Hành cung Lạc Thành bí ẩn mà rộng rãi xa hoa, hiện giờ đã đổi tên thành Tiêu Phòng cung. Trong cung nhiều đình đài lầu các, hoa lá tươi tốt, tiểu kiều lưu thủy, không gì không tinh xảo lộng lẫy.
Đình Lưu Ly đứng im trong cảnh đẹp tựa như thơ như họa, tấm màn mỏng khép lại tạo thành cửa. Gió nhẹ thổi qua, tấm màn lay động, như tiên nữ cưỡi mây lướt gió múa điệu Nghê Thường nghiêng nghiêng, bừng tỉnh như mộng.
Bên trong đình, một thiếu niên dáng người xinh đẹp biếng nhác chống tay đỡ trán, nằm nghiêng trên tháp mỹ nhân. Hai cung nữ thanh tú đang quạt cho cậu không nhanh không chậm.
Thiếu niên biếng nhác này mới sinh ra đã có một khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo ung dung không nhìn ra tuổi, đôi mắt hoa đào sáng ngời linh khí, hàng mi lá liễu mảnh mai hữu thần, chính giữa hai hàng lông mày là một viên chu sa chí(1) thanh diễm ướt át, chiếc mũi cao xinh xắn, đôi môi cánh hoa không tô son mà vẫn đỏ thắm, mềm mại sáng bóng, khiến người ta chỉ muốn âu yếm nó. Đây vốn là một dung mạo cực kỳ mị nhân, nhưng vì đã bao nhiêu năm ngồi trên địa vị cao nên không thấy âm nhu, chỉ thấy tôn quý cao ngạo, làm người khác không thể xem thường khinh miệt dù chỉ một chút.
Toàn thân cậu đều là phong thái hoàng thất quý tộc, cho dù có trở thành tù nhân, cá chậu chim lồng, dường như cũng không thể làm bớt đi ở cậu dù chỉ một chút kiêu ngạo quý khí!
Trong bóng râm, một nữ tử mặc y phục đẹp đẽ nhìn người trong đình từ xa, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay!
Đó là đương nhiên, bởi vì cậu chính là Nguyên Trưng Ung chủ độc nhất vô nhị của Nguyên Trưng triều – Đằng Huy Nguyệt! Tuy rằng sinh ra là văn tử khó sinh con, nhưng mẫu thân của cậu là Trưởng Công chúa duy nhất của Nguyên Trưng triều, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, còn phụ thân cậu là nhất phẩm An Quốc công Đằng Kỳ Sơn hiển hách nhất Nguyên Trưng triều. Từ khi mới chào đời, Đằng Huy Nguyệt đã nhận được nghìn vạn sủng ái, chẳng những được cha mẹ yêu thương, còn được Thái hậu và Minh đế – bào huynh(2) của Phúc Khang Trưởng Công chúa nâng niu trong lòng bàn tay, vừa được một tuổi đã được ngoại lệ sắc phong làm Nguyên Trưng Ung chủ. Cho đến tận bây giờ, chỉ có văn tử của hoàng thất lập được nhiều công lao mới có tư cách được phong làm Ung chủ, nhưng Đằng Huy Nguyệt chỉ có được sự sủng ái của Thái hậu và Minh đế đối với cậu mà đã có trong tay phẩm vị Ung chủ, với phong hào là “Nguyên Trưng” trước nay chưa từng có ai nhận được! Sau khi cập quan(3), cậu lại dùng thân phận Ung chủ để gả cho Thái tử biểu ca Tề Minh Diệu, trở thành Thái tử phi được Thái tử độc sủng, người trong thiên hạ cực kỳ ao ước! Nếu không phải vì suốt ba năm không sinh được con, Thái tử bị ép buộc nạp thêm thị thiếp để có con nối dõi, Đằng Huy Nguyệt vẫn sẽ trải qua những ngày tháng suôn sẻ vô ưu vô lự nhận hết sủng ái. Đối mặt với chuyện không như ý duy nhất trong đời, rõ ràng Đằng Huy Nguyệt đã có được tất cả những thứ mà người trong thiên hạ mơ ước, nhưng cậu không có lòng dạ khoan dung rộng lượng, ầm ĩ với Thái tử đến cùng, dùng khả năng của chính mình gần như đã thành công rời khỏi trữ quân(4) của một nước.
Thái tử hối hận, cố gắng giữ lại. Đáng tiếc Nguyên Trưng triều lại rơi vào cảnh loạn lạc rối ren, đầu tiên là Minh đế bệnh chết, Thái tử vội vàng đăng cơ, bộ tộc Đột Quyết ở phương bắc xâm lấn, thế như chẻ tre, đánh chiếm đô thành Kiến Khang, Thái tử vừa trở thành Văn đế không bao lâu đã tuẫn quốc(5). Còn Đằng Huy Nguyệt… người vốn phải tuẫn phu(6), lại bị Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm – được sắc phong làm Tấn Vương – mang đi trong buổi loạn lạc, trốn tới Lạc Thành.
Trải qua nhiều trắc trở gian nan, Nguyên Trưng triều nhẫn nhục, cắt đất đưa tiền để nghị hòa cùng bộ tộc Đột Quyết. Tấn Vương Tề Minh Viêm dời đô đến Lạc Thành xưng đế, trở thành Tuyên đế.
Tuyên đế hùng tài đại lược, cần chính yêu dân, không hề kém so với Minh đế anh minh thần võ và Văn đế kiên quyết dùng thân tuẫn quốc, nhanh chóng mở ra đường sống cho Nguyên Trưng triều vừa chịu nỗi khổ chiến loạn, bách phế đãi hưng. Chuyện duy nhất mà Tuyên đế làm lại bị người khác chỉ trích, đó là rõ ràng hắn có thê tử nguyên phối(7) cưới hỏi đàng hoàng, nhưng luôn trì hoãn không lập hậu, càng hoang đường hơn chính là không hề bước vào hậu cung, một lòng một dạ với hoàng tẩu Đằng Huy Nguyệt vốn không sinh được con!
Mà nàng, đã từng là Tấn Vương phi Từ Uyển, hiện giờ chỉ là một “nương nương” không rõ phong hào, trở thành trò cười cho cả thiên hạ!
Tiêu Phòng cung! Tiêu Phòng cung!(8)
Tuyên đế dám bất chấp thiên hạ rộng lớn, đặt tên cho một Tiêu Phòng cung, tâm tư đã vô cùng rõ ràng không cần nói ra!
____ Chỉ cần Đằng Huy Nguyệt gật đầu, cậu sẽ lại trở thành Hoàng hậu của toàn bộ Nguyên Trưng triều!
Nhưng ân điển khiến cho nữ tử văn tử khắp thiên hạ cầu mà không được này, Đằng Huy Nguyệt lại vứt bỏ như chiếc giày rách!
Thân là văn tử tôn quý nhất Nguyên Trưng triều, từ trước đến nay Đằng Huy Nguyệt luôn coi thường Tấn Vương Tề Minh Viêm vốn chỉ là con của cung nữ, đã từng hắt hủi hắn ngay trước mặt mọi người là “Xuất thân ti tiện, âm trầm ít nói”. Cũng bởi vậy mà Tề Minh Viêm bị Thái hậu và Minh đế lơ là xem nhẹ. Vậy mà Tề Minh Viêm lại không hề thù hằn gì đối với cậu, thậm chí còn âm thầm ái mộ cậu. Từ nhỏ Đằng Huy Nguyệt đã nhận được muôn vàn sủng ái, trở thành Thái tử phi, tiếp đó lại là Hoàng hậu của Văn đế, không thể chịu nổi một chút ủy khuất nho nhỏ, dù có tôn quý như Thái tử, một khi có thiếp thất cũng bị cậu vứt bỏ không chút lưu tình. Sao cậu còn có thể để ý đến Tề Minh Viêm vốn đã cưới vợ? Sao có thể ủy khuất mình trở thành thị quân của Tề Minh Viêm?
Cho nên ngay từ đầu Tề Minh Viêm đã không có ý định để cậu làm thị quân. Chẳng những Tề Minh Viêm muốn lập cậu làm hậu, còn muốn từ nay chỉ bảo vệ cho một mình cậu!
Còn thê tử nguyên phối như nàng, chỉ có thể thoái vị nhượng hiền…
Từ Uyển hận Đằng Huy Nguyệt, hận đến nỗi chỉ muốn nhai xương kia, nuốt thịt đó. So với việc chịu mọi khuất nhục bị Tề Minh Viêm vứt bỏ, chẳng thà cá chết lưới rách! Chỉ vì muốn trải ra con đường bằng phẳng cho Đằng Huy Nguyệt lên làm Hoàng hậu, Tề Minh Viêm tâm ngoan thủ lạt đã trừ bỏ tận gốc cả Từ gia đã trợ giúp cho hắn nhiều năm! Nàng còn gì phải sợ nữa?
Tuyên đế Tề Minh Viêm si mê hoàng tẩu quá mức hoang đường, đại thần trong triều không thể ngồi yên. Đúng lúc này Từ Uyển thâm minh đại nghĩa đứng ra, cam nguyện dù có hy sinh bản thân cũng phải trừ khử Đằng Huy Nguyệt, kẻ họa thủy khuynh quốc khuynh thành này…
Từ Uyển vung tay lên, một đám người cường tráng ở sau lưng nàng cầm đao thương trong tay xông vào Tiêu Phòng cung, bao vây đình Lưu Ly.
Chỉ cần nghĩ đến mình sắp trừ khử được Đằng Huy Nguyệt, Từ Uyển ngẩng cao đầu, phô bày sự kiêu ngạo từng có thuộc về Tấn Vương phi, chậm rãi đi tới gần đình Lưu Ly.
Nhưng khi nàng vẫn chưa đến được gần, đột nhiên có hai bóng đen từ trên trời giáng xuống, ngăn cản giữa nàng và đình Lưu Ly.
Nhìn thấy rõ đối phương là ai, sắc mặt Từ Uyển biến đổi, kêu thé lên: “Vệ Nhất, Vệ Nhị, tại sao các ngươi ở đây?”
Những ám vệ xuất sắc nhất trong tay Tuyên đế Tề Minh Viêm tổng cộng có ba mươi sáu người, lấy Vệ làm họ, lấy con số làm tên xếp theo thứ bậc thực lực! Cho tới giờ Vệ Nhất Vệ Nhị đều chỉ bí mật bảo vệ bên cạnh Tề Minh Viêm, bây giờ lại xuất hiện ở chỗ Đằng Huy Nguyệt?
Sau khi Từ Uyển cực kỳ sợ hãi, chính là cảm thấy đố kỵ sâu sắc! Làm thê tử được Tề Minh Viêm cưới hỏi đàng hoàng, nhưng nàng chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với thế lực của Tề Minh Viêm! Tề Minh Viêm đã để ám vệ đắc lực nhất ở bên cạnh Đằng Huy Nguyệt!
“Hoàng thượng hạ lệnh cho chúng ta bảo vệ Nguyên Trưng Ung chủ. Từ nương nương chưa được Hoàng thượng cho phép yết kiến, xin hãy lùi lại!” Vệ Nhất nói, sắc mặt không hề thay đổi.
Từ Uyển bị ba chữ “Từ nương nương” kích thích khiến cho sắc mặt trở nên dữ tợn ngay lập tức: “Đằng Huy Nguyệt không biết xấu hổ, dụ dỗ hoặc chủ, người người đều có thể giết! Các ngươi bất kính với bản cung, nguyên phối của Hoàng thượng, tiếp tay cho giặc, mặc cho Đằng Huy Nguyệt mê hoặc Hoàng thượng, họa loạn triều cương! Hiện giờ bản cung thay trời hành đạo, các ngươi còn không mau lui ra!”
Vệ Nhất Vệ Nhị không có miệng lưỡi lợi hại như Từ Uyển, nhưng ý chí rất kiên định, bảo vệ phía trước đình Lưu Ly tựa như bàn thạch.
Vẻ mặt Từ Uyển âm trầm, lạnh giọng nói: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Người đâu, xông lên!”
Đám người đáp lại vang dội.
Vệ Nhất Vệ Nhị bình tĩnh ứng phó, không khí hết sức căng thẳng!
“Dừng tay.” Trong đình Lưu Ly truyền ra một tiếng quát không cao không thấp. Giọng nói trong trẻo êm tai, nhưng chỉ một câu vô cùng đơn giản đó lại mang theo quý khí uy nghi khiến người khác run sợ trong lòng. Mọi người đều im lặng nín thở, đồng loạt nhìn về phía đình Lưu Ly, toàn bộ Tiêu Phòng cung lặng ngắt như tờ.
Tấm màn mỏng được vén lên từ từ, Hoàng hậu Đằng Huy Nguyệt của tiền Văn đế đã khôi phục phong hào Nguyên Trưng Ung chủ mặc thường phục của nam tử màu xanh nhạt, thân thể thon dài đứng thẳng lưng, cằm hơi hất lên làm người khác nhìn thấy rõ dung nhân tuyệt mỹ của cậu không bỏ sót một chỗ. Cậu đứng trên cao nhìn xuống Từ Uyển, thần sắc là vẻ coi khinh miệt thị không hề che giấu, như thể đang nhìn một con kiến.
Không chỉ có Từ Uyển, tất cả mọi người đứng trước mặt cậu, đều sinh ra một loại cảm giác bé nhỏ thấp kém.
Đây là Nguyên Trưng Ung chủ độc nhất vô nhị được ba đời đế hoàng sủng ái – Đằng Huy Nguyệt!
Cho dù cái chết đến gần, lưng Đằng Huy Nguyệt cũng sẽ không cong xuống vì bất luận kẻ nào. Vẻ coi khinh miệt thị của cậu khiến Từ Uyển tức giận run rẩy cả người! Nàng muốn giết cậu! Nàng nhất định phải giết cậu!
“Đằng Huy Nguyệt!” Hai mắt Từ Uyển đỏ đậm nhìn chằm chằm vào người cao cao tại thượng chưa bao giờ coi nàng ra gì.
Thế gian này chính là không công bằng như thế, cho Đằng Huy Nguyệt một dung mạo tuyệt mỹ, tài trí xuất sắc, lại cho cậu có được hết thảy những sủng ái của thế gian. Vô số người liều mạng đến nỗi đầu rơi máu chảy muốn lấy những quyền thế vinh quanh trong tay cậu, nhưng sau cùng chỉ bị ghét bỏ đá văng một phát. Cậu chỉ cần thoải thoải mái mái ngồi trên cao, sẽ có vô số người quỳ xuống dâng cả thiên hạ đến trước mặt cậu!
Đứng trước một văn tử như châu như ngọc đó, tất cả quý nữ nổi tiếng khắp triều đều chỉ làm đồ trang trí. Dù là Từ Uyển luôn tự cho mình là rất cao, so với sự nổi bật của Đằng Huy Nguyệt, cũng chỉ có thể biến thành lá cây tô nền cho hoa tươi. Ngay cả trượng phu mà nàng ngưỡng mộ trong lòng, cả trái tim cũng chỉ đặt trên người Đằng Huy Nguyệt, chưa từng chia cho nàng chút nào…
“Ngươi muốn bản cung chết?” Đằng Huy Nguyệt nhìn thẳng vào sát ý trắng trợn trong mắt Từ Uyển.
“Chẳng lẽ ngươi không đáng chết sao?” Từ Uyển ôm hận thù nói. “Ngươi là người đã có chồng, chồng chết tuẫn thân. Ngươi là văn tử, ngay cả khí tiết của Nguyên Trưng triều cũng đánh mất sao? Hay là Nguyên Trưng Ung chủ đáng đố kỵ của chúng ta muốn chung chồng với người khác?”
Nghe thấy hai chữ “chồng chết”, trước mắt Đằng Huy Nguyệt như ngẩn ngơ, nhớ tới Thái tử biểu ca Tề Minh Diệu, thanh mai trúc mã cùng lớn lên, dùng hết khả năng để sủng ái cậu. Vốn tưởng hai người có thể nắm tay nhau đến già, nhưng có ai nghĩ họ lại đoạn tuyệt như vậy? Ngay cả khi Tề Minh Diệu chết, cậu cũng không ở bên cạnh hắn.
Tuy rằng Tề Minh Diệu đã làm chuyện có lỗi với cậu, nhưng ngoại trừ tình cảm vợ chồng ra, họ còn có huyết thống tình thân không thể cắt đứt…
Từ nhỏ Đằng Huy Nguyệt đã nhận hết sủng ái, trước khi vị trí Thái tử được định ra, vị trí Hoàng hậu của cậu đã được quyết định. Cữu cữu của cậu, Minh đế bệ hạ Tề Lược thậm chí còn nói đùa, Thái tử sẽ chính là hoàng phu do Hoàng hậu cậu chọn lựa. Cậu chọn ai làm chồng, người đó sẽ là chủ nhân tiếp theo của Nguyên Trưng triều!
Vì để không cô phụ sự sủng ái của cữu cữu dành cho cậu, cậu đã cố gắng làm một nhi tức(9) để hắn kiêu hãnh! Cậu cũng đã hứa sẽ trông coi Nguyên Trưng triều, có ai ngờ, có ai ngờ…
Thất thần chỉ trong một chớp mắt, trong mắt Đằng Huy Nguyệt hiện lên một ánh sáng lạnh lùng! Cậu nhìn Từ Uyển, ánh mắt đó khiến Từ Uyển bất giác lùi lại phía sau!
“Những lý luận thường cương trong miệng ngươi bất quá chỉ là viện cớ tư dục. Cho dù có bản cung hay không, loại phụ nhân thất đức như ngươi cũng không xứng ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu.” Đằng Huy Nguyệt không khách khí chọc thẳng vào vết thương đau đớn nhất của Từ Uyển. “Hôm nay là ta muốn chết, không liên quan tới ngươi. Ngươi không xứng!”
Cậu chậm rãi lấy một chiếc bình ngọc tinh xảo từ trong ống tay áo rộng thùng thình, thuận tay vứt xuống đất. Bình ngọc vỡ nát, chất lỏng màu xanh nhạt chảy ra ngoài.
Vệ Nhất Vệ Nhị nhìn thấy chiếc bình này, sắc mặt thay đổi, cùng kêu lên: “Ung chủ điện hạ!”
Đằng Huy Nguyệt hừ một tiếng lạnh lùng, từ đôi môi với độ cong duyên dáng có một vệt máu chảy ra: “… Nói với Tề Minh Viêm, hắn đừng hòng!” Kiếp này, Tề Minh Viêm đừng hòng có được cậu.
Nói xong, thân thể cậu mềm nhũn ngả về phía sau. Một bóng người màu xám bay nhanh đến đỡ được thân thể cậu, dựa vào người cậu kêu khóc.
Đằng Huy Nguyệt giống như vô cùng mệt mỏi nhắm mắt lại: “Liễm Vũ… Đưa ta đi gặp hắn… Đưa ta đi…”
__Hết tiết tử__
Chú thích:
(1) Chu sa chí: nốt ruồi màu đỏ. Nó giống như nốt ruồi đỏ trên trán Vô Song công tử ở hình nền trang web ấy.
(2) Bào huynh: anh ruột.
(3) Cập quan: tuổi trưởng thành. Trong truyện này cập quan chính là lúc 16 tuổi.
(4) Trữ quân: người kế vị. Một cách gọi khác của Thái tử.
(5) Tuẫn quốc: hy sinh cùng quốc gia.
(6) Tuẫn phu: chết cùng chồng.
(7) Nguyên phối: vợ cả.
(8) Tiêu Phòng cung: trong truyện này chính là cung của Hoàng hậu. Ý anh Tề Minh Viêm là Huy Nguyệt ở đâu, chỗ đó là Tiêu Phòng cung. Ảnh coi Huy Nguyệt là Hoàng hậu không cần bàn cãi. Thế nên Từ Uyển mới tức đến thế.
(9) Nhi tức: con dâu.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
131 chương
100 chương
31 chương
80 chương
59 chương
121 chương
32 chương