từ lúc bài thi được trả về, cậu vẫn luôn không nói gì, chỉ là mỗi tiết học cậu đều nghe cực kỳ chăm chú. Lúc ngồi ở trên ghế lưng vẫn thẳng tắp như trước. Đại khái là bộ dạng này của cậu ở trong mắt đám Giang Triều chính là “cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng”, khiến Giang Triều không nỡ chọc cậu nữa. Thành tích của Lục Giai Ý hai lần trước đã khiến các thầy cô bàn tán, lần này triệt để bùng nổ, đến cả hiệu trưởng Cao cũng đặc biệt đến văn phòng, hỏi Lưu Hồng Dân tình huống cụ thể. Học sinh mũi nhọn khối 11 có hy vọng lớn nhất bước vào Thanh Hoa Bắc Đại, giành vẻ vang cho trường họ, sao có thể liên tiếp ba lần thi tháng thất bại, hơn nữa thành tích đều kém đến như vậy. Lưu Hồng Dân nói: “Tôi đã nói chuyện với em ấy mấy lần rồi, cũng không tìm được nguyên nhân cụ thể. Tôi đã nói với Lục Giai Ý, ngày mai gọi phụ huynh em ấy đến trường một chuyến.” Gọi phụ huynh, đây là chuyện Lục Giai Ý lo lắng nhất. Nhưng mà chuyện vẫn xảy ra. Cậu cả tối không nói lời nào, lặng lẽ ngồi trên ghế học bài. Hết tiết tự học tối, Thích Dương đi lấy xe, cậu nói với Thích Dương: “Cậu về trước đi, tớ hôm nay không muốn ngồi xe. Tớ muốn đi bộ, rèn luyện một chút.” Cậu nói xong còn cười, chỉ là dáng cười có phần miễn cưỡng. “Vậy tớ dắt xe.” Thích Dương nói. “Không cần đâu, tớ muốn đi một mình.” Thích Dương không nói gì nữa. Chờ Thích Dương đi rồi Lục Giai Ý mới thu dọn cặp sách từ trong phòng học đi ra. Giữa đám người rộn ràng, cậu khoác cặp, lặng lẽ đi về nhà, nghĩ xem về đến nhà phải nói với Lâm Tú Anh như thế nào. Lâm Tú Anh còn chưa biết cậu đã ba lần liên tiếp thi đứng cuối lớp. Kỳ thực khó nhất không phải là thi kém. Nếu là hai lần trước, dù Lâm Tú Anh có biết cậu cũng có thể bình tĩnh, tự tin mà nói với bà: “Mẹ yên tâm đi, không lâu nữa con nhất định sẽ lại đứng nhất thôi.” Nhưng bây giờ, chính cậu cũng hoài nghi, cậu thực sự còn có thể trở về đứng đầu sao? Dường như đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu cảm nhận được nỗi cay đắng, bất lực của học tra, cùng cảm giác xấu hổ không thể hình dung được. “Lục Giai Ý.” Phía sau có người gọi cậu. Cậu quay đầu nhìn, là Chu Dương Liễu. Chu Dương Liễu chạy tới, đi song song với cậu, nói: “Sao hôm nay cậu không ngồi xe của Thích Dương, không phải cậu ta vẫn chở cậu sao?” Lục Giai Ý “ừ” một tiếng, không nói gì. Chu Dương Liễu nhìn cậu một cái, cũng không nói chuyện. Thẳng đến khi đi tới đường Hương Sơn, cậu ta mới nói: “Cậu lần này sao vẫn thi kém như vậy. Cậu sao thế?” “Có lẽ tớ lần tới cũng vẫn kém thế thôi.” Chu Dương Liễu ngẩn ra, mím mím môi nói: “Cậu như thế này chẳng giống cậu chút nào cả. Cậu bị sao vậy? Cậu phải cố gắng lên chứ, tôi còn đợi cậu đấu với tôi nữa mà.” Lục Giai Ý mỉm cười, khẽ thở dài. “Cậu bây giờ thay đổi nhiều quá,” Chu Dương Liễu nói, “Cậu lúc trước không phải như vậy.” “Tớ trước đây như thế nào?” Lục Giai Ý nhẹ giọng hỏi. Chu Dương Liễu vừa đi vừa nói: “Rất đáng ghét.” Là người mà cậu ta ghét nhất, vừa giả dối vừa cường đại. Lục Giai Ý lại cười, nghiêng đầu nhìn Chu Dương Liễu: “Bây giờ không đáng ghét sao?” Chu Dương Liễu nói: “Tôi vẫn muốn cậu như lúc trước vậy, so đấu với tôi.” “Cậu sao lại suốt ngày muốn đấu với tớ thế?” Lục Giai Ý hỏi. “Bởi vì cậu vẫn luôn là mục tiêu của tôi.” Lời nói của Chu Dương Liễu đại khái có chút không cam lòng, ngữ khí biệt nữu: “Cậu không cảm thấy hai chúng ta so bì với nhau, đôi bên mới càng ngày càng tiến bộ sao?” Cậu ta nói xong liền nhìn Lục Giai Ý, kết quả biểu tình của cậu nói với Chu Dương Liễu, Lục Giai Ý không cảm thấy vậy. Thì ra chỉ có bản thân là nhất sương tình nguyện* mà so bì, Lục Giai Ý cái kẻ đáng ghét số một này, vẫn luôn không thèm để cậu ta vào mắt? (ý nói đơn phương cảm thấy điều gì đó) Chu Dương Liễu lập tức thẹn quá hóa giận, hừ lạnh một tiếng. Lần đầu tiên trong đời tri kỷ dịu dàng như thế, vậy mà lại gặp tình cảnh xấu hổ như vậy! Cậu ta lại “xì” một tiếng, đeo cặp bước nhanh về phía trước. “Cái kia… Chu Dương Liễu…” Chu Dương Liễu căn bản không thèm để ý đến cậu, hiển nhiên lòng tự tôn đã bị chà đạp, cực kỳ tức giận. “Cậu hiểu lầm rồi…” Lục Giai Ý nhụt chí nói. Chu Dương Liễu càng đi càng xa, cậu cũng không có sức lực đuổi theo. Xuyên qua con đường bên ngoài Phồn Hoa Lí, người đi đường dần ít đi, trên đường rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn rọi xuống. Hoa đã tàn hết, trong ngõ chỉ còn gió lạnh. Cậu bỗng nhìn thấy Thích Dương dựa vào xe đạp, cúi đầu, trong miệng hút một điếu thuốc đang đứng ở đầu đường. Lục Giai Ý xếch cặp một cái, đi tới, cười cười nói: “Cậu đợi tớ à?” Thích Dương hút một ngụm thuốc, sau đó kẹp vào tay, gẩy gẩy tàn thuốc. Khói thuốc từ trong mũi phun ra, hắn nghiêng đầu nhìn cậu, nói: “Lục Giai Ý, cậu đừng nên như vậy.”.