Jack định thần ngắm Lục Kiều Kiều, lắc đầu mỉm cười khen ngợi: “Lục tiểu thư, cô là cô gái Trung Hoa xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.” Lục Kiều Kiều thường bị đám lưu manh trên phố huýt sáo trêu cợt, song chưa từng có ai khen ngợi cô như vậy giữa chỗ đông người, mặt cô liền đỏ ửng lên, tủm tỉm cúi đầu, quên mất rằng những lúc thế này phải lấy quạt che bên miệng. Ngũ Tuấn Sinh biết tính thẳng thắn của người Mỹ, vội cứu vãn tình thế: “Cảm ơn Jack, Kiều Kiều hẳn là vui lắm đấy. Nào, chúng ta cùng ngồi xuống đi!” Ba người ngồi xuống, gọi xong món ăn, Jack bắt đầu thao thao bất tuyệt. Tiếng Quảng của Jack rất tốt, anh ta nói tếu khiến Lục Kiều Kiều và Ngũ Tuấn Sinh cười rũ rượi. Lục Kiều Kiều ngồi đối diện với Jack, có đủ thời gian để soi mặt anh ta. Theo thói quen, cô hy vọng có thể tìm thấy bí mật trong quá khứ từ khuôn mặt của Jack, song tướng mặt người Trung Quốc và tướng mặt của người da trắng thực sự khác nhau quá xa, bí quyết nhân tướng học của người Trung Quốc áp dụng lên khuôn mặt của người da trắng, rõ ràng không đủ dùng. Tỉ như theo nhân tướng học đấy là mũi cao, nhưng với người da trắng đấy là mũi thấp; nhân tướng học cho rằng hốc mắt sâu là mắt kim xác, bất lợi đường hôn nhân con cái, song phần lớn người da trắng đều như vậy, vả lại còn cho rằng mắt sâu mới đẹp, mắt như vậy mới sâu sắc, có thần… Bấy giờ người da trắng tại Trung Quốc chưa nhiều, đây cũng là lần đầu tiên Lục Kiều Kiều tiếp xúc với người da trắng ở khoảng cách gần như vậy, không có kinh nghiệm xem tướng, càng chẳng thể tổng kết được điều gì. Nếu không biết ngày giờ sinh của Jack, thì trong một thời gian ngắn trước mặt, con người này vẫn là ẩn số với cô. Có điều Lục Kiều Kiều bị thu hút bởi thần thái của Jack. Jack to cao hơn phần lớn người Trung Quốc, Lục Kiều Kiều lại nhỏ nhắn, đứng chỉ đến ngực anh ta. Thân hình Jack cân đối, tuy to cao song trông vẫn hài hòa, mái tóc vàng ngắn rối bù. Thời bấy giờ người Tây hay dùng sáp vuốt lên tóc cho thành nếp thành lọn, mái tóc của Jack khiến anh ta trông giống kẻ lang thang. Jack có khuôn mặt thuôn gầy, đôi mắt nâu toát lên vẻ mạnh mẽ và tự tin. Anh ta mặc lễ phục, song lại thoải mái để hở cổ, thả lỏng tựa người vào ghế, một tay gác lên tay ghế bên cạnh, trông như thể đang ôm một cô nàng vô hình. Qua lời nói của Jack, Lục Kiều Kiều đại khái biết rằng anh ta đã kiếm được một khoản tiền nhờ đãi vàng ở miền Tây nước Mỹ, bèn đến Trung Quốc kinh doanh. Anh ta đánh chè và tơ lụa từ Trung Quốc sang Mỹ, rồi lại nhập đồng hồ và một ít máy móc vào Trung Quốc, hiện giờ triều đình đang khuyến khích việc sử dụng máy móc phương Tây, nên công việc làm ăn của anh ta rất suôn sẻ. Jack muốn kiếm đủ tiền về Mỹ mua đất xây nhà lầu, rồi lại bán đi kiếm lời. Khi nói chuyện, Jack chốc chốc lại đảo mắt nhìn Lục Kiều Kiều. Bằng trực giác của phụ nữ, Lục Kiều Kiều biết rằng ánh mắt này có ý với cô. Lục Kiều Kiều không hề ngạc nhiên, cô hiểu số mệnh của mình, cô có số đào hoa, trong số mạng không bao giờ thiếu đàn ông ưa thích. Phong thủy quê nhà quy định số mệnh như vậy, đây không phải thứ sức mạnh con người có thể thay đổi, số phận cũng đã định cô không phải hạng tiết phụ một mực giữ gìn trinh tiết gì. Ngày giờ sinh của cô nhiều mạng Thủy, bản mệnh như chiếc thuyền đơn lênh đênh trên biển, cả đời phiêu bạt vô định, trước sức mạnh lớn lao của số mệnh, làm gì cũng vô ích, có thể giữ được mình mà sống, sống vui vẻ một chút đã là tâm nguyện lớn nhất của cô rồi. Jack kể hết chuyện mạo hiểm đào vàng ở miền Tây nước Mỹ, lại kể đến sự khó khăn trong việc làm quen với quan viên Đại Thanh; kể hết chuyện vui thú ngao du ở các vùng dân gian Trung Quốc, lại kể đến tính cách, phong tục của người Mỹ. Bữa tối vui vẻ của ba người nhanh chóng trôi đi. Đến lúc thanh toán, Jack có lời mời Lục Kiều Kiều: “Lục tiểu thư, cô có muốn đi cưỡi ngựa cùng chúng tôi không?” Ngũ Tuấn Sinh hơi ngạc nhiên. Với mối quan hệ này, đáng lẽ Jack phải mời anh ta trước, rồi anh ta đưa Lục Kiều Kiều theo mới phải. Lục Kiều Kiều chú ý phản ứng của Ngũ Tuấn Sinh, song cô không hề ngại, mặc dù khi nãy vừa từ chối lời mời đi Phật Sơn với anh ta. Lục Kiều Kiều cười, nói với Jack: “Được thôi, nhưng tôi không biết cưỡi ngựa, anh có thể dạy tôi không?” Jack mừng rỡ: “Ôi Chúa ơi! Thực sự quá vinh hạnh. Ba ngày nữa cô có bận không?” Lục Kiều Kiều có niềm tin đến từ trực giác đối với sự chân thành của Jack, lần này không cần gieo quẻ, cũng không cần bấm độn xem có thông thuận hay không, cô vui vẻ nhận lời: “Vâng, giờ Thìn buổi sáng, sau ba ngày nữa, chúng ta gặp nhau trước cửa nhà hàng này.” Jack nói: “Không nên để vị tiểu thư xinh đẹp này phải đến đây đợi tôi. Nhà cô ở đâu? Để tôi đến đón cô.” Lục Kiều Kiều cúi đầu cười, lấy chiếc quạt tròn che miệng: “Xin chớ phiền lòng, gia phụ không thích người Tây.” Jack nói: “Ồ, thế ạ, vậy cứ theo sắp xếp của tiểu thư. Đúng rồi Ngũ tiên sinh, ngài có thì giờ đi cùng không?” Vẻ mặt của Ngũ Tuấn Sinh hết sức phức tạp. Anh ta nhìn mặt Jack, ngẫm nghĩ hồi lâu, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Mấy hôm nữa tôi phải đi Phật Sơn có việc…” Lục Kiều Kiều ngồi xe kéo quay về ngõ Hinh Lan thì đã đến canh ba. Có điều lúc này chính là lúc phố Bình Khang náo nhiệt nhất. Khách làng chơi đã ngà say, trong hoa quán hai bên đường yến múa oanh ca, tiếng người ầm ĩ. Đây chính là điểm Lục Kiều Kiều thích, một cô gái nửa đêm về nhà đi vào con ngõ đèn đuốc sáng trưng là an toàn nhất. Mở cửa bước vào sảnh lớn, An Long Nhi đang ngồi chơi dưới đất. Dưới đất bày một nắm thẻ tre nhỏ, một vài thẻ được sắp thành các quẻ trong Bát quái. An Long Nhi cầm cuốn Kinh Dịch trong tay, tay còn lại đang dịch chuyển thẻ tre trên mặt đất sắp thành các quẻ tượng. Lục Kiều Kiều nhìn kỹ quẻ tượng do An Long Nhi sắp ra, thấy không sai chút nào, thằng bé đang thực hiện “rút hào đổi tượng”. Rút hào đổi tượng là quá trình tính toán quẻ Dịch, cũng là kỹ thuật chủ yếu trong phong thủy. Trong một ngày An Long Nhi đã có thể tự mình sắp quẻ có lớp lang như vậy khiến Lục Kiều Kiều hết sức kinh ngạc. An Long Nhi thấy Lục Kiều Kiều về nhà, lập tức đứng dậy chào: “Cô Kiều, cô về rồi ạ? Cháu rót trà cho cô nhé!” Nói đoạn liền vào nhà bếp, xách siêu nước nóng ra, châm trà đặt lên trà kỷ trước mặt. Lục Kiều Kiều thấy An Long Nhi đang phải kiễng chân mới châm được trà, lại nhìn đám tóc vàng sau gáy nó, thầm nghĩ bụng: “Thằng bé này là loại người nào nhỉ, sao lại có đứa bé ngộ tính cao đến vậy?” Hôm nay cũng đã thấm mệt, Lục Kiều Kiều đặt túi thơm lên trà kỷ, rồi ngã người lên ghế. Trà nóng bỏng tay, Lục Kiều Kiều nhìn ly trà, rồi nói với An Long Nhi: “Có nước nóng không? Pha cho cô chậu nước ấm ngâm chân mang lên đây, nước ấm đấy nhé, đừng để nóng quá.” An Long Nhi vâng một tiếng, lạch bạch chạy đi pha nước ngâm chân. Lục Kiều Kiều vừa ngâm chân, vừa gọi An Long Nhi đứng lại cạnh hỏi: “Trước đây mày đã học Kinh Dịch chưa?” An Long Nhi lắc đầu đáp: “Chưa ạ.” “Có thấy mấy cuốn sách này thú vị không? Xem có hiểu không?” Lục Kiều Kiều dò hỏi. An Long Nhi cười đáp: “Có một số chữ cháu không biết đọc, song giờ thì cháu biết mỗi quẻ đều tượng trưng cho rất nhiều thứ, một quẻ này cũng có thể biến thành quẻ khác, cháu xem sách là có thể sắp quẻ theo rồi.” Lục Kiều Kiều muốn thử xem An Long Nhi rốt cuộc hiểu đến mức độ nào, bèn ngồi xổm trong chậu nước, lấy tay sắp thẻ tre trên mặt đất thành tượng quẻ Khôn, hỏi An Long Nhi: “Mày có diễn được toàn bộ quẻ Công Tôn Tử Tức của quẻ Khôn lại một lần không?” An Long Nhi đáp: “Để cháu thử xem.” Sau đó thằng bé ngồi xổm, lấy mười hai thẻ tre ngắn Lục Kiều Kiều dùng sắp thành sáu hàng quẻ Khôn, bắt đầu từ hàng dưới cùng, đổi hai thẻ tre ngắn thành một thẻ tre dài, diễn ra quẻ Phục, biến thành quẻ Công Tôn Tử Tức đầu tiên một cách chính xác. An Long Nhi vừa thoăn thoắt rút đổi thẻ tre dài ngắn, vừa lẩm bẩm đọc: “Địa lôi phục, địa thủy sư, địa sơn khiêm, lôi địa dự, thủy địa tỉ, sơn địa bác… Xong rồi!”