Môi chước chi ngôn
Chương 1 : Lần đầu gặp gỡ
Nhóm dịch: Hội Nhà GàEdit + Beta: Gà CồTiêu An Lan anh tuấn hiện rõ trên mặt, vẻ mặt tràn đầy sự bất cần, ngày thường khóe miệng luôn hướng nhếch lên, lúc này cũng đã mím thành một đường thẳngLúc hắn mỉm cười thì là cậu ấm phong lưu phóng khoáng, ai cũng không ngờ đến, thời điểm hắn không cười, khuôn mặt lại là cực kì lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn thấy làm cho người ta hết sức sợ hãi.
Nhưng Tiêu thái thái là mẹ hắn, hoài thai mười tháng sinh hắn, tự nhiên sẽ không sợ chính con trai của mình, phe phẩy quạt tròn tiếp tục nói: “Việc hôn nhân này sớm từ thời ông nội con đã định ra, vốn dĩ là muốn đem cô cô con hứa gả cho Du gia, không dự đoán được nàng thế mà trước lúc hôn lễ diễn ra đã bỏ nhà đi theo người khác, làm hại hai nhà không có thể diện, Du Nhị gia kia càng bởi vậy đi xa nơi đất khách.Ông nội con cả đời chí thành chí tín (1), nói ra lời nào cũng đều muốn tác hợp, vì nhi nữ nhất thời tùy hứng, đành bỏ mặt mũi, tới cửa Du gia xin lỗi, trở về liền bệnh rồi.(1) Chí thành chí tín: Thành ngữ Trung Quốc thành tâm thành ý, có lòng giữ chữ tínDu lão gia thật ra là một người rộng lượng, chỉ nói không so đo, hai nhà giao tình bất biến, nhưng ông con há có thể an tâm sao? Từ lúc sau khi sinh con, lại tự mình đến Du gia, thay con đến cầu thân tiểu cô nương còn chưa ra đời của Du gia.
Sớm mấy năm hai nhà lui tới thường xuyên, sau này hai vị lão nhân lần lượt qua đời, cũng là ta cùng cha con không đủ chu đáo, cùng nhà bọn họ dần dần xa cách. Ba tháng trước, con còn ở Anh Quốc, hiện tại Du lão gia tự mình tới cửa, dò hỏi ước định năm đó còn có thực hiện hay không .
Việc hôn nhân là ông nội con tới cầu thân, ta và cha con tự nhiên không thể đổi ý, huống hồ Du tiểu thư kia ta cũng gặp qua, năm nay mới mười sáu tuổi, tuổi nở rộ như bông hoa, dáng người bộ dạng cũng chưa nói đến, khó có được tính tình lại dịu dàng lại hiểu chuyện, nhà nàng cùng nhà chúng ta không giống nhau, lại là thư hương dòng dõi, trong Liễu Thành không biết bao nhiêu người muốn đem nàng cưới về, gả cho con, ta còn sợ ủy khuất nhân gia, kết quả con ngược lại không vui?”
Tiêu An Lan lạnh mặt không nói chuyện.
Hắn như thế nào sẽ vui? Hắn đương nhiên là không vui.
Loại việc ép duyên tình này, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ phát sinh ở trên người mình.Ở nước ngoài lưu học 3-4 năm, hắn ý nghĩ đã sớm cùng người bình thường không sai biệt lắm, chính là theo đuổi tự do yêu đương, chính là đang đúng lúc kịp thời hưởng lạc, đời nào sẽ nguyện ý cưới một vị hôn thê chưa nhìn mặt bao giờ?
Nhưng việc hôn nhân này lại là ông nội cố tình định ra, lão nhân gia đã sớm đi, hắn không thể tùy tiện đại náo lên, làm hại lão nhân đã chết vẫn không tránh được cái danh thất hứa.
Huống hồ đi ra ngoài náo loạn, chỉ sợ làm Du tiểu thư thanh danh cũng không tốt, hắn tuy không vui vì cưới nàng, nhưng tuyệt không có ý làm thương tổn một nữ tử vô tội.
Tiêu thái thái rốt cuộc là đau lòng cho con trai, thấy hắn không nói lời nào, ngữ khí lại mềm một chút, “Mẹ biết, các con hiện tại là những người trẻ tuổi, đều có ý tưởng có chủ kiến riêng, muốn chống lại cặn bã phong kiến ngoài kia, muốn tự do yêu đương, mẹ cũng không phải nói mấy điều này không tốt, nhưng làm người chung quy muốn coi trọng sự thành tín, việc hôn nhân là nhà chúng ta chủ động cầu hôn, hiện tại chính chúng ta lại muốn đổi ý, thế ta để Du gia vào chỗ nào, lại để Du tiểu thư vào chỗ nào?
An Lan, ngươi xem như vậy như thế nào, mẹ nơi này chuẩn bị một phần lễ, ngươi đến Du gia thăm hỏi một chuyến, nhân cơ hội gặp mặt Du tiểu thư, nói không chừng ngươi vừa thấy liền thích? Nếu thật không thích, thật sự cưỡng cầu không được, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn, ngươi coi xem thế nào?”
Tiêu An Lan trong lòng cũng có quyết định này, bất quá cùng mẹ hắn mục đích khác nhau, hắn là muốn tới cửa, thuyết phục Du tiểu thư cùng hắn cùng tiến thoái.
Nếu hai người bọn họ đều đồng ý từ hôn, lại nói thông qua trưởng bối, hai nhà hòa hòa khí khí giải ước, ít nhất hai nhà đều không tính là không giữ lời hứa hẹn, thứ hai đối người ngoài có thể nói là hắn không xứng với Du tiểu thư, bảo toàn thanh danh nàng.
Tiêu thái thái thấy hắn gật đầu đồng ý, vội kêu tài xế trong nhà chuẩn bị tốt ô tô, chính mình đi vào trong phòng đem hộp quà đã sớm chuẩn bị tốt lấy ra, tự mình đưa hắn ra cửa.
Mắt thấy ô tô chạy ra khỏi sân, Tiêu thái thái thở dài.
Cái này gọi là chuyện gì đây, nếu thành toàn cho di nguyện của bố chồng, liền phải ủy khuất An Lan; nếu như nguyện vọng của An Lan, khi nào tế tổ sao có thể nhìn mặt cha chồng? Huống hồ Du gia nơi đó cũng không giỏi ăn nói.
Cùng phong cách trong đại viện Tiêu gia có chút khác nhau, Du gia vẫn là kiểu phủ đệ Trung Quốc cổ xưa, đại môn màu đen khắc hoa văn, trước cửa còn có hai tòa sư tử bằng đá.
Lúc này ở hậu viện Du phủ, Du tiểu thư Du Uyển Như ngồi ở bên cửa sổ xem một quyển thi tập.
Thời tiết nóng bức, dưới đất tuy đặt một chậu đá lạnh, lại vẫn là làm người tĩnh bất hạ tâm lai, nhìn hồi lâu cuốn Nhất Hiệt Thư vẫn chưa lật trang khác, nàng chỉ đành buông quyển sách, thần hồn nhìn ngoài cửa sổ ngắm cỏ cây xanh um tươi tốt.
Tiểu nha hoàn Hàm Thanh đột nhiên hô gào chạy vào, “Tiểu thư! Tiểu thư!”
Du Uyển Như quay đầu nhìn nàng, “Trời nóng như vậy, em còn chạy gấp như thế, để ý bị cảm nắng.”
Hàm Thanh liên tục xua tay, thở hổn hển nói: "Dù bị cảm nắng cũng không sao! Phía trước, phía trước thiếu gia Tiêu gia đang tới!”
Du Uyển Như trái tim run lên một cái, không được tự nhiên mà mở mắt, nói: “Tới liền tới rồi, đều có cha đi tiếp đón, em gấp cái gì.”
Hàm Thanh uống một ngụm lớn nước ô mai, thấy nàng ngượng ngùng, cười hì hì nói: “Em không vội, em thay tiểu thư vội vàng đấy.”
Du Uyển Như liếc mắt trừng nàng một cái, “Nha đầu hư.”
Nàng lớn lên dịu dàng thanh tú, tính tình lại tốt, ngay cả thời điểm trừng mắt nhìn người khác đều là mềm như bông, Hàm Thanh như thế nào sẽ sợ nàng?
Lập tức cười mỉm nhìn lại, “Em vừa rồi ở phía trước giúp thái thái lấy đồ, Tiêu thiếu gia vào cửa vừa lúc nhìn thoáng qua, tiểu thư người có muốn biết Tiêu thiếu gia trông như thế nào hay không?”
Du Uyển Như nhẹ nhàng trừng nàng lần nữa, nghiêng thân, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong miệng nói: “Em nhìn thấy là được, ta không muốn biết.”
Hàm Thanh biết được nàng thẹn thùng, cũng không hề úp úp mở mở, “Em liền nhìn xa xa một chút, Tiêu thiếu gia lớn lên vừa cao vừa lớn, mặc một thân âu phục, mang theo mũ dạ, miễn bàn nhiều về thần khí rồi, ngay cả tài xế nhà hắn đều không giống với những nhà người khác!”
Du Uyển Như tuy đôi mắt còn nhìn về phía ngoài cửa sổ, bộ dáng cũng không để ý, lỗ tai lại âm thầm nghe, một bên nghe, một bên trộm ở trong đầu phác họa ra hình ảnh một thân âu phục mũ dạ cao lớn kia.
Người này, là người chồng tương lai của nàng……
Mặt nàng bỗng nhiên có chút nóng, chỉ đành cúi đầu che giấu nhìn chiếc quạt trong trên tay.
Hàm Thanh ngồi ở cạnh nàng đạp chân một cái, nhớ tới việc trong khoảng thời gian trước, nắm chặt tay tức giận nói: “Tiêu thiếu gia đã trở lại, xem Tôn gia còn có thủ đoạn gì!”
Du Uyển Như lấy lại tinh thần, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa lại có một người phụ nữ tầm 40 tuổi đi vào.
Hàm Thanh vội đứng dậy đón nhận đi, “Mợ An, người như thế nào lại tới?”
Du Uyển Như cũng đứng lên, mợ An ở cạnh bên mẹ nàng hầu hạ hơn hai mươi năm, nàng cũng coi như là trưởng bối.
Mợ An trước mắt trên gương mặt tròn trong tràn đầy ý cười, “Tiêu đại thiếu gia tới cửa thăm hỏi, nói muốn cùng tiểu thư thấy mặt, thái thái để cho ta tới trang điểm cho tiểu thư.”
Lời này vừa ra, Hàm Thanh vội lôi kéo tay Du Uyển Như, đem nàng ấn ở trước bàn trang điểm, gấp không chờ nổi nói: “Mợ An mau đem tiểu thư trang điểm đến phiêu phiêu lượng lượng (2), làm Tiêu thiếu gia vừa thấy liền chuyển đui mù!”(2) Phiêu phiêu lượng lượng - 漂漂亮亮: Vẻ ngoài xinh đẹp, tươi sáng“Nha đầu hư này đừng nói nữa!” Du Uyển Như náo loạn, đỏ thẫm mặt.
Mợ An mới vừa trang điểm thay trang phục cho Du Uyển Như thật tốt, Hàm Thanh đi ra ngoài tìm hiểu tin tức trở về, “Tiêu thiếu gia đã ở hoa viên chờ, thái thái kêu tiểu thư đi ra ngoài.”
Du Uyển Như lập tức đứng lên, khẩn trương đến nhàu cả khăn tay, tiện hai bước, lại lui về nhìn mợ An xin sựgiúp đỡ, “Mợ người xem, ta như vậy có thể sao?”
Mợ An vỗ vỗ tay nàng, nói: “Tiểu thư liền mạnh dạn dũng cảm đi thôi, Tiêu thiếu gia lịch sự có lễ, nói chuyện lại dí dỏm, vừa thấy liền thích ở chung.”
Hàm Thanh nói: “Đúng vậy, vừa rồi lúc cấp cho Tiêu thiếu gia châm trà, ta còn nghe thấy Tiêu thiếu gia nói lời cảm tạ với ngườiđó.”
Du Uyển Như lúc này mới an tâm chút, kêu mợ An cùng Hàm Thanh cùng đi đến hoa viên.
Xa xa liền thấy ba người ngồi trong đình, hai vị là Du thái thái cùng Du lão gia, người còn lại rất lạ mắt, chính là Tiêu thiếu gia.
Du Uyển Như che che giấu giấu mà nhìn, người trong đình tựa hồ phát hiện bên này, đồng loạt nhìn qua, nàng vội thấp đầu.
Du lão gia vui tươi hớn hở nói: “Uyển Như đến, mau tới nhìn An Lan.” Lại đối Tiêu An Lan nói: “Thế chất (3), đây là tiểu nữ nhà ta, khuê danh Uyển Như.”(3) Thế chất - 世侄: Xưng hô đối với con cháu nhà bằng hữuTiêu An Lan thị lực tốt, mới vừa rồi mấy người từ chỗ rẽ tới, hắn liền thấy, hai mắt nhìn bất động thanh sắc, vị Du tiểu thư này, quả theo như lời mẹ hắn, là một nữ tử tinh tế hướng nội, lớn lên cũng nhu hòa uyển chuyển, thập phần trung quy trung củ (4) tiểu thư khuê các, cùng các nữ học sinh hoạt bát đương thời có chút bất đồng.(4) Trung quy trung củ - 中规中矩: Lời nói và hành động tuân theo quy tắc kỉ luậtMấy người an ổn ngồi rồi, Tiêu An Lan chủ động chào hỏi, “Du tiểu thư chiều hảo.”
Du Uyển Như nhanh chóng nhìn hắn một cái, thấy khóe miệng hắn mỉm cười, nghĩ thầm người này nhìn xác thật hòa khí, nàng không dám cùng hắn đối diện thời gian dài, mở mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, anh cũng là, chiều hảo.”
Du thái thái bắt lấy tay nữ nhi cầm ở trong tay, cười đối Tiêu An Lan nói: “Uyển Như của ta chính là thẹn thùng một chút, An Lan nhưng đừng để ý.”
Tiêu An Lan cười lắc đầu, “Sẽ không.”
Du thái thái ngầm cho Du lão gia cái ánh mắt, Du lão gia hiểu ý, âm thầm gật đầu.
Du thái thái liền nói: “Không bằng hai người trẻ tuổi các ngươi trò chuyện? Mấy lão nhân chúng ta liền không xem náo nhiệt.”
Du Uyển Như vội trộm kéo tay Du thái thái, nhưng bà lại coi như không biết.
Tiêu An Lan tới đây chính là vì muốn cùng Du tiểu thư nói rõ ràng, tất nhiên đồng ý.
Thực nhanh những người còn lại đều đi rồi, chỉ còn hai người ngồi đối diện.
Mới sống đến lớn như vậy, lần đầu tiên cùng một nam tử xa lạ ngồi một chỗ, người này ngày sau lại là chồng của nàng, Du Uyển Như xấu hổ đến đầu cũng không dám nâng.
Tiêu An Lan lại tính toán tốc chiến tốc thắng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Du tiểu thư, tôi hôm nay tới, có một việc muốn cùng cô thương lượng.”
Nghe hắn nói đến trịnh trọng, Du Uyển Như chần chờ một chút, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn lại hắn, trên mặt còn mang theo vài phần ửng đỏ, nghiêm mặt nói: “Mời nói.”
Mặt nàng vẫn còn ý xấu hổ, hai mắt thủy nhuận, như một gốc cây phù dung còn vương vấn những giọt sương mai.
Tiêu An Lan trong lòng đột ngột mà lộp bộp một tiếng, bỗng nhiên có vài phần do dự.
Hắn muốn nói những lời này, có làm nàng thương tâm hay không?
Lúc trước tại đây, hắn tuyệt không nghĩ tới chính mình sẽ chần chừ.
Du Uyển Như thấy hắn không nói lời nào, nhỏ giọng nói: “Tiêu thiếu gia?”
Tiêu An Lan mở mắt, cũng không cùng nàng đối diện, “Du tiểu thư, việc hôn nhân này, nói thật, tôi là đến hôm nay mới biết được. Năm đó thời điểm các trưởng bối định ra, vẫn chưa hỏi qua ý nguyện hai người chúng ta. Tôi nghĩ, khả năng tôi không phù hợp. Tôi hôm nay tới, là muốn mong cô thận trọng suy xét, rốt cuộc đây là liên quan đến nhân sinh đại sự cả đời, cũng muốn mong cô và tôi cùng thuyết phục trưởng bối.”
Tự hắn mở miệng, huyết sắc trên mặt Du Uyển Như liền chậm rãi rút đi, đến sau đã là một mảnh tái nhợt, nàng cảm giác bản thân giống như bị người kéo ra ngoài phố xử tội trước công chúng, không thể chịu đựng được, cảm thấy thẹn, hối hận, những cảm xúc khác nhau cảm xúc nhét đầy nàng ngực, nàng phải gắt gao nhấp môi, bóp tay chính mình, mới có thể không cho hơi nước trong mắt tràn ra.
Nàng cúi đầu, hồi lâu mới nâng lên tới, vẫn là khinh thanh tế ngữ nói: “Ý tứ của anh, tôi đã biết, xin anh yên tâm, tôi sẽ cùng cha mẹ nói rõ ràng.”
Tiêu An Lan thấy nàng sắc mặt tái nhợt, lông mi run rẩy, trong lòng khác thường càng thêm rõ ràng.
Nhưng lúc này lại nói khác cũng vô dụng, hắn nắm tay đứng lên, cuối cùng nói: “Đa tạ cô thông cảm, ngày khác tôi sẽ tới cửa xin lỗi.”
Hắn nhanh chóng rời đi, Du Uyển Như ngồi tại chỗ bất động, chỉ là nhịn hồi lâu rốt cuộc nước mắt như chuỗi trân châu rơi xuống.
Du thái thái mỉm cười tiễn đi Tiêu An Lan, đang định đi lại đây thăm hỏi ý tứ nữ nhi, thấy nàng khóc thành như vậy, vội hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Du Uyển Như lau lau nước mắt, mang theo giọng mũi nói: “Mẹ, chúng ta cùng Tiêu gia từ hôn đi.”
“Này sao được?!” Du thái thái hoảng sợ, “Uyển Như, con đừng ngớ ngẩn, cánh cửa nhà Tiêu gia tốt như vậy, An Lan lại tuấn tú lịch sự, nhà chồng như vậy đi nơi nào tìm được? Huống chi Tôn gia còn ở đó như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào đây! Này Liễu Thành chỉ có Tiêu gia có thể cùng chống lại Tôn gia, con tin chúng ta một mực từ hôn, Tôn gia lập tức liền nhào tới! Chẳng lẽ thật sự muốn đem con gả cho ác lang Tôn gia kia? Kia còn không bằng muốn cái mạng của ta!”
Du thái thái nói xong liền kích động, thế nhưng nước mắt nổi lên lại lau đi.
Du Uyển Như lại chậm rãi bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Mẹ, Tiêu thiếu gia không thích con, nếu như vậy, hà tất cưỡng cầu?”
Du thái thái chỉ là khóc: “Không được, không thể từ hôn, nữ nhi của ta như thế nào mà có thể cho súc sinh hư đốn kia! Uyển Như số khổ của ta……”
Du Uyển Như thấy bà khóc đến chua xót, cầm khăn lau nước mắt cho bà, nức nở nói: “Mẹ, con biết người đau lòng cho con, nhưng Tiêu thiếu gia kia mẹ nhất định cũng là đau lòng hắn, nếu Tôn gia bức bách chúng ta, chúng ta liền đi bức Tiêu gia, thế chúng ta cùng Tôn gia có cái gì khác nhau? Con không nghĩ như vậy, mẹ, ngườii liền nghe con đi.”
Nàng càng là hiểu chuyện, Du thái thái nghe được càng là đau lòng, rồi lại không thể nề hà, chỉ phải ôm chặt nữ nhi, mẹ con hai cái khóc thành một dòng.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
136 chương
99 chương
47 chương
154 chương