Trí Nhớ 25 Giây
Chương 1
Đó là mùa đông ngắn ngủi nhất trong cuộc đời của rắn nhỏ.
Cảnh trong mơ vô biên vô hạn vừa mới bắt đầu, liền bị ấm áp cuồn cuộn xông đến ăn mòn.
Nó chỉ cảm thấy thân thể bản thân dần dần trở nên mềm mại, ấm áp quá mức mãnh liệt bao vây lấy chính mình, khiến nó thậm chí ảo giác chính mình trở nên ấm áp hơn.
Nó mở mắt.
Nó vặn vẹo thân hình bé nhỏ mềm mại, thử thăm dò trườn ra ngoài một tí, lúc này mới phát hiện bản thân đang ngủ trong lòng ngực một người.
Người nọ một thân vải bố thô ráp, cũng không che dấu được dung mạo mĩ lệ cùng da thịt bóng loáng trắng nõn —- đương nhiên che dấu không được, dù sao rắn nhỏ còn đang ở trong quần áo anh mà.
“Sss —-” Rắn nhỏ phun lưỡi nhỏ, chỉ trong thời gian hai mươi mấy giây như vậy, nó cũng đã quên bản thân vừa tỉnh lại từ trạng thái ngủ đông. Nó có chút kỳ quái chính mình ở nơi nào, thoáng do dự một chút, liền bò vòng quanh.
Hà Tân Dần bị thân rắn âm ấm lại vẫn mang theo chút lạnh lẽo trơn bóng cọ lên điểm nhỏ nổi lên trước ngực, dẫn đến thân thể anh hơi hơi rung động.
Rắn nhỏ vòng vèo trên cơ ngực anh, đem cái đầu xinh xắn đến gần cổ anh nhẹ ngửi. Cái cổ trắng nõn kia thoạt nhìn hết sức mê người, ánh mắt của con rắn nhỏ màu vàng híp thành một đường tinh tế. Răng nanh ẩn giấu trong miệng bắt đầu phân bố ra chất lỏng.
“Sss ~” Rắn nhỏ hơi hơi mở miệng, cổ co rụt lại, mời vừa tính tính nhanh chóng cắn lên, liền bị một bàn tay bên hông bất thình lình nắm đầu!
Thân thể ấm áp bên dưới giật giật, từ trên giường ngồi dậy, mà rắn nhỏ cuộn thành một đống trên ngực anh liền tự nhiên trượt xuống, thân mình còn cong cong vẹo vẹo treo giữa không trung, đang cố gắng vẫy vẫy chóp đuôi.
Hà Tân Dần nhìn chằm chằm cái đầu nho nhỏ trong tay, nhìn đến ánh mắt trợn to của rắn nhỏ, trong đồng tử vàng óng tựa hồ nhìn thấy một chút ……………. vô tội?
“Tiểu bại hoại, mày thế nhưng muốn cắn ta, ta chính là người cứu mày khỏi bị đông lạnh thành một gậy băng đó nha!”
Hà Tân Dần quơ quơ con rắn nhỏ trong tay, sau đó nghiêm túc nói: “Nhưng mà xem tại mày xinh đẹp đáng yêu như vậy, hôn ta một cái liền tha thứ mày!”
Nói xong, liền bẹp một cái hôn rắn nhỏ.
Thân thể rắn nhỏ cứng đờ, nhất thời sững sờ giữa không trung!
Hà Tân Dần cười khẽ: “Chẳng lẽ mày còn biết thẹn thùng?”
Anh không có trêu đùa lâu, bởi vì anh phát hiện rắn nhỏ trong tay đang nóng lên từng chút. Hà Tân Dần theo bản năng buông rắn nhỏ, giây tiếp theo, kim quang đại thịnh!
Hà Tân Dần bị chói nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trên người đột nhiên có một sức nặng áp chế anh trở về giường, trợn mắt nhìn, nào còn rắn nhỏ nào nữa, trên người anh, rõ ràng là một thiếu niên cả người trần trụi.
Truyện khác cùng thể loại
196 chương
2 chương
62 chương
14 chương
1 chương
67 chương
179 chương
116 chương
10 chương