Trầm Vụn Hương Phai
Chương 58 : Bức chân dung
Liễu Duy Dương và Lạc Nguyệt tộc trưởng đóng cửa ở trong cùng một gian phòng chưa được nửa canh giờ thì Thủy Hạnh đã từ ngoài cửa phòng thò đầu vào, mỉm cười e thẹn: “Vị nào là Dư Mặc công tử? Liễu công tử mời huynh ấy sang.”
Dư Mặc đứng dậy, lại nghe Thủy Hạnh cất lời: “Cha bảo ta nói lại với các vị, ông trước tiên xin đa tạ ý tốt của mọi người, mối hôn sự này chỉ e phải đẩy lùi lại một thời gian, các vị nếu cảm thấy buồn chán thì có thể ra ngoài dạo chơi, nhưng tuyệt đối đừng đi quá xa vì khu rừng phía trước mặt có chút nguy hiểm.”
Nhan Đàm nhìn Thủy Hạnh và Dư Mặc đi khuất, vòng tay ôm mớ ly trà nửa cười nửa không: “Liễu công tử quả có bản lĩnh, nhanh như vậy đã thu xếp ổn thỏa Thái Sơn đại nhân, người ta không chỉ không xem chúng ta là hung thủ nữa mà còn tỏ lời cảm kích.”
Liễu Duy Dương bấy nay luôn trầm lặng ít lời, thảng hoặc nói ra câu nào cũng đều có sức thuyết phục. Nhan Đàm biết rõ, chính vì người khác thấy bản tính này của hắn mới cho rằng mỗi một lời hắn nói đều là sự thật, mà trên thực tế là bị Liễu cung chủ bịp xoay như xoay dế cũng không hay biết.
Đường Châu chân đã bước đến bục cửa, chợt ngoái đầu lại hỏi: “Ngươi có muốn cùng ta ra ngoài đi dạo một lát không?”
Nhan Đàm cũng cảm thấy ở lại mốc meo trong phòng không có gì tốt, bèn gật đầu bảo: “Được thôi.”
Hai người sóng vai men dọc theo con suối nhỏ đi hết một đoạn, Đường Châu đột nhiên dừng bước, chìa tay sang chỉ vào phần cổ lộ ra ngoài cổ áo của nàng: “Cái gì đây?”
Nhan Đàm bị hắn chạm vào như vậy thì chợt cảm thấy hơi ngứa, vội ngồi xổm xuống cạnh suối soi thử. Nước suối ở đây trong veo, lòa nhòa phản chiếu ra một cái chấm đo đỏ phía trên cổ nàng. Nhan Đàm chống má nghi ngờ: “Hôm qua còn chưa có mà, không lẽ sau khi ta ngủ thì có con gì bò vô cắn ta?”
Đường Châu lặng thinh chốc lát, đoạn thình lình cúi người nắm vai nàng kéo sang. Nhan Đàm vốn đang ngồi chồm hổm, đột nhiên bị hắn kéo qua như vậy, chỉ có thể giữ nguyên tư thế cực kì khốn đốn này, giương mắt nhìn Đường Châu cúi thấp đầu.
“Đường Châu, ngươi dù có đói đi nữa cũng không thể cắn ta chứứứ!!!”
Đường Châu buông tay, vô cùng tỉ mỉ đối chiếu một lượt hai dấu vết kia, đoạn gật gật đầu: “Quả đúng là không giống nhau.”
Nhan Đàm giãy nảy mấy cái, dùng tay bịt cổ, vẻ mặt cùng cực thê lương:
“Đương nhiên là không giống rồi, ngươi muốn so thì đi mà tự mình cắn mình!” Cho dù nàng là yêu chứ không phải phàm nhân thì cũng chỉ có một bộ da này mà thôi, lỡ bị cắn hư rồi làm sao xài được nữa?
Đường
Châu phủi phủi tay áo, cúi đầu nhìn nàng: “Dù ta có muốn tự mình đối chiếu thì cũng không cách nào cắn được tới cổ mình, ngươi nói có phải không?”
Nhan Đàm hừm hừ hai tiếng, làu bà làu bàu: “Sao ta cứ thấy ngươi là cố ý vậy nè…” Xoay đầu sang phía còn lại, nàng trông thấy bóng dáng một thiếu niên mỗi lúc một gần, hai tay còn nâng giữ một cuộn tranh, người thiếu niên này chính là Nam Chiêu. Nàng nhớ ra lần trước còn định nhân sắt nóng rèn liền tay bồi dưỡng Nam Chiêu thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, kết quả mới chưa nói được mấy câu thì đã bị Liễu Duy Dương làm cho gián đoạn. Bây giờ cậu chàng đến thật đúng lúc.
Nhan Đàm liền nhảy vọt từ bên này con suối sang bờ bên kia, vẫy vẫy tay gọi: “Nam Chiêu!”
Nam Chiêu giật bắn, hai tay run bật lên làm cuộn tranh rơi bịch xuống đất.
Nhan Đàm thấy dáng vẻ cậu dùng hai tay cầm cuộn tranh trước đó, bức tranh này có vẻ là đồ vật cậu rất trân trọng, liền vội phất nhẹ tay áo, đón lấy cuộn tranh vào tay.
Nhan Đàm quét mắt qua một lượt, thấy tấm giấy Tuyên được viền khuôn của cuộn tranh đã hơi có chút ngả vàng, nữ tử trong tranh vận dải y sam bằng lụa mỏng màu nước hồ nhạt, hai bên khóe môi có đôi lúm đồng tiền hơi trũng vào, cặp mày lá liễu như hai vầng trăng lưỡi liềm, sóng mắt tựa nước, nụ cười diễm lệ, thần thái linh động cứ như có thể bước từ trong tranh ra bất kì lúc nào.
Nàng trả bức họa lại cho Nam Chiêu, thuận miệng hỏi thăm: “Nhìn đệ nâng niu bức tranh này đến thế, người trong tranh là ai vậy?” Lúc nàng mới vừa nhìn vào còn thấy người này và Nùng Thúy cô nương có sáu bảy phần giống nhau.
Nam Chiêu tay ôm bức họa, lễ độ tao nhã nói lời cảm ơn rồi mới đáp: “Đây là bức chân dung của mẹ đệ, đệ sợ nó bị ẩm, lại thấy hôm nay trời đẹp nên định mang ra ngoài phơi nắng một chút.”
Nhan Đàm thấy nữ tử trong tranh còn rất trẻ, nghĩ chắc là mẹ của Nam Chiêu lúc còn son. Xem ra mẫu thân của Nam Chiêu đã qua đời, cậu ấy chỉ có thể ngắm chân dung trông vật nhớ người mà thôi. Nàng và Nam Chiêu tiếp xúc qua vài lần, tận đáy lòng thật ra rất thích cậu thanh niên dáng vẻ thư sinh mà chân thành này.
“Mẹ của đệ thật là đẹp.”
Nam Chiêu cười bẽn lẽn: “Mẹ đệ lúc trẻ còn là mỹ nhân nổi tiếng trong tộc nữa kia.”
“Ấy, đệ không phải đang định đi phơi tranh đó sao, mau đi đi.” Nhan Đàm bước sang tránh đường, mắt nhìn theo cậu tay ôm bức họa vội vàng rời khỏi.
Nam Chiêu vừa đi được một quãng thì đột nhiên từ chếch một bên nhảy ra một thanh niên áo gấm đâm sầm vào cậu. Nam Chiêu thân người chao đảo chực ngã nhưng tay vẫn ôm chặt lấy bức họa.
Thanh niên kia đụng
Nam Chiêu ngã vật ra đất, lại giật phăng lấy cuộn tranh trên tay cậu, nhấc nhấc trên tay dòm qua, đoạn lạnh lùng phán: “Loại đàn bà này là nỗi ô nhục của Lạc Nguyệt tộc chúng ta, bức họa này còn giữ lại làm gì?”
Hai tay y dùng sức, tư thế trông rõ là đang chuẩn bị xé rách bức tranh làm hai.
Nhan Đàm nhìn đến sốt ruột, nếu kẻ này nhắm vào nàng thì nàng đã có ít nhất một trăm cách trừng trị y, nhưng y lại cứ khăng khăng nhắm vào bức họa, nếu như nàng dùng yêu thuật rẽ không đoạt vật thì khó đảm bảo sẽ không quá tay làm rách bức tranh. Giữa lúc khẩn trương chợt thấy Đường Châu bóng dáng vụt qua, nhanh gọn dứt khoát điểm lên cánh tay đang cầm bức họa của thanh niên kia, điểm huyệt, đoạt tranh, nhẹ nhàng tiếp đất tất cả chỉ trong một tích tắc đã hoàn thành.
Nhan Đàm cuối cùng đã khẳng định một điều, bất kể là yêu bọn họ hay người Lạc Nguyệt thì hóa ra cũng đều có huyệt đạo.
Đường Châu tay cầm bức họa nhẹ nhàng cuộn lại, trong lúc làm việc này không chủ tâm chợt khẽ chau mày, sau đó trả cuộn tranh cho Nam Chiêu. Hắn cúi đầu liếc mắt qua người thanh niên ngã bệt dưới đất, nhạt giọng cất lời:
“Muốn xé rách bức họa này, nói thế nào cũng không đến lượt ngươi.”
Thanh niên kia sắc mặt xám xanh, miệng nghẹn cứng hết nửa ngày mới bật ra được một câu: “Ngươi là, là phàm nhân?”
Nhan Đàm thoáng ngẩn người, đoạn lập tức nhớ ra việc Lạc Nguyệt tộc nhân đều rất khinh miệt phàm nhân.
Thanh niên kia chỉ vào Nam Chiêu, mặt dày mày dạn nói lớn: “Các ngươi một kẻ là phàm nhân, một kẻ là nghiệt chủng của phàm nhân, đúng thật là tương cùng một giuộc mà!”
Đường Châu khẽ nhíu mày, riêng sắc mặt vẫn điềm tĩnh như thường.
Nam Chiêu cúi gằm mặt, qua một lúc mới đột ngột ngẩng phắt đầu dậy, lớn tiếng đáp trả: “Cha ta là phàm nhân không sai, nhưng ông là một người tốt, vì vậy mẹ ta mới phải lòng ông!” Cậu siết chặt nắm tay nói bằng một giọng vô cùng khẩn trương, gương mặt thoáng đã đỏ bừng.
Nhan Đàm không nhịn được nghĩ, Nam Chiêu khí thế như vầy, đúng là đã không cần mình vẽ rắn thêm chân dạy dỗ thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất nữa rồi.
Thanh niên kia khoét sâu một ánh nhìn vào họ, sau đó xoay người huênh hoang rời khỏi.
Nam Chiêu tay ôm bức họa vừa lấy lại được nói với Đường Châu: “Đa tạ Đường huynh. Người trong tộc đa phần không ưa thích phàm nhân, Ấp Lan lại là con trai lớn của tộc trưởng, thế nên mới nói những lời vô lễ, hãy mong
Đường huynh chớ để tâm.”
Đường Châu khẽ gật đầu, giơ tay vỗ vai cậu: “Ta sẽ không ghi nhớ trong lòng đâu.”
Nhan Đàm nhìn bóng lưng của Nam Chiêu mất hút, đoạn mới trút một tiếng thở dài: “Quan niệm tông tộc của người Lạc Nguyệt rất sâu đậm, Nam Chiêu thế này, e là đã phải ngậm đắng nuốt cay không ít.”
Đường Châu vẻ mặt suy tư đều đều cất giọng: “Vừa nãy lúc ta nhìn thấy bức chân dung kia, có cảm giác như… người vẽ trong tranh toát ra chút nét tà dị cổ quái…”
Nhan Đàm ngẫm lại một lượt, vẫn là nghĩ không ra được một bức chân dung sao lại có thể toát nét tà dị, bèn chắc mẩm bảo: “Người
Lạc Nguyệt tướng mạo so với phàm nhân vốn có chút không giống nhau, nhất định là ngươi nhìn nhầm rồi.”
Đợi khi Nhan Đàm dạo bước trở về gian nhà nơi đang trú tạm thì đã trông thấy Dư Mặc ngồi sẵn bên bàn đợi mình. Hắn một tay chống cằm, đôi mày dài khẽ chau lại, trông như đang nghĩ đến việc nan giải nào đó, ngay cả khi nàng đến gần cũng không hay biết.
Lòng ham chơi chợt trỗi dậy, Nhan Đàm rón rén vòng ra phía sau, đang định ấn hai tay lên vai hắn thì bỗng Dư Mặc nghiêng người sang bên, nhanh như chớp khóa lấy hai bên cổ tay nàng. Nhan Đàm giật bắn cả người, có chút không trụ vững hai chân, gắng gượng mấy lần vô hiệu, cuối cùng vẫn là ngã ngồi lên người Dư Mặc.
Nàng ngớ người, đoán chừng Dư Mặc cũng không nghĩ tới sẽ lại thế này, cả nửa ngày vẫn không có phản ứng.
Nhan Đàm và hắn bốn mắt nhìn nhau hết một lúc lâu, chợt Dư Mặc cất tiếng ho khẽ, thấp giọng hỏi: “Ngươi vừa ra ngoài tản bộ về hả?”
Nhan Đàm vẫn còn có chút chưa phản ứng kịp, mơ mơ màng màng ừ đại một tiếng, trong lòng thầm nhủ, lúc này Dư Mặc chẳng lẽ không đáng lý nên lập tức đẩy mình ra sao?
Dư Mặc nhìn hai vết tích trên cổ nàng, đột nhiên vươn tay ra sau ấn vào sau cổ Nhan Đàm, đôi bờ trán tựa vào nhau, hai chóp mũi khẽ va chạm. Hắn chậm rãi gọi: “Nhan Đàm.”
Nhan Đàm cảm thấy lông tơ dựng ngược, trong đầu lặp đi lặp lại một câu hỏi, hắn vậy là đang muốn làm gì đây? Là muốn thổ lộ tâm tư hay đang định bụng hôn mình? Nếu là cái trước thì mình nên đồng ý hay khéo léo khước từ, hoặc giả là ậm ừ cho qua? Còn nếu như là cái sau, mình nên bình tĩnh ngồi yên bất động, hay là cầm tách trà phang thẳng lên đầu hắn?
Một chốc trôi qua, chợt nghe Dư Mặc thủng thỉnh cất lời: “Liễu cung chủ nói huynh ấy có một việc không hiểu được. Bên trong Ma Tướng, những sự vật xuất hiện đáng lý ra phải là những thứ ít nhất một nửa trong số chúng ta đã từng nhìn thấy. Nhưng Phiên Thiên gặp phải lúc trước, ngươi chưa thấy qua, ta cũng chưa từng thấy qua, Đường Châu là phàm nhân đương nhiên cũng không thể đã từng nhìn thấy.”
Nhan Đàm ngẩn tò te hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
“Thật ra ta cảm thấy chuyện này chẳng có gì ghê gớm, nếu ngươi đã từng thấy qua thì ngại gì không nói thẳng, việc này cũng không thể trách được ngươi.”
Nhan Đàm bấy giờ đã tỏ tường, lóng nga lóng ngóng bò từ trên người hắn xuống: “Thì ra ngươi muốn nói cái này hả… Bởi ta nói mà, làm sao có thể… Không đúng! Dư Mặc, ngươi đừng có mà quá đáng! Ngươi đừng vô duyên vô cớ vu khống ta, ta tuyệt đối, tuyệt đối chưa từng thấy qua Phiên Thiên! Ta thực sự chưa từng thấy qua, ngươi còn muốn ta nói thẳng gì hả?!”
Dư Mặc khóe miệng vương nét cười: “Chưa thấy qua thì chưa thấy qua, ngươi kích động như vậy làm gì?”
Nhan Đàm sững người, tức khắc nghiến chặt răng im thin thít, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra cái chuyện nhục mặt mình đã tự tác đa tình mới rồi.
Dư Mặc đứng thẳng dậy, đoạn chợt cất lời: “Ngươi giờ có muốn ra ngoài đi dạo nữa không? Người chết đột ngột hôm qua là bị một kiếm sát thương đâm thẳng vào ngực, ta đang định sang nhà chứa hòm xem thử.”
Nhát kiếm này rạch từ giữa ngực xuống thẳng tận dưới xương sườn, lực kiếm ban đầu mạnh rồi giảm dần, cuối cùng chỉ khép lại bằng một vệt thương nông.
Lúc Nhan Đàm và Dư Mặc đặt chân đến nhà chứa hòm thì đã thấy Liễu Duy Dương tới sớm một bước, đang bắt chéo hai tay sau lưng đứng cạnh quan tài.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân phía sau, đến đầu cũng không ngẩng lên, chẳng buồn đếm xỉa chung quanh thò tay vào quan tài nâng cánh tay của người chết lên, duỗi mở những ngón tay đã cứng đờ ra xem thử.
Giữa tình cảnh này, Nhan Đàm thực ra rất muốn buông một câu nói giỡn chơi, rằng Liễu công tử quả nhiên đối với việc này đặc biệt lưu tâm, dẫu sao cũng liên hệ tới việc lớn cả đời của công tử mà. Ai ngờ vừa nhìn thấy
Liễu Duy Dương mặt không một hột cảm xúc ngoảnh sang thì câu nói đã tới bờ môi này của nàng tức khắc ực cái nuốt ngược trở vào.
Lá gan của nàng nói cho cùng vẫn là không đủ phì nhiêu.
Dư Mặc bước lên trước hai bước, thấp giọng hỏi: “Thế nào?”
Liễu Duy Dương khẽ lắc đầu, thanh âm trầm thấp: “Miệng thương không bằng, độ nông sâu cũng không đồng đều, xem ra lưỡi kiếm này rất cùn, có chút giống như loại kiếm chưa được khai phong.”
Dư Mặc nghe lời, thoáng trầm ngâm một lúc: “Nếu đúng là thanh kiếm chưa khai phong, lại là từ phía chính diện đâm bị thương phu nhân, vậy công phu của hung thủ hẳn là không tồi, nhưng nhìn lực kiếm thì dường như công phu của người này chỉ rất tầm thường… Liễu huynh, theo ý của huynh mà nói, tên hung thủ này hẳn phải là người quen của phu nhân?”
Liễu Duy Dương khẽ gật đầu, lại bảo: “Đây mới chỉ là phỏng đoán mà thôi, vẫn chưa có hiệu lực xác thực.”
Nhan Đàm bước đến cạnh áo quan, ụp sấp người bên thành gỗ nhìn xuống. Người nằm bên trong là một nữ tử đã khá có tuổi, khóe mắt hiện vài nếp nhăn nông mờ, dung mạo ngược lại có chút từa tựa mẹ của Nam Chiêu. Nam Chiêu và hai tỉ muội Nùng Thúy, Thủy Hạnh là anh chị em họ, thế thì mẹ của bọn họ hẳn phải là chị em rồi, thảo nào lại có nét giống nhau.
Nàng từng nhìn thấy pháp y ở phàm giới nghiệm thi, bèn chìa tay vào định bóp cằm thi thể, ai ngờ còn chưa đụng tới thì đã bị Dư Mặc níu giật lại. Dư
Mặc vẻ cực chẳng đã nhìn nàng: “Ngươi định làm gì?”
Nhan Đàm đáp đến là hiển nhiên: “Nghiệm thi chứ gì.”
Dư Mặc gập mấy ngón tay đưa lên chống trán, vẻ càng cực chẳng đã tợn:
“Chuyện này không tới lượt ngươi, trước đây đã có đại phu của Lạc Nguyệt tộc kĩ lưỡng xem qua rồi, bất kể là trong miệng hay móng tay phu nhân, thậm chí cả tóc cũng đã kiểm tra, đều không có dấu vết gì cả.”
Nhan Đàm òh cái, tiếc hùi hụi rút tay về.
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì một bóng dáng yểu điệu đã chầm chậm tiến vào nhà chứa hòm. Nhan Đàm nghe tiếng bước chân liền theo phản xạ ngoái đầu lại nhìn, thấy người vừa đặt chân vào là Nùng Thúy của Lạc Nguyệt tộc.
Nàng ta mắt không dòm trái liếc phải, chẳng buồn đoái hoài chung quanh tiến thẳng về phía Liễu Duy Dương, nụ cười trên môi, thanh âm mềm mại ẻo lả: “Thiếp mới vừa sang tìm chàng, kết quả chàng không có trong phòng, hỏi qua người khác mới biết chàng đã tới đây.”
Liễu Duy Dương chẳng buồn đối đáp, chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
“Chàng cũng đừng lúc nào cũng lạnh nhạt vậy chứ, đợi qua hết kì hạn chịu tang mẹ thì thiếp cũng sẽ gả cho chàng rồi còn gì.” Nùng Thúy chìa tay sang định níu lấy cổ tay đối phương, ai ngờ còn chưa chạm tới thì Liễu Duy
Dương đã thình lình ra tay bóp chặt cổ nàng ta, giọng điệu lạnh nhạt:
“Đêm qua lúc phu nhân qua đời ngươi là người đầu tiên chạy đến, đã còn nhìn thấy được những gì?”
Nhan Đàm há hốc miệng lưỡi, nàng tuy biết Liễu Duy Dương có phần lầm lì nhưng không ngờ hắn lại thô bạo tới như vậy.
Nùng Thúy giơ tay cố gỡ mấy ngón tay của hắn ra, gương mặt xinh đẹp vì ngạt thở mà đỏ bừng, nàng ta khó nhọc mở miệng: “Thiếp… không…”
Liễu
Duy Dương chậm rãi buông tay: “Ngươi không nói cũng không sao, ngươi thật sự cho rằng dựa vào bản lĩnh của Lạc Nguyệt tộc các người có thể cản chân được ta?”
Nùng Thúy ôm cổ ho dữ dội, giơ tay áo quệt nước mắt rỉ ra bên ngoài khóe mi, đoạn bỗng đứng thẳng phắt dậy, trong mắt là ngọn lửa đang thiêu đốt: “Kể từ khi thiếp nhìn thấy chàng thì trong lòng chỉ có một Huyền Tương mà thôi. Thiếp một lòng chỉ nghĩ đến chàng, việc này thì có gì không đúng chứ?” Nàng ta cuối cùng cũng để lọt mắt Nhan Đàm và Dư Mặc nãy giờ thừa ra một bên làm vật trang trí, miệng nhoẻn cười bảo: “Nhan cô nương, có phải cô nương cảm thấy ta nói ra những lời này là rất không biết xấu hổ, không có chút chừng mực nào phải không?”
Nhan Đàm không lường trước nàng ta lại hỏi mình, lúng túng ờm tiếng rồi bảo: “Phong tục, chỉ là phong tục khác nhau thôi mà.”
Nùng Thúy ngẩng đầu nhìn thẳng vào Liễu Duy Dương, không chút kiêng nể cất lời: “Thiếp biết chàng không ưa bị ép buộc, cho đến hôm nay, chàng cũng không phải là Huyền Tương của trước đây nữa rồi, thiếp tự cảm thấy mình không có chỗ nào không xứng được với chàng. Ngoài ra thiếp cũng biết chàng chỉ hận không thể tức khắc rời khỏi nơi này, vậy nên trong chuyện này quả thực thiếp đã có những lời giấu giếm cha và mọi người. Chỉ vì thiếp muốn níu chân chàng lại. Huyền Tương điện hạ— bất kể chung quy chàng có phải hay không, nếu như chàng có ý định rời khỏi, thiếp sẽ nói với toàn bộ người trong tộc, rằng hung thủ đã giết chết mẹ thiếp chính là chàng.”
Liễu Duy Dương sắc mặt không chút biểu cảm nhưng tay
áo lại khẽ lay động, mấy ngón tay siết chặt lấy thanh sáo ngọc xanh biếc kia.
Nùng Thúy căn bản không nhìn thấy động tác nhỏ nhặt này của hắn, chỉ lo mải mê tiếp lời: “Đêm qua khi thiếp đến nơi thì mẫu thân vẫn còn chút hơi thở yếu ớt. Bà nói với thiếp, đây là lời nguyền. Thiếp vốn còn định hỏi cho rõ ràng, nhưng mẫu thân đã cầm cự không xuể nữa. Bà chỉ bảo, đó là lời nguyền.”
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
2738 chương
268 chương
10 chương
12 chương
106 chương
150 chương
7 chương
89 chương