Trấn Nhỏ
Chương 21
[hắn] bảy
Cô có vẻ rất thích ngôi nhà của hắn, thanh nhã mà yên tĩnh, trong sân tô điểm sắc xanh của hoa lưu ly, một con chó vênh váo ngồi xổm bên cửa.
"Đây là bạn của tôi Dagger." Hắn nói, "Nó là một cậu bé ngoan."
Cô không thích chó lắm, nhưng con chó này có vẻ ngoan ngoãn nghe lời. Cô nghĩ, hắn nhất định sẽ không nuôi một con chó dữ tợn hung hãn.
Sảnh trước cũng rất được người yêu thích, lót dưới ghế sofa là một tấm thảm lông nhân tạo màu xám tro.
Hắn nói hắn không thích lông thú thật, nó thật tàn nhẫn.
Hắn thiện lương ôn hòa làm cho tim cô đập nhanh vài nhịp. Hắn hẳn sẽ thích con trai cô, liệu họ có thể trở thành người một nhà, liệu hắn có phải là một người chồng tốt, một người cha tốt? Trái tim cô tràn ngập ngọt ngào, vì may mắn của chính mình mà vui vẻ không thôi.
Hắn mời cô ngồi trên ghế sofa một lúc, hỏi cô muốn uống chút gì không?
Cô không muốn uống rượu, cũng không muốn uống cà phê, vì vậy chính hắn quyết định làm cho cô một tách ca cao nóng.
Họ liền hàn huyên, thật giống nói mãi cũng chẳng hết đề tài.
Bầu không khí tốt đẹp đến giật mình, trong hoàn cảnh như vậy, còn gì mà không xảy ra?
Cô đặt cốc xuống, hắn nhẹ nhàng hôn cô.
Một mùi vị ngọt ngào đọng lại trên miệng cô.
CHƯƠNG 21: SÁT NHÂN, NỮ THI CÙNG TƯỢNG GỖ
Sát nhân Wednesday đã im lặng trong một thời gian dài, Margaret mất tích cũng đã được xác nhận, rơi vào danh sách những người mất tích chưa bao giờ được tìm thấy.
Crane đến cục cảnh sát mỗi tuần một lần, ngồi đối diện với bàn làm việc của
Faun. Cậu cự tuyệt những người họ hàng xa khác nhận nuôi, tình nguyện sống trong một viện mồ côi cộng đồng, Faun cũng gần như luôn đến thăm cậu nhóc. Nhưng với sự trở về của mẹ cậu, Margaret, trong lòng Faun luôn có một nỗi lo lắng kéo dài. Cả cậu và Alex đều hiểu rõ, sự mất tích của người mẹ này giống như những phụ nữ độc thân khác, e rằng từ lâu đã gặp bất hạnh.
"Mặc dù không ai muốn bi kịch lại tái diễn, nhưng đáng tiếc là dường như chỉ có thể chờ đợi, chờ cho hắn một lần nữa phạm tội để có một đầu mối mới."
Hắn không có hồ sơ hình sự, là một công dân tuân thủ pháp luật, Faun và
Alex cũng chỉ dựa vào trực giác của mình mà nghi ngờ hắn. Sau cuộc gặp mặt ngắn ngủi đó, hắn như một con nai cảnh giác biến mất vào rừng cây rộng lớn rậm rạp.
Alex phân phát ảnh chụp cho tòa soạn và nhà xuất bản tạp chí, yêu cầu thời điểm có phụ nữ đến đăng thông báo tìm bạn thì thông báo cho họ, một khi người trong hình và các cô liên lạc thì ngay lập tức báo cho cảnh sát.
Nửa năm sau, một người phụ nữ tên Jasmine gọi điện thoại tới, tuyên bố mình đã nhận được một bức ảnh trông rất giống như người cảnh sát đang tìm kiếm.
"Chẳng phải hắn là một người thận trọng sao?"
"Hắn đúng là vậy." Faun nói: "Nếu lần trước chúng tôi vẫn còn dựa vào trực giác hoài nghi, lần này gần như có thể cảm giác được hắn cố ý. Hắn chấp nhận thách thức."
"Thách thức?"
"Hắn tự tin sẽ không để lộ bất kỳ sơ hở nào, sau nửa năm chuẩn bị cẩn thận, một lần nữa hắn sẽ lại đứng trên sân khấu của mình."
Lần này hắn để lại một địa chỉ.
Faun dựa vào địa chỉ tìm thấy thông tin giấy phép lái xe* của hắn trong hồ sơ của văn phòng đăng ký xe, tên hắn là Chad Harris.
*Bên Mỹ, bằng lái và ID (giống như CMND của Việt Nam) được gộp chung làm một.
"Chúng tôi điều tra hắn toàn bộ." Faun nói, "Hắn trình độ học vấn cao, chưa tới hai mươi tuổi đã thừa kế một khối tài sản lớn, vẫn luôn tham gia vào các hoạt động lợi ích cộng đồng. Khác hoàn toàn với tưởng tượng của chúng tôi, hắn không phải là một kẻ nội tâm âm u vặn vẹo, sống buông thả, điệu bộ biến thái điên cuồng giết người, trái lại, hắn lạc quan, sáng sủa, không quản ở đâu đều vui vẻ tham gia các hoạt động xã hội, thường đi làm tình nguyện, chăm sóc trẻ em không cha mẹ và người già không nơi nương tựa. Hắn có rất nhiều tiền để xài, vì vậy luôn làm chuyện hắn thích. Hắn là một người đàn ông anh tuấn đầy mị lực, ngoài bốn mươi, có một cuộc hôn nhân tiếc nuối với một người phụ nữ trẻ tuổi chung tình."
Bằng với thân phận không gây chút trở ngại, hắn công khai xuất hiện trước mặt cảnh sát. Faun nói: "Hắn thậm chí đã từng lên TV, do nhân ngày Quốc tế
Thiếu nhi mà quyên tặng rất nhiều đồ chơi tượng gỗ."
"Tượng gỗ?"
"Hắn là một thợ mộc thủ công vô cùng tài hoa. Không, nói hắn là một nghệ nhân cũng không ba hoa. Lần đó sau khi gặp gỡ nữ cảnh sát, hắn đã thay đổi chỗ ở, chuyển đến khu gần nơi Margaret bị mất tích, lý do hoàn hảo, bởi vì có một xưởng khai thác gỗ phụ cận, ở đó hắn có thể tuyển chọn được vật liệu gỗ tốt nhất."
"Các cậu đi gặp hắn sao?"
"Đúng thế."
"Vì cái gì?"
Nếu không có gì xảy ra, họ không có lý do gặp hắn.
"Bởi vì ngay lúc chúng tôi điều tra thông tin của hắn, người phụ nữ tên Jasmine cũng bị mất tích."
Hắn thậm chí có lá gan lớn như vậy, và có năng lực đến thế, khiến cho nạn nhân mê muội, mặc cho đã được cảnh báo trước tình hình nhưng vẫn nhào tới như chim thấy thóc*.
*Nguyên văn: "趋之若鹜" - "xu chi nhược vụ", xông tới như bầy vịt trời(?!), chỉ những người ganh đua nhau chạy theo những cái không tốt.
Thi thể Jasmine Paget đã được tìm thấy trong rừng ở một trấn nhỏ trên núi.
Đây là lần đầu tiên cảnh sát tìm thấy xác người mất tích. Rốt cuộc, vụ
án đã trở thành một vụ giết người.
Jasmine Paget là một người mẫu ít được biết đến, cô từng có một người chồng võ sĩ quyền anh giới underground (thế giới ngầm, thường dính líu đến các hoạt động phi pháp), bao giờ say xỉn đều lôi cô ra tung quyền cước đấm đá. Mãi cho đến khi tên cuồng bạo này chết trong một đêm thi đấu cô mới có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân ác mộng. Thế nhưng bất hạnh kế tiếp của cô thậm chí còn tồi tệ hơn cuộc hôn nhân kia, khi phát hiện ra người gửi email giống với bức hình được dán trên tòa soạn, cô nhanh chóng liên lạc với cảnh sát.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cô đọc bức thư, người đàn ông này thật dịu dàng và tinh ý khiến cô nảy sinh một ham muốn mãnh liệt được tâm sự. Họ hàn huyên một phút chốc, hắn thương cảm cho nỗi đau, đồng tình với bất hạnh của cô. E rằng chỉ trong vài phút trò chuyện, cô hối hận vì đã gọi cảnh sát, tuy rằng thoạt nhìn hắn không thể nào là tội phạm truy nã, không biết điều này sẽ khiến hắn gặp phải rắc rối gì.
"Khi thợ đốn củi tìm thấy cô ấy, cô cả người trần truồng, bị cạo hết lông tóc, quỳ gối trước một gốc cây gỗ đỏ khổng lồ."
Tắm trong nắng sớm của rừng cây, cô trông thật xinh đẹp thanh khiết, không chút tì vết, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ mà quỷ dị.
"Chúng tôi tìm thấy một tượng gỗ khắc hình chó con trong cơ thể cô ấy." Faun trầm mặc chốc lát. Động thái cả gan làm loạn này luôn khiến cậu cảm thấy buồn nôn, hung thủ tựa hồ muốn nói, chính là tao, nhưng mày có thể làm được gì?
Bởi có đến hàng chục thợ đốn củi chứng kiến hiện trường cái xác, tin tức lan truyền nhanh chóng, báo đài TV chẳng mấy chốc đưa tin vụ án mạng chốn rừng cây. Một lượng lớn phóng viên thần thông quảng đại không biết nghe ngóng đâu ra tin tức vụ giết người hàng loạt, sát nhân Wednesday ngay lập tức trở thành cái tên được bàn tán khắp mọi góc phố.
"Có lẽ chính hắn tự mình tiết lộ. Vì nếu hắn chấp nhận thách thức, hắn cũng không ngại đặt một chút áp lực lên các cậu."
"Có thể không có mối liên hệ nào giữa sát nhân Wednesday và Chad Harris.
Khi đang điều tra Margaret, chúng tôi không cách nào xác minh người ký tên Wednesday là ai, mà lần đó khi Chad Harris gặp nữ cảnh sát, hắn không để lại tên Wednesday, lần này cũng không. Khi hắn biết cảnh sát bắt đầu nghi ngờ hắn, Wednesday đã biến mất rồi."
Faun và Alex đến nhà của Chad Harris điều tra. Hắn cũng thiện ý tiếp đãi họ.
"Ngôi nhà của hắn không lớn lắm, đối với một triệu phú mà nói không xa hoa chút nào. Hắn trông rất thân thiện, mỉm cười chân thành, không tạo cảm giác thù địch, hào phóng để chúng tôi thăm quan nhà hắn." Faun nói, "Hắn có nuôi một con chó."
"Loại chó gì?"
"Một con chó cỡ trung khoảng một tuổi." Faun đột nhiên cau mày. "Con chó đó..."
"Làm sao vậy?" Lukes hỏi.
Faun dừng lại một lát, dường như nhớ lại một điều gì quan trọng, nhưng cuối cùng vẫn phải lắc đầu nói: "Tóm lại hắn không có giấu giếm, mở rộng mọi cánh cửa, thậm chí cho chúng tôi ghé thăm xưởng làm việc của hắn."
Chad Harris có một tầng hầm lớn chứa đầy bàn làm việc của một thợ mộc, công cụ các loại và tác phẩm.
Faun biết rằng họ sẽ không tìm thấy bất cứ điều gì khả nghi ở đây, đây là nhà mới của hắn, dọn nhà xong hắn còn chưa có tác phẩm nào mới. Để chơi trò chơi với cảnh sát, hắn đã thay đổi thói quen của mình, đem thi thể bày ra trước mắt mọi người. Mặc dù việc này làm cho hắn vơi đi mấy phần bí ẩn, nhưng cũng khiến hắn nếm trải được lạc thú mới.
"Chúng tôi đã cho hắn thấy tượng gỗ khắc hình chó con, hắn thừa nhận là hắn đã làm. Nhưng một tháng trước hắn đã tặng một tá đồ chơi tượng gỗ bao gồm cả con chó nhỏ này cho viện mồ côi cộng đồng."
Hắn cho họ xem hình chụp của mỗi tượng gỗ đem đi quyên tặng.
Đó đều là những món đồ chơi tượng gỗ tinh xảo, ngay cả khi có người lén lúc vận chuyển cầm một cái cũng sẽ không bị ai phát hiện, người phụ trách viện mồ côi nói họ trao cho bọn trẻ ngay sau khi nhận được chúng.
Không người nào có thể chứng minh hắn đã cầm lại con cún đặt vào trong xác
Jasmine Paget, càng không một ai có thể chứng minh hắn đã giết cô.
"Mặc dù hắn thừa nhận đã gửi một email đến Jasmine Paget, cũng thừa nhận họ đã gặp nhau trong một nhà hàng nhỏ sau khi trò chuyện, nhưng sau đó họ liền tách ra. Hắn cho là có người đang hãm hại hắn, trăm phần trăm đây là một cái bẫy, bởi vì hắn đã quyên góp một khoản tiền khổng lồ cho cô nhi viện địa phương, e rằng người khác nghĩ rằng hắn rất giàu có, người có tiền sẽ luôn gặp phải một số phiền toái khó tin."
Hắn nói đến hợp tình hợp lý, nhưng cũng không thể nào bỏ qua tình tiết hắn đã gặp Jasmine Paget sau khi đối phương chết oan uổng. Cái xác trong rừng cây cách nhà mới của hắn chưa đến năm dặm (~8km), trong cơ thể còn có tượng gỗ tự tay hắn chế tác.
Vì vậy, họ đối hắn đọc quyền lợi, hỏi hắn nếu hắn cần một luật sư.
Hắn nói không, hắn có thể chịu trách nhiệm cho mọi câu hắn nói.
Họ dành cả đêm tại cục cảnh sát, hắn trả lời tất cả câu hỏi không chút do dự, giống như lần đó đối phó với nữ cảnh sát giả trang phụ nữ độc thân hẹn gặp mặt, thái độ thong thả tự tin, quang minh lỗi lạc. Họ đã cố gắng dùng các chi tiết nhỏ chỉ có hung thủ biết dụ dỗ hắn lộ ra kẽ hở, câu trả lời của hắn vẫn không bắt bẻ được, luôn chỉ nói tình tiết được công khai. Hắn nói rằng hắn xem TV và báo chí, nhưng TV không đăng hình ảnh thi thể, hình chụp trên báo cũng bị làm mờ để không gây khó chịu cho người đọc. Nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ đề cập đến một số sự tình bị các phóng viên bỏ qua, những thứ như người phụ nữ ngoài việc bị cạo tóc còn không có lông mày. Khi Faun và Alex nghĩ rằng hắn đã rơi vào cái bẫy của chính mình, hắn vô cùng tự nhiên giải thích rằng người thợ đốn củi phát hiện ra thi thể là bạn mình, hắn là đi vào trong đó để chọn gỗ, cho nên nghe được một ít bí mật người khác không biết. Thợ đốn củi xác nhận lời khai của hắn. Hắn nở nụ cười hàm ý sâu xa.
"Hắn đã tự trả tiền bảo lãnh, dễ dàng rời đi."
"Mấy người không có đủ bằng chứng."
"Đúng vậy." Faun nói. "Nhưng lần đối mặt này là để hai bên hiểu được đối phương. Tôi và Alex đi khắp nơi thu thập chứng cứ, đi đến nơi hắn từng sống, hi vọng tìm được chút manh mối, nhưng không thu hoạch được gì."
Faun trầm mặc một hồi, Lukes cũng không nói gì. Mấy phút sau anh phát hiện mi tâm Faun nhíu chặt, dường như đang hoang mang bối rối, thật giống đang cố gắng truy tìm ký ức.
"Tôi ngày càng càng hiếu kì," Lukes nói. "Rốt cuộc làm thế nào mà cậu bắt được hắn? Hắn để lộ sơ hở sao?"
Faun chần chừ nói: "Đúng, tất nhiên rồi. Trên đời này làm gì có nhất can nhị tịch*, hắn cuối cùng vẫn sẽ lộ ra sai sót. Xin lỗi, tôi cảm thấy có chút..."
*Nhất can nhị tịch: sạch trơn, sạch bong.
"Hỗn loạn?"
"Đúng, có một chút."
"Chuyện này rất bình thường, chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài và ở đây dễ dàng bị lẫn lộn. Tôi nghĩ Chúa tể cố ý làm cho mọi người sinh ra nhầm lẫn, như vậy chúng ta sẽ ngày càng cảm thấy trấn nhỏ mới là thế giới thực, hết thảy bên ngoài chỉ là một giấc mộng từng mơ qua." Lukes nói:
"Không bằng gác câu chuyện hồi hộp này để lần khác rồi nói, đừng quá bận tâm. Tôi hơi đói rồi, hay không định ăn gì? "
Faun nhìn vào đồng hồ, đã hừng đông rồi.
"Bây giờ còn quán ăn mở cửa sao?"
"Đương nhiên không có." Cửa hàng tiện lợi 24 giờ chỉ là tiện tay viết thôi.
Lukes nói: "Tôi có một thỏi sô cô la, có thể chia cậu một nửa."
Anh lấy thỏi sô cô la ra khỏi túi, nhắm chính giữa bao tách ra.
Faun bất tri bất giác nở nụ cười: "Tôi muốn nửa nhiều hơn."
Lukes xé giấy bạc, cầm đi một nửa nhỏ, để lại phần nhiều cho cậu.
"Cảm ơn." Faun nói. "Anh thật đáng yêu."
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
3 chương
19 chương
21 chương
104 chương
33 chương