“Ngon thì uống thêm một ngụm nữa nào!” Jack nói đoạn liền túm lấy Lục Kiều Kiều định chuốc rượu, hai người bất chợt nhao vào đùa nghịch. An Long Nhi vẫn tựa người vào cành cây, tủm tỉm đứng nhìn. Sau khi đùa chán, Lục Kiều Kiều bảo An Long Nhi mang hòm mây lại, cô lôi từ trong hòm một bọc “tai bò” bằng bột mì đảo qua dầu, mở ra đưa cho Jack một lát nhỏ: “Jack này, nếm thử xem thế nào, món này nhắm rượu hợp phết.” Jack đón miếng tai bò nhét vào miệng, gật đầu “ừ” một tiếng. Lục Kiều Kiều nói: “Lưỡi bò dưới quê còn ngon hơn nữa cơ.” “Là lưỡi của con bò ư? Nghe sợ quá!” Jack vừa nhai tai bò vừa cau mày nhìn Lục Kiều Kiều. “Lưỡi bò cũng là đồ ăn nhẹ được làm từ bột mì thôi, vị hơi ngọt…” Lục Kiều Kiều cười, mắt nhìn xa xăm. Jack lại hỏi: “Quê cô ở đâu? Không phải ở Quảng Châu sao?” Lục Kiều Kiều không trả lời, cúi đầu nhổ cỏ nghịch một lúc, rồi ngẩng đầu lên hỏi Jack: “Anh có người nhà ở Trung Quốc không?” Jack đáp rằng không có. Lục Kiều Kiều lại hỏi: “Vậy anh cần hai con ngựa làm gì?” Jack quay ra nhìn hai con ngựa nói: “Hai con ngựa ấy, một con đực, một con cái, chúng không thể tách rời nhau được, nên tôi phải lấy luôn cả hai con…” Nói đoạn bất giác nở nụ cười. Jack thấy An Long Nhi cứ lẳng lặng đứng ở xa, không xen vào câu chuyện của hai người, cũng không chạy đi chơi, bèn lớn giọng gọi: “Long Nhi! Anh biểu diễn một tiết mục cho em xem nhé! Lục tiểu thư, cô bịt tai lại, sẽ inh tai lắm đấy.” Lục Kiều Kiều lập tức bịt tai lại, nghiêng người quay ra xem có chuyện gì. “Long Nhi, ném một hòn đá xuống sông đi…” Jack gọi lớn. An Long Nhi nghe lời liền nhặt một hòn đá ném về phía lòng sông. Jack đi đến ven bờ, ngắm khi hòn đá bay tới hướng chếch trên đỉnh đầu thì rút súng ra đánh “soạt”, bắn vào hòn đá, hòn đá vỡ vụn, tiếng nổ lớn khiến lũ chim sẻ nháo nhác. Lục Kiều Kiều hết sức hưng phấn, vừa hò hét vừa vỗ tay đôm đốp. Jack thấy Lục Kiều Kiều vui vẻ, lại tiếp tục bảo An Long Nhi: “Long Nhi, ném cả hai hòn một lúc!” “Vù… vù…” Hai hòn đá cùng lúc bay vút lên không trung. “Pằng! Pằng!” Hai tiếng súng nổ vang, hai hòn đá lại một lần nữa nát vụn. Lục Kiều Kiều lần này hưng phấn, đứng bật dậy, chẳng hề bịt tai, cô thích thứ âm thanh như tiếng sấm nổ này. Lần này ba hòn đá nhất tề bay lên không trung, tay phải Jack đỡ súng, tay trái giữ báng súng nhấn cò ba phát nhanh như chớp, ba tiếng súng nổ đồng thời, trên không chỉ thấy toàn cát bụi, ba viên đá đã nát vụn cả. Lục Kiều Kiều hò hét chạy về phía Jack, hai tay bắt lấy tay Jack, đỏ mặt hỏi: “Quả là thiện xạ! Lợi hại thật đấy! Đây là loại súng gì mà lợi hại như vậy? Còn bắn được nhiều phát liên tiếp nữa…” Vừa nói, tay cô vừa mon men định sờ lên khẩu súng. Jack thấy Kiều Kiều chạy đến định giật khẩu súng để chơi, vội quay ngoắt người đi giơ lên cao nói: “Chớ chớ, đừng chạm vào… Bỏng tay đấy, đợi một lát đã hẵng chơi.” An Long Nhi ở với Lục Kiều Kiều đã nhiều ngày song chưa từng thấy Lục Kiều Kiều tươi cười vui vẻ bao giờ. Lúc này thấy cô nói cười vui vẻ, tuy bản thân mình không thích người Tây, lại càng không thích súng của Tây, song thằng bé cũng cười theo Lục Kiều Kiều. Jack gọi Lục Kiều Kiều quay về phía dưới tán cây, ngồi xuống lấy vỏ đạn ra khỏi nòng súng, rồi nhét khẩu súng vào tay Lục Kiều Kiều. Đây là loại súng ổ xoay, đường nét mềm mại, nòng súng rất dài, thân súng dày nặng được chạm trổ tinh tế, thuộc loại súng tối tân trên thế giới thời bấy giờ, vẫn chưa được sản xuất với số lượng lớn. Hồi ấy toàn bộ súng ống của quân đội nhà Thanh đều là loại súng nhồi đạn thuốc ở đầu nòng, sau khi nhồi lại phải dùng một cây sắt cắm vào nòng súng lèn thuốc cho chặt rồi mới bắn được một phát, chưa hề có bộ phận để bắn được nhiều phát liên tiếp. Súng ổ xoay được thiết kế có thể bắn được nhiều phát mà không giắt đạn, có ý nghĩa đánh dấu thời đại đối với toàn thể thế giới đương thời, đầu tiên được cao bồi miền Tây sử dụng, nhiều năm sau mới sản xuất với số lượng lớn để đưa vào cuộc chiến khi chiến tranh Nam Bắc xảy ra trên nước Mỹ. Súng ống của quân đội nhà Thanh vốn không nhiều, dẫu có cũng chỉ là loại điểu thương kiểu cũ như súng hỏa mai mà thôi, chứ đừng nói đến loại vũ khí tân thời chưa sản xuất nhiều trên thế giới như thế này. Lục Kiều Kiều lần đầu nhìn thấy, hai mắt lập tức sáng lên, thích thú vô cùng. Jack hoàn toàn bất ngờ khi thấy Lục Kiều Kiều thích khẩu súng của mình đến thế. Anh vốn chỉ định trổ tài một chút để lấy lòng con gái, không ngờ lại có hiệu quả đến vậy. Lục Kiều Kiều cầm lấy khẩu súng, cứ xoa đi vuốt lại, còn giương súng lên giả vờ bắn, điệu bộ hân hoan y như đứa bé gái vừa mua được con búp bê Tây. Jack nói: “Cô có muốn bắn thử không?” Lục Kiều Kiều nhìn Jack với ánh mắt vô cùng khẩn khoản, cô gật đầu lia lịa: “Vậy thì hay quá, hay quá!” Jack đón khẩu súng, tay phải giật một cái, bửa ổ đạn ra, nhanh chóng bỏ sáu viên đạn vào trong, rồi kéo tay Lục Kiều Kiều đến ven bờ sông êm ả. Sau khi Lục Kiều Kiều lên cò, Jack liền từ phía sau vòng hai tay qua người cô như lúc cưỡi ngựa, đặt súng lên tay rồi bắt chặt tay cô và khẩu súng, nhằm về phía lòng sông không có bóng người. Tay của Lục Kiều Kiều rất nhỏ, Jack ngờ rằng nếu cô nổ súng, có khi giật văng súng ra cũng nên. Jack nói vào tai Lục Kiều Kiều: “Ngắm vào thứ cô muốn bắn, sau đó đưa nòng súng về phía giữa cô và thứ đó, trước khi nổ súng thì hít một hơi rồi bóp cò khi vẫn chưa thở hết hơi ấy ra…” “Pằng” Một tiếng nổ lớn vang lên, khẩu súng giật ngược lại theo lực dội, bọt nước bắn tung tóe trên mặt sông, Lục Kiều Kiều cũng kêu ré lên rồi cười khì khì. Tiếp sau đó, mấy tiếng súng liên tục vang lên, Lục Kiều Kiều cười mỗi lúc một buông tuồng. “Bắn nữa! Bắn nữa!... Lần này phải bắn mục tiêu thực!” Sau khi bắn hết sáu viên đạn về phía lòng sông, Lục Kiều Kiều nũng nịu, nâng cao đòi hỏi với Jack. Jack lấy làm cao hứng, chạy ra xa, nhặt một cành trúc cắm lên mặt đất, đồng thời đào một cục đất gá lên trên, nhìn từ xa trông như một chiếc kẹo mút dựng đứng. Lục Kiều Kiều hồ hởi nói: “Anh đi ra đi, lần này tôi tự bắn, hì hì…” Lục Kiều Kiều một tay cầm súng, một tay xin Jack đạn. Xem qua cách Jack lắp đạn một lần, Lục Kiều Kiều liền nhớ ngay. Cô giương súng bằng cả hai tay, song tay cứ đưa qua đưa lại, không sao ngắm chuẩn “cây kẹo mút” kia được. Jack ấn tay cầm súng của Lục Kiều Kiều xuống, dắt cô đến chỗ bóng râm ban nãy, vừa chỉnh tay cô vừa nói: “Để tôi dạy cô cách này, tay trái cô tì vào cây, cánh tay phía trước cô đặt ngang trước mặt, ừm… đúng rồi, gá báng súng lên tay trái…” Mắt Lục Kiều Kiều vẫn ngắm vào “cây kẹo mút”, Jack giúp cô tì tay trái vào cây, tay phải cô cầm súng vừa đặt yên lên tay trái, lập tức một tiếng súng “pằng” vang lên, Jack giật thót mình, cây kẹo mút dựng phía xa vỡ tan tành theo tiếng súng. “Bắn trúng rồi!” Lục Kiều Kiều giơ cả hai tay hoan hô, quay người lại nhảy cẫng lên, thuận thế ôm chầm lấy cổ Jack, đu mình lên người anh ta. Jack cao to hơn Lục Kiều Kiều rất nhiều, anh ta cũng mừng rỡ luồn hai tay vào nách Lục Kiều Kiều, nhấc cô lên xoay một vòng như nhấc một chú mèo con. Trong khi xoay một vòng tròn trên không vì sung sướng, khẩu súng trong tay Lục Kiều Kiều bị cướp cò “Pằng!” Một tiếng súng lại nổ vang. An Long Nhi vội núp vào sau thân cây, thò đầu ra nhìn. Jack kinh hãi lùi lại phía sau, ngã nhào xuống đất, Lục Kiều Kiều đè trên người anh ta, rồi lăn ra đất cười bò. Sau khi nghịch súng chán chê, Jack liền dạy Lục Kiều Kiều cách tự chế đạn. Jack lấy một viên đạn, tháo bung ra cho Lục Kiều Kiều xem, An Long Nhi cũng chạy lại nhìn. “Đạn có thể tự chế, chỉ cần có vỏ đạn là được. Xem này, trước tiên cho kíp nổ vào, rồi đổ lên một lớp thuốc súng đen, nén xong tiếp tục đổ vào một lớp bột mì, lại nén xuống một chút, sau cùng đặt đầu đạn chì vào. Làm như vậy rồi, đầu đạn vẫn có thể tuột ra, cho nên phải bôi một lớp mỡ dầu ra ngoài cùng.” Jack vừa giảng giải vừa làm mẫu, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi đều nhanh chóng học được cách tự làm đạn. Lục Kiều Kiều nói: “Chơi mệt rồi, tôi muốn ngủ.” Jack nhìn cánh đồng mênh mông xung quanh rồi hỏi: “Ngủ ở đây à? Chúng ta đã ăn cơm đâu…” “À, đúng rồi, còn chưa ăn cơm… Vậy đến Phật Sơn ăn bánh ông mù đi, hai người ruổi ngựa, tôi ngủ.” Lục Kiều Kiều nghiêm túc nói. “Hả?” “Hả?” An Long Nhi và Jack đều há mồm kinh ngạc. Cả bọn lại lên đường y như lúc mới đến, An Long Nhi cưỡi một con ngựa, Jack và Lục Kiều Kiều cưỡi con còn lại, Lục Kiều Kiều ngồi trước mặt Jack, hai tay Jack vòng qua người cô nắm chặt lấy dây cương, Lục Kiều Kiều ngả ra sau, ngủ trong vòng tay của Jack. Hai con ngựa lớn phi nước đại trên đường cái quan tới thành Phật Sơn, cuốn lên một lớp bụi trần. Lục Kiều Kiều ngủ dậy, mở mắt thấy mọi người đã vào thành Phật Sơn náo nhiệt. Họ lấy hai phòng ở quán trọ, rồi lập tức ra ngoài kiếm đồ ăn. Ở trung tâm thành Phật Sơn có một tòa miếu tổ, bên trong thờ Huyền Thiên Bắc Đế. Xung quanh miếu có chợ họp quanh năm, trong chợ từ trò chơi đến thức ăn thứ gì cũng có, nhóm Lục Kiều Kiều ba người đi thành một hàng vào trong chợ, đến đâu ăn đến đấy, nếm được khá nhiều các món ăn vặt dân gian. Ba người đi trên đường cũng tạo nên một vẻ riêng biệt. Do thương nghiệp ở Phật Sơn phát triển, lái buôn ngoại quốc ra vào thành Phật Sơn không ít, nhìn chung người phương Tây đều mặc lễ phục, ăn vận kiểu quý tộc, mọi người cũng đã quen nhìn các đại gia phương Tây oai phong khệnh khạng. Còn người Tây như Jack, vận một cây bò giản dị thế này lại khiến mọi người thấy mới mẻ. Trẻ con vây quanh Jack ngắm nghía, trông vẻ mặt tếu táo cười cợt của Jack, có đứa to gan còn thò tay sờ vào vỏ súng của anh. Lục Kiều Kiều dáng nhỏ nhắn thanh tú, An Long Nhi mái tóc vàng hoe đeo một hòm mây và Jack tóc vàng óng đi bên cạnh, cả ba người làm nền tôn nhau lên, trông rất thú vị. Lục Kiều Kiều chạy tới phía trước sạp hàng bán đồ chơi con gái, mua cho mình mấy chiếc trâm hoa gài tóc, sau đó lại mua một chuỗi dây tết đồng tâm màu đỏ, nói muốn tặng Jack. Jack dĩ nhiên rất thích, bất kể thứ gì, chỉ cần Lục Kiều Kiều tặng, anh đều sẽ thích. Lục Kiều Kiều liền mắc chiếc dây tết vào báng súng của Jack, Jack lập tức chau mày, vẻ mặt bối rối, trái lại Lục Kiều Kiều vỗ tay cười lớn, nhất quyết không cho Jack gỡ ra. Ăn uống đến khi mặt trời xuống núi, nghe người ta bảo tối nay có diễn kịch ở Vạn Phúc đài trong miếu tổ, ba người bèn ba chân bốn cẳng chạy vào chiếm chỗ. Trên sân khấu, tài tử giai nhân lũ lượt trình diễn, nào chiêng trống phèng la, tình thù vấn vít, văn võ ngay gian đầu đuôi đảo lộn, mưu mô kế sách, kiếm kích đao thương cứ gọi là diễn xướng linh đình, vui khôn tả xiết… Hôm nay vận động mạnh hơn nhiều so với ngày thường, lại không có thì giờ hút thuốc, Lục Kiều Kiều vừa mệt vừa mỏi, lăn ra ngủ từ rất sớm. Song hôm nay cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, cô biết đến cảm giác chìm vào giấc ngủ mà không cần uống say. Jack và An Long Nhi sắp xếp cho Lục Kiều Kiều xong xuôi, mới sang một gian phòng khác ngủ.