Được hảo lễ âm ti ban tặng, ta lại có thể ở dị giới trọng sinh, nhưng đáng tiếc là không có uống Mạnh bà thang, còn nhớ rõ đủ mọi chuyện kiếp trước.
Mười năm như một giấc mộng, tháng năm một lần nữa trôi qua vô ích. Kiếp trước ta là một kẻ phản nghịch, luôn truy cầu các loại kích thích.
Nhưng mà, sau khi theo đuổi được kích thích cực điểm, linh hồn cũng theo đó phiêu phiêu về với hư không.
Kiếp này ta trọng sinh trong một gia đình bình thường, cảm tình phụ mẫu tốt lắm. Cha họ Lăng tên gọi Viễn, tự Trung Nghĩa, là một tiêu sư. Mẫu thân họ Lý tên Tương Ngọc, nhủ danh Vân Vân, mang nét truyền thống của nữ tử Đông phương, giúp chồng dạy con. Cha mẹ đặt cho ta tên Lăng Phong, một cái tên rất êm tai. Bất tri bất giác, ta đã được một tuổi, tiểu hài tử một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai là tập tục từ xưa, nhà của ta cũng không ngoại lệ. Cha mẹ biến nó thành bữa tiệc rất náo nhiệt, thân bằng hảo hữu đến rất đông. Bởi vì cha mẹ đều nổi danh với tướng mạo xinh đẹp, mọi người cứ nhìn mặt ta đều xưng cái gì là đồng tử của quan âm, hài tử mới có một tuổi có thể nhìn ra cái gì chứ, ta còn không biết những người này là đang nịnh hót hay sao, dù sao lúc này ta không muốn mở miệng bắt bẽ cái gì, chủ nhếch miệng ngây ngô cười.
Chọn đồ vật đoán tương lai, mẫu thân đem ta đặt gtrong đại sảnh, ở giữa trải một tấm thảm lông cừu thật to, trên bày ra rất nhiều đồ vật, ta nhìn một vòng, cuối cùng chọn kiếm, sách cùng bạc. Lấy mấy thứ này có nghĩa là áo cơm không lo. Hiển nhiên, lựa chọn của ta coi như hợp lý, tất cả mọi người lại thổi phồng ta sau này văn vỏ toàn tài, vinh hoa phú quý. Trong ngày vui thế này, cha mẹ tự nhiên cũng vui khi nghe mấy lời chúc phúc, cười híp mắt mời mọi người nhập tọa uống rượu.
Ngày cứ như vậy trôi qua, hiện giờ ta đã hai tuổi, bởi vì ta có được trí nhớ của kiếp trước, tất nhiên sẽ không giống các hài tử thực sự luôn nghịch ngợm gây chuyện, chạy nhảy vui đùa, ta đương nhiên cũng không dám biểu hiện như ông cụ, khiến cha mẹ lo lắng. Ta thực thích cuộc sống bình thản hiện tại, đối với việc mù quáng theo đuổi những kích thích khuấy động trước kia cảm thấy vô cùng phản cảm, tựa như ngươi ăn quá nhiều sơn hào hải vị, liền cảm thấy chúng quá vô vị, không bằng cháo loãng mà ăn đến ngon miệng.
Bên cạnh ta có hai tên sai vặt hầu hạ, phân biệt kêu Tiểu Chu cùng Tiểu Nhạc, tuy rằng đã sắp tám tuổi, nhưng so với ta vẫn còn rất mê chơi. Mẫu thân vốn muốn an bài hai nha đầu hầu hạ ta, nói nữ hài tử tâm tư thận trọng, nhưng ta chán ghét các cô gái suốt ngày líu ríu, cho nên sẽ không đồng ý, ta thái độ cường ngạnh, mẫu thân cũng từ bỏ.
Văn tự nơi này đều là kiểu phồn thể, xem chữ phồn thể với ta mà nói chẳng khó khăn, này đều phải nhờ kiếp trước được phúc tổ phụ, lão gia tử nổi danh nghiêm khắc, luôn buộc ta học văn tự phồn thể, lại nói, kiếp trước ta ngỗ nghịch như thế cũng có quan hệ đến lão nhân gia. Hai tuổi thì ta có thể học thuộc đầy đủ [Tam Tự Kinh], phụ thân luền vì ta mới phu tử tới đăch biệt dạy ta. Phu tử vẫn còn trẻ, ước chừng hai mươi tuổi, hẳn chưa chí khí tới mức mời rượu học sinh, phu tử người cũng không tệ lắm, không giống như mấy lão phu tử cổ hủ như vậy, trước khi học ta đã so sánh như vậy, cũng không làm trái lời hắn.
Hai năm qua, gia nghiệp phát triển, phụ thân xây dựng Uy Viễn tiêu cục, bời vì danh dự cao, trở thành danh chấn bắc hải đệ nhất tiêu cục. Ba tuổi ta thành cái đuôi nhỏ của phụ thân, chỉ cần phụ thân đi giáo tràng ta sẽ theo cùng, bởi vì ta biết thân thể chính là tiền vốn hàng đầu, còn có phần gia sản này sớm muộn gì cũng do ta kế thừa, nếu muốn áp trứ thủ hạ của phụ thân thì phải là một tiêu sư dũng mãnh, nhất điịnh phải có được thực lực tuyệt đối, ta không cho mình là thiên tài, hiểu được đạo lý bổn điểu tiên phi (người chậm cần bắt đầu trước), tuy rằng hiện tại mới có ba tuổi, thân thể khung xương quá nhỏ cũng chưa dậy thì hoàn toàn, cũng học không đến cái gì, nhưng tinh thần học hỏi này chung quy cũng đáng hoan nghênh.
Phụ thân cũng rất nghiêm khắc, hiểu được quyết tâm của ta, thời gian giáo ta thực nghiêm nghị, cũng không nương tay, trên giáo trường ta gọi hắn là sư phụ, về nhà mới gọi hắn phụ thân, Nhớ rõ có một lần phụ thân phạt thực ác, khiến ta bệnh nặng một hồi, nằm trên giường hơn nửa tháng mới bò dậy được, bởi vì chuyện này nương liền hơn một tháng không để ý phụ thân, làm phụ thân mỗi ngày chịu tội, hạ mình chờ nương hết giận. Người trong nhà tuy rằng rất sợ phụ thân, không ai dám ở trước mặt người nói năng lớn tiếng, nhưng là phụ thân đối với mẫu thân không có biện pháp, cái này kêu là nước chát điểm đậu hủ, nhất vật hàng nhất vật (một vật khắc một vật = vỏ quýt dày có móng tay nhọn).
Ta có được trí nhớ của kiếp trước, sẽ không giống những đứa trẻ khác thích làm nũng, cha mẹ thấy ta rất hiểu chuyện, nhưng vì thế nên ta cùng cha mẹ cũng ít thân mật hơn, nhìn thấy cha mẹ bận rộn trước sau vì muội muội khóc nháo, ta thở dài nhẹ nhõm, trong lòng cũng có điều áy náy, hi vọng cha mẹ có thể đem tình thương chưa từng được biểu lộ trước ta dừng lại trên người muội muội này.
Vì được cha mẹ cưng chiều, Ny Ny thực nghịch ngợm, Ny Ny là nhũ danh của muội muôi, nàng họ Lăng danh Hinh, từ Hinh là ngụ ý điều tốt đẹp. Năm tuổi, Ny Ny leo cây trèo tường không gì không tinh, nghịch ngợm như tiểu hầu tử, nữ tử cổ đại vốn quan niệm tam tòng tứ đức, ta thực lo lắng sau này Ny Ny đến tuổi cập kê, công tử nhà ai dám thú nàng đây. Tuy rằng lo lắng nhưng ta vẫn nuông chiều nàng như trước, vì nữ tử cổ đại hầu như không có thời thơ ấu đáng nhớ, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, căn bản không có bản thân.
Phụ Thân tuy rằng bất cẩu ngôn tiếu, thế nhưng thực sự là tuấn dật phi phàm, phụ thân là tiêu đầu cũng là nam nhân, khó tránh phải ra ngoài xã giao, một lần hắn đem nợ tình trở về nhà, tiểu nương Túy Hồng Lâu chạy đến nhất khóc nhị nháo tam thắt cổ, nói phụ thân đã đáp ứng sẽ lấy nàng. Mẫu thân là nữ tử cổ đại điển hình, thứ sách duy nhất từng đọc là [Nữ giới] chỉ biết gạt lệ thương tâm, muội muội lúc này đỏ mắt, nói muốn đánh gãy chân nữ tử phong trần kia, ta tuy rằng trong lòng phẫn nộ nhưng vẫn còn vài phần lý trí, hiểu phụ thân luôn luôn cẩn thận hành sự, 90% sẽ không làm ra chuyện hồ đồ như vậy, còn nếu chuyện này có thật ư, chủ yếu có hai loại khả năng, một là say rượu loạn tính, hai là có người cố ý cài bẫy đẩy phụ thân vào tròng.
Ta sai người đem nàng kia đuổi ra, tìm phụ thân nói chuyện, từ nơi người có được tin tức coi như vừa lòng, là có người cố ý bỏ thuốc vào rượu, hắn tuy rằng có ôm nàng kia hôn vài cái, nhưng tuyệt không làm ra chuyện có lỗi với mẫu thân, những lời của nàng kia càng là vô căn cứ. Kỳ thực lấy năng lực phụ thân, việc này nếu hắn tự thân giải quyết tuyệt đối ổn, căn bản ta không có dịp phát huy, chính là phụ thân lo không biết làm sao hống mẫu thân, đến nỗi những chuyện khác chẳng lọt được vào mắt hắn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, ta cũng đã mười lăm tuổi. Một tối nọ ta nằm mộng, cụ thể thấy gì thì đã quên béng rồi, nhưng cảnh tượng trong mơ kia đã tặng cho ta một lễ vật hơi bị… khó nói. Tiểu Chu miệng rộng đem tin tức, vốn dĩ vô cùng bình thường của một người đã dậy thì, báo cho toàn bộ trên dưới gia trạch biết, ta đi đến nơi nào các sư huynh đệ đều che miệng cười trộm, hoặc là vỗ vỗ vai ta nói ta trưởng thành rồi… Vốn ta cảm thấy chẳng có gì quan trọng, nhưng bọn hắn cứ cười nhạo như vậy, hơi bị không được tự nhiên. Hôm nay quyết định, từ rày về sau Tiểu Chu chính thức trở thành bao cát chuyên dụng của ta, ta muốn hảo hảo luyện luyện hắn.
Buối tối, phụ thân gọi ta đến thư phòng, nói cấp cho ta cái nha đầu thông phòng, ta lập tức cự tuyệt, ta hiện tại thân thể đã dậy thì hảo, không cự tuyệt tự mình hại mình không nói, còn gây họa cho cô nương nhà người ta. Phụ thân thấy ta thái độ cường ngạnh, liền thu hồi mệnh lệnh ban ra. Trước khi ra khỏi cửa còn quay lại hỏi, có phải ta cảm thấy ngượng hay không? Nhìn thấy trong mắt phụ thân là ý cười cùng trêu chọc, ta không thể nói gì, thật không nghĩ tới phụ thân trước giờ nghiêm cẩn là thế còn có một mặt không đứng đắn như vậy, đen mặt lên đem phụ thân đẩy ra khỏi cửa.
Dù trong tâm tưởng của ta là một nam nhân thành thục hơn ba mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn là khỏa mầm đậu mới trưởng thành. Bây giờ lại đang là thời kỳ dao động tuổi thanh xuân, buổi tối không thể tránh khỏi luôn mơ thấy dưới thân đè nặng một người, làn da trắng noãn, phi thường ngon miệng, ta trên cơ thể ấy khoái hoạt rong ruổi.
–
Từ trong mộng bừng tỉnh, lại nhìn thấy thứ kia, khóe miệng ta mãnh liệt co rút, không nghĩ tới còn có thể lập lại chuyện dọa người như thế. Vì thân thể khỏe mạnh, cố bản bồi nguyên, huấn luyện ban ngày được tăng lên gấp bội, đem tinh lực dư thừa tiêu hao trong cảnh giới võ thuật, buổi tối mệt đến mức vừa dính vào giường liền lăn ra ngủ, một đêm không mộng mị. Đối đãi hà khắc với mình như thế cũng không phải chẳng có hồi báo, nội lực tinh tiến không ít.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
14 chương
40 chương
67 chương