Trầm Chu

Chương 146

“Anh họ ba lại khách sáo nữa, chẳng phải em đã bảo anh gọi em Hải Lâu là được rồi sao?” Tin tức này dường như đã khơi lên được hứng thú của người ở đầu điện thoại bên kia, đợi đến khi giọng nói tiếp tục truyền ra từ microphone thì đã không còn sự lười nhác ban đầu, thay vào đó là âm cười vừa lòng. Đứng ở đằng sau bức mành màu lam xám chỉ dùng ngón tay út vén lên một góc, Thẩm Tuyên Thành mắt thấy chiếc Audi màu xám bạc kia được người giúp việc trong nhà lái đi rồi mới buông bức mành xuống, tay cầm điện thoại đi vào trong phòng khách, vừa đi vừa nói với Hạ Hải Lâu: “Tôi đây đành nhờ một tiếng này mà gọi cậu một tiếng Hải Lâu vậy, nói thật, trước đó cậu có phải đã gọi điện thoại nói chuyện với em họ tôi hay không?” Anh ta nói đùa: “Sao hôm trước cậu vừa nói với tôi rằng chiều ngày mai tầm ba giờ Tiểu Chu sẽ sang đây, hôm nay Tiểu Chu liền đến đây đúng vào lúc ba giờ?” Hạ Hải Lâu cười nhạo trong điện thoại: “Tiểu Chu vẫn chưa hình thành được thói quen có chuyện gì cũng báo với em một tiếng, còn chuyện này ấy à, chỉ cần phân tích qua một chút là được rồi.” Hắn nói một câu qua loa rồi mới nói thêm một câu đầy thâm ý với Thẩm Tuyên Thành: “Anh họ ba, lần này phải làm phiền anh.” “Chuyện này có gì mà phiền chứ?” Thẩm Tuyên Thành lập tức cười nói: “Tiện tay thì làm thôi mà, thực ra tôi và Tiểu Chu đều ở trong cùng một nhà nhưng ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại không gặp, tôi chỉ cần không để tâm một lát là cũng không biết Tiểu Chu đang làm cái gì.” Hạ Hải Lâu mang theo chút tán thưởng nói: “Anh họ ba thật là người thông tuệ! Em thấy xã hội đúng là cần một nhân tài giống như anh ba để giúp những công ty như chúng em phát triển.” Thẩm Tuyên Thành cảm giác trái tim mình bị người bóp một cái, anh ta không soi gương nên đương nhiên là không thấy được vẻ mặt của mình giờ phút này: Chỉ trong nháy mắt, bờ môi anh ta căng ra, hai má nhếch cao, khóe mắt cùng chân mày đều hơi rũ xuống. Anh ta cười gọi tên Hạ Hải Lâu, bản thân xưng là ‘anh ba’ nhưng ngữ giọng lại đầy vẻ cẩn thận lấy lòng: “Hải Lâu đang trêu đùa anh ba rồi.” Hạ Hải Lâu cười khẽ nói: “Em nói mà anh ba không tin ư? Có khi nào em lừa gạt anh ba chưa? Anh ba chỉ cần dựa theo con đường hiện tại tiếp tục bước đi, em nhắm chừng là có thể thành công đó. Còn về chỗ Tiểu Chu –“ “Việc này còn phiền Giám đốc Hạ phải lo lắng hay sao?” Thẩm Tuyên Thành đã có được sự đảm bảo thì tâm trạng vui vẻ hơn nhiều. “Hải Lâu cậu cứ ở bên đó chờ điện thoại là được rồi.” Hạ Hải Lâu cười một tiếng không rõ ý nghĩa rồi cúp điện thoại. Hắn vươn thẳng thân thể dậy khỏi chiếc giường đỏ rực bên dưới, ánh mắt chuyển từ trần nhà cao tít về phía chiếc đàn dương cầm ở trước giường, lại từ trên đàn dương cầm trượt sang mấy con búp bê bằng đất sét treo ở trước cửa sổ. Đây là căn phòng SM trước kia của Hạ Hải Lâu. Các loại *** toy không hề biến mất, ngay cả kiến trúc của căn phòng lẫn cách sắp xếp đồ đạc vẫn trước sau như một, chỉ là hiện giờ vách tường màu đỏ chói mắt đã bị vô số tấm ảnh chụp che khuất: Từ trần nhà đến bốn vách tường xung quanh, từ vách tường đến ngăn tủ nằm trong một góc vắng vẻ rồi đến giường, từ giường đến thảm – hàng trăm hàng ngàn bức ảnh chụp trải rộng khắp toàn bộ căn phòng. Toàn bộ ảnh đều chỉ chụp cùng một người, toàn bộ ảnh chụp đều quay về phía hắn. Hạ Hải Lâu chuyển từ nằm thẳng thành tư thế ngồi dựa vào đầu giường, vung năm ngón tay lên rút một tấm ảnh ra từ giữa đống ảnh chụp kẹp giữa những ngón tay mình. “… Cố Trầm Chu.” Hắn lẩm bẩm với người trên tấm ảnh, một tay trực tiếp cầm lấy thứ đã căng đau của mình rồi xoa bóp có phần không kiên nhẫn, ánh mắt từ đầu đến cuối đều lưu luyến tấm ảnh chụp được kẹp giữa mấy ngón tay. Tựa như nghĩ thế nào cũng nghĩ không đủ, nhìn bao nhiêu cũng nhìn không thỏa, cho dù đã có được thì vẫn cảm thấy mình chưa có đủ – Không đủ, không đủ, vẫn chưa đủ. Muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, muốn… chiếm cứ hoàn toàn đối phương ư? “Anh nói xem…” Hắn tỉ mỉ nhấm nuốt từng lời nói của mình, nghiền đi nghiền lại vài chữ kia giữa răng nanh của mình trong cơn dục vọng dâng cao và đau đớn đan xen, từ từ nghiền nát từng từ từng từ một. “Em nên làm cái gì bây giờ?…” … Nhà lớn của họ Thẩm có rất nhiều người, nhưng vào ban ngày lại chẳng náo nhiệt mấy. Cuộc điện thoại với Hạ Hải Lâu cũng không tốn quá nhiều thời gian. Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tuyên Thành đứng trước gương chỉnh sửa lại đầu tóc và quần áo mình một lượt, tính chuẩn thời gian mới đi về phía thang máy, nhìn con số nhảy lên bảng hiển thị của thang máy, anh ta mỉm cười rồi đưa tay ấn vào cái nút bên cạnh một cái. Con số hiển thị trên bảng đèn nhảy lên vài lượt rồi nhảy đến tầng mà Thẩm Tuyên Thành đang ở. Thẩm Tuyên Thành đứng đối diện với cửa thang máy chỉnh lại áo sơ mi, vừa buông tay xuống thì cửa thang máy trước mặt anh ta đã trượt mở ra. Thẩm Tuyên Thành đầu tiên là lên tiếng chào James, sao đó mới lộ vẻ kinh ngạc vừa đủ với bóng người lộ ra bên cạnh James: “Tiểu Chu, em đến đây lúc nào thế?” “Mới vừa đến thôi.” Cố Trầm Chu đút một bàn tay trong túi áo, mỉm cười nói với Thẩm Tuyên Thành. Thẩm Tuyên Thành hỏi: “Em đến để gặp ông nội à?” “Vâng.” Cố Trầm Chu đáp, lại hỏi: “Anh ba cũng muốn đi gặp ông ngoại ạ? Chúng ta cùng đi lên nhé?” “Cũng được.” Thẩm Tuyên Thành cười: “Đúng lúc anh muốn bàn vài chuyện với ông ngoại, cùng đi nào.” Nói đoạn, anh ta bước vào trong thang máy. Đi thang máy từ đại sảnh tầng một lên đến thư phòng của cụ Thẩm thực chất cũng chỉ mất khoảng mười giây, càng đừng nói là đi từ tầng mà Thẩm Tuyên Thành lên đến nơi này. Nhưng rõ ràng là Thẩm Tuyên Thành không hề muốn lãng phí dù chỉ là thời gian vài giây này, vừa bước vào thang máy, còn không đợi cửa tháng máy đóng lại thì Thẩm Tuyên Thành đã nói với Cố Trầm Chu: “Tiểu Chu, hai ngày này sao lại có thời gian rảnh rỗi đến đây vậy? Không cần quay lại tỉnh Dương Hoài làm việc à?” Cố Trầm Chu đương nhiên không thể nào nói chuyện của Hạ Hải Lâu cho Thẩm Tuyên Thành, anh chỉ cười đáp: “Đã xin nghỉ phép để ở lâu thêm vài ngày rồi, cũng vừa vặn có thể đến đây thăm ông ngoại.” Thẩm Tuyên Thành cười cười tỏ vẻ thấu hiểu, anh ta gật đầu nói: “Cũng đúng, cũng chỉ có những ngày như ngày mừng thọ ông nội nhà em như vậy thì em mới có thể rời tỉnh về đây, còn thuận tiện về đây thăm nom một lần. Em có biết không? Từ hôm qua ông nội đã bắt đầu nhắc đến em rồi đấy, cuối cùng hôm nay cũng đợi được em đến!” Lời này nghe thì rất chu đáo, nhưng hàm nghĩa bên trong lại cực thâm sâu, vừa nói ra được cụ Thẩm chờ mong Cố Trầm Chu, lại vừa có thể nói rằng Cố Trầm Chu quay về đây chỉ là thuận tiện. Ba người đứng trong thang máy đều hiểu được lời này rốt cuộc là có ý gì. James đứng bên cạnh luôn không hề chen vào ân oán giữa các vị thiếu gia và tiểu thư, ông chỉ nghiêm mặt đứng ở một bên nhìn chằm chú vào số tầng hiển thị trên bảng đèn của thang máy. Cố Trầm Chu cũng chỉ cười khẽ: từ nhỏ đến lớn anh đã thầm nghe được rất rõ ràng những lời này vô số lần, anh cũng đã sớm không thèm bận tâm nữa. Anh đối xử với những người thân thích bên nhà mẹ này trước giờ cũng đều rất khoan dung, chỉ cần bên ngoài không có trở ngại gì quá lớn là được, những chuyện khác đều là mấy chuyện vặt có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nói xong câu khách sáo này, Thẩm Tuyên Thành liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, thấy đối phương không định mở miệng, anh ta vừa định nói tiếp thì thang máy đã lên tới đích đến, nhưng thang máy vừa dừng lại cũng không thể ngăn cản anh ta: “Tiểu Chu, dạo này anh nghe người ta nói rằng em khá thân thiết với Giám đốc Hạ? Lúc trước nhà hai người chẳng phải có chút –“ “Có chút cái gì?” Cố Trầm Chu mở miệng nỏi. Thẩm Tuyên Thành theo bản năng đưa mắt nhìn về phía giọng nói vừa đột ngột vang lên, vừa lúc chạm vào tầm mắt của Cố Trầm Chu. Vì ở trong thang máy nên vị trí của hai người đứng rất gần nhau, Thẩm Tuyên Thành có thể thấy rõ ràng từng cọng lông tơ trên gương mặt của em họ mình, khóe môi mỉm cười nhưng đáy mắt lại lóe lên một mạt thờ ơ lạnh lùng. Anh ta bất giác hơi dừng lại, đã nghe thấy đối phương nói: “Đúng lúc em cũng nghe được vài chuyện có liên quan đến anh họ đây. Em nghe nói bên Nội thất Vạn Long có cổ phần của anh họ đúng không? Còn có phòng bất động sản Thái Đạt và công ty điện tử Đằng Phi nữa – Đó cũng là mấy công ty khá tốt.” Hô hấp của Thẩm Tuyên Thành lập tức tạm ngừng trong nháy mắt. Trong hai, ba năm qua anh ta đã đầu tư không ít, có lời có lỗ, một phần mọi người đều biết, một phần khác lại không ai biết cả, mà ba công ty này vừa vặn chính là ba nơi anh ta lén tham ô ngân sách của công ty để đầu tư, hiện giờ đã lỗ đến mức ngay cả một phần mười vốn ban đầu cũng chưa lấy lại được. Thẩm Tuyên Thành lập tức lấy lại bình tĩnh: “Chắc em họ nhớ nhầm đúng không? Anh không hề đầu tư vào mấy công ty này mà!” Cố Trầm Chu đã bước ra ngoài thang máy liền ngoái đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Tuyên Thành, cười cười cho qua: “Gần đây hơi nhiều việc nên có thể đã lẫn lộn một số việc không nhớ rõ được – chẳng phải anh họ muốn vào gặp ông ngoại đấy ư? Sao vẫn còn chưa bước ra?” “Đến ngay đây.” Thẩm Tuyên Thành cười gượng một tiếng rồi bước ra khỏi thang máy, nhưng không dám nói đến chuyện khác với Cố Trầm Chu. Thế nhưng Cố Trầm Chu lại dừng bước, anh không lập tức đi đến chỗ cụ Thẩm mà quay sang nói với James: “James, tôi đến thăm phòng mẹ tôi một lúc trước đã.” “Vâng, thiếu gia Trầm Chu.” James đáp. Cố Trầm Chu lại nói với Thẩm Tuyên Thành: “Anh họ, anh đi bàn chuyện với ông nội trước đi, lát nữa em mới qua.” Thật ra đây chính là mục đích mà Thẩm Tuyên Thành cố ý chặn đường Cố Trầm Chu để đi cùng Cố Trầm Chu lên trên này: Tuy rằng việc thua lỗ ở ba công ty kia đã tạm thời được Hạ Hải Lâu khống chế nhưng anh ta vẫn phải khẩn cấp tìm được sự tài trợ từ ông nội mình để bù đắp được khoản thâm hụt này, mà nếu có Cố Trầm Chu ở bên cạnh thì ông nội luôn bận rộn xa cách sẽ dễ nói chuyện hơn thường ngày rất nhiều, mọi chuyện chỉ cần nhẹ khoát tay đã có thể xong xuôi… Đương nhiên, càng quan trọng hơn là ở trong những việc này, Cố Trầm Chu khá hiểu chuyện, bình thường đều không xuất hiện cùng một lúc mà để họ nói chuyện nghiêm túc với ông nội trước. Không sai, chuyện như thế này đã sớm không phải là lần đầu tiên. Gần như mỗi người trong gia đình anh ta đều đã từng làm như vậy, không chỉ đám cùng lứa với anh ta, ngay cả cha mẹ cùng chú dì anh ta cũng làm vậy – Trước kia anh ta không hề nghĩ nhiều, nhưng đến hôm nay lại không nhịn được mà nghĩ sâu hơn một chút. Cố Trầm Chu không biết mục đích của bọn họ ư? Không, đương nhiên là không thể nào, nếu như không biết, vì sao cậu ta lại tránh đi đúng lúc như thế? Chỉ là nếu như Cố Trầm Chu đã biết mục đích của họ, vì sao lần nào cũng không nói gì mà tránh đi? Là vì muốn tạo mối quan hệ tốt với bọn họ ư? Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, ngôi sao giữa đám con cháu đời thứ ba như Cố Trầm ở bên ngoài đều được những kẻ khác nịnh nọt, về nhà lại được ông nội cưng chiều, trong khi đám người nhà họ Thẩm chân chính như bọn họ nếu muốn tranh thủ chút tài sản của ông nội nhà mình thì đều phải nịnh nọt lấy lòng người khác họ này trước – Rốt cuộc Cố Trầm Chu đang nghĩ cái gì? Liệu có phải mỗi một lần – “Có chuyện gì thế?” Giọng nói của cụ Thẩm vang lên ngay trước mặt. Thẩm Tuyên Thành vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện ra mình trong lúc không hay biết đã bước vào trong thư phòng của ông nội. Ánh mắt trời buổi chiều chiếu vào trong phòng từ cửa sổ sát đất phía sau lưng lên người cụ già mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, khiến gương mặt đầy những khe rãnh ngang dọc khắp nơi của cụ được chiếu sáng bừng lên. “Ông nội.” Thẩm Tuyên Thành vội cười nói: “Con vừa mới gặp Tiểu Chu, hôm qua ông còn nhắc đến cậu ấy mà hôm nay đã thấy người đến đây rồi!” “Vậy à?” Gương mặt của cụ Thẩm giãn ra một chút, cụ nói: “Để lát nữa ông sẽ trò chuyện với Tiểu Chu. Tuyên Thành, lại đây, dạo này công ty vẫn ổn thỏa cả chứ?” “Vẫn tốt ạ.” Thẩm Tuyên Thành đáp. “Ông nội, lát nữa con sẽ đưa bảng báo cáo của công ty cho ông xem, ông cần chỉ dạy con thêm nhiều nữa mới được!” Cố Trầm Chu đến đây đương nhiên là khiến tâm tình của cụ Thẩm khá tốt, cụ gật đầu: “Được, lát nữa con giao bản báo cáo cho James, rảnh ông sẽ xem thử xem.” Thẩm Tuyên Thành nói thêm: “Đúng rồi, ông nội à…” “Ừ?” Vẻ mặt cụ Thẩm lộ ra ý hỏi. Cổ họng Thẩm Tuyên Thành đã hơi nghẹn lại. Kịch bản đã học thuộc lòng vô số lần trước đó vào khoảnh khắc này đường như bị nghẹn cứng lại nơi cổ họng, ngay cả hơi thở của anh ta cũng có phần khó khăn. Anh ta nhìn gương mặt phủ đầy nếp nhăn trước mặt – làn da mỏng, mí mắt sụp xuống, từng đường vân mảnh trên gương mặt này đều thể hiện rõ sự suy yếu và già nua – anh ta không kìm được suy nghĩ: Mỗi một lần đều như vậy. Mỗi một lần bọn họ âm thầm cười nhạo nhưng lại phô ra gương mặt cuống quít đi tìm Cố Trầm Chu, liệu có phải lúc ấy Cố Trầm Chu cũng đang thầm mỉm cười chế giễu nhưng lại dùng gương mặt ôn hòa bình thản để xem bọn họ nhảy nhót tung tăng hay không? Nếu như Cố Trầm Chu đã biết rõ ràng chuyện của anh ta, như vậy liệu có phải Cố Trầm Chu cũng nắm rõ ràng toàn bộ những chuyện của anh em nhà anh ta, chuyện của cha mẹ anh ta hay không? Như vậy chẳng hay chính ông nội cũng biết –liệu có phải sau khi Cố Trầm Chu ‘tránh mặt’, quay lại đã lập tức nói cặn kẽ hết toàn bộ mọi chuyện cho ông nội hay không? “… Không có chuyện gì đâu ông nội.” Thẩm Tuyên Thành cố nặn ra một nụ cười: “Con chỉ là thấy Tiểu Chu đã đến đây nên nới chuyện với cậu ấy hai câu, sau đó lại lên đây thăm ông mà thôi.” Sau khi Thẩm Tuyên Thành rời đi thì Cố Trầm Chu mới đến thư phòng của cụ Thẩm. Lần này cuối cùng Thẩm Tuyên Thành lại làm ra một chuyện có phần nằm ngoài dự kiến của anh: Tốc độ của ông anh đó hơi bị nhanh quá, dựa theo phỏng đoán của Cố Trầm Chu, với sự thâm hụt mà Thẩm Tuyên Thành gây ra lúc này, anh ta ít nhất phải bàn bạc nửa tiếng với cụ Thẩm mới đúng. “Tiểu Chu, ngồi đi.” Lúc Cố Trầm Chu đi vào thì cụ Thẩm đang suy nghĩ chuyện gì đó, ông ngước mắt lên, vừa nói vừa chỉ vào chỗ ngồi ở trước mặt. “Ông ngoại.” Cố Trầm Chu mỉm cười gọi một tiếng rồi mới ngồi vào vị trí mà Thẩm Tuyên Thành vừa mới ngồi. Cụ Thẩm ‘ừ’ một tiếng, hỏi thẳng: “Con biết được bao nhiêu về chuyện của Tuyên Thành?” Cố Trầm Chu vừa ‘a’ một tiếng đã nhận được ánh mắt sắc bén của cụ Thẩm quét qua, anh mỉm cười, đáp lại không chút vòng vo: “Khoảng tám, chín phần mười ạ.” Cụ Thẩm gõ gõ bàn: “Chỗ nó lỗ mất bao nhiêu?” “Chuyện này thì con không rõ nắm rõ.” Cố Trầm Chu đáp, anh quả thực không chú ý quá nhiều đến điểm ấy. “Con tuy nắm được không quá ít, nhưng mà –“ “Cũng không quá nhiều, đúng không?” Cụ Thẩm hỏi. “Đúng là chuyện gì cũng không thể giấu được ông ngoại.” Cố Trầm Chu mỉm cười lấy lòng cụ Thẩm. “Mùi vị của bát thuốc mê này cũng khá đấy.” Cụ Thẩm cười rộ lên. “Chỗ Tuyên Thành lỗ tám trăm ngàn, nếu nói nhiều cũng không phải đặc biệt nhiều… Con có tìm hiểu về mấy công ty kia chưa?” Cố Trầm Chu sao có thể lãng phí tâm tư để chú ý đến những chuyện vặt vãnh chẳng đáng kể này? Anh lắc đầu trả lời: “Con không nắm được.” Cụ Thẩm cũng không nhận xét gì về câu trả lời này mà chỉ gật đầu, tiếp đó cụ nói: “Công ty bất động sản và điện tử kia không làm được nữa, công ty nội thất đó từ từ làm tiếp còn tạm được.” Năm đó cụ lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, có tiếng trong giới làm ăn là có thể sửa xấu thành tốt, qua nhiều năm như vậy, nếu cụ nói không được thì cho dù nhất thời phát đạt cũng không làm ăn lâu dài được, nếu cụ đã nói là làm được thì không có bao nhiêu nhà không phất lên. Cố Trầm Chu: “Con có cần con nói cho anh họ không ạ?” Cụ Thẩm cười giễu: “Con định chen vào làm gì! Lúc trước chẳng phải vẫn không muốn nói ra suy nghĩ của mình đấy sao? Bây giờ sao lại muốn rồi? Nếu thằng nhóc thối đó không dám hỏi thẳng ông thì cứ để mặc nó tự nghẹn đi. Nhưng con xem con đấy, có mấy công ty hiệu suất không được tốt lắm, có muốn ông xem giúp con không?” Việc kinh doanh chính là như vậy, vào tay ai đều có lời có lỗ, Cố Trầm Chu thờ ơ trả lời: “Con biết về mấy công tyấy con đang định chỉnh đốn lại đám đó một chút rồi tiếp tục đầu từ vào quỹ từ thiện.” Lúc mới trở về từ nước ngoài, Cố Trầm Chu đã nói với cụ Thẩm là mình dự định dành ra một phần tài sản rồi lấy danh nghĩa của Thẩm Nhu để làm từ thiện. Hiện giờ đã qua ba năm, quỹ từ thiện đã sớm được thành lập, lượng tiền hàng năm đều dựa vào chỗ này làm đường để luân chuyển. “Người khác chê tiền ít, con là ngại tiền quá nhiều đấy hả?” Cụ Thẩm hỏi. Cố Trầm Chu cười cười, hai tay chống lên đầu gối: “Con thấy chỉ cần đủ dùng là tốt rồi, chẳng phải người ta thường nói, một người dù có nhiều tiền đến đâu thì cũng chỉ cần ba bữa cơm một ngày và một chiếc giường để đêm xuống nằm ngủ hay sao?” Cụ Thẩm thở dài một tiếng: “Ông thực sự không dám đặt công ty vào trong tay con.” Ông vẫn giữ nguyên nét cười mà liếc sang Cố Trầm Chu một cái, lại nói thêm: “Cả đám anh em họ của con cũng thế.” Cố Trầm Chu bật cười: “Các bác thì sao ạ?” “Chúng nó ấy à.” Cụ Thẩm hừ khẽ một tiếng, tuy cụ không nói thẳng ra điều gì nhưng cũng đã thể hiện một chút ý tứ – đây cũng chính là lí do mà trừ cụ Thẩm ra, tất cả các thành viên lớn nhỏ trong nhà họ Thẩm đều có thái độ phức tạp với Cố Trầm Chu: Ở trong một gia đình lớn, nếu có một đứa trẻ nào đó đặc biệt được người lớn yêu thích là bởi vì nó có được thứ gì đó mà những đứa trẻ khác không có, như vậy có khả năng rất lớn là đứa trẻ này hoặc là được người xung quanh lấy lòng, hoặc là bị người xung quanh tẩy chay, nhưng cũng có thể tồn tại cả hai điều này. Đây chính là điểm chung của tính người. “Tiểu Chu.” Cụ Thẩm ngừng một chút mới lại nói với Cố Trầm Chu: “Con nói xem ông có nên cân nhắc khoảng một, hai năm nữa chia phần mấy thứ này ra không?” Cố Trầm Chu hơi sững người: “Ông ngoại…” “Mấy năm qua ông cũng cảm thấy thân thể suy yếu hơn trước rất nhiều.” Cụ vẫy tay ra hiệu cho Cố Trầm Chu đang định mở miệng ngừng lại rồi nói tiếp: “Sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, nhân hiện giờ tinh thần và sức khỏe của ông vẫn còn tốt, chi bằng sắp xếp sớm chút cho xong.” Cụ Thẩm từ tốn nói: “Tình trạng hiện tại đã như vậy, chúng nó cũng không an ổn bình tâm mà chăm lo cẩn thận cho việc kinh doanh được, lúc nào cũng muốn chấm trái mút phải mà kiếm chác tí chút…” “Ông ngoại.” Cố Trầm Chu khẽ gọi một tiếng. Cụ Thẩm mở mắt ra: “Mấy năm trước lúc con ra nước ngoài ông đã từng nghĩ, nếu như con không muốn đi theo con đường của cha con thì vừa hay có thể xử lý sản nghiệp mà mẹ con để lại cho con, ông sẽ kèm cặp con thêm vài năm, nói không chừng có thể tạo ra được một nhân tài mới. Cụ hóm hỉnh nói ra một câu thành ngữ: “Ai ngờ rồng theo rồng, phượng theo phượng, vừa quay đầu lại đã thấy con bước tiếp lên con đường chính trị.” “Xin lỗi ông ngoại, con đã khiến ông thất vọng.” Cố Trầm Chu nói. Sau khi về nước, anh quả thực chưa từng đặt quá nhiều tâm sức lên chuyện nhà họ Thẩm. Cụ Thẩm cười nói: “Khi đó ông thất vọng đến mức suýt chút nữa đã chạy đến cửa nhà họ Cố để giành người với ông nội con đấy! Cũng may chỉ có một lần như vậy thôi. Bất kể thế nào con vẫn là cháu trai của ông, tựa như mấy đứa anh họ nhà các bác con vậy, cho dù chúng ở bên ngoài làm ra những chuyện gì, quay về nhà này chúng vẫn là con cháu của ông.” Trái tim của Cố Trầm Chu dần được thả lỏng theo từng lời nói nhẹ nhàng của cụ Thẩm, những tích tụ trong lòng lúc trước cùng sự lo lắng không thể biểu lộ ra, giờ phút này đều được giảm bớt đi rất nhiều: Có cụ Thẩm ở trong nhà họ Thẩm, với Cố Trầm Chu mà nói đó chưa bao giờ là nghĩa vụ mà là một phần chờ mong cùng trách nhiệm. Đương nhiên, chuyện về Hạ Hải Lâu… Hiện giờ vẫn chưa thể nói ra. Cố Trầm Chu đương nhiên cũng chuyển đề tài lên chuyện trước đó: “Ông ngoại, ông dự định khi nào sẽ nói ra chuyện này ạ?” Cụ Thẩm liếc Cố Trầm Chu một cái: “Chuyện này giao cho con được không?” “Dạ?” “Chúng nó từ vài năm trước chẳng phải vẫn luôn bóng gió ám chỉ với con hòng biết được thái độ của ông à? Hiện giờ để con nói ra, cũng coi như sự cố gắng của chúng bao nhiêu năm qua chẳng hề uổng phí.” Cố Trầm Chu lập tức cười rộ lên để lộ lúm đồng tiền trên má: “Ông ngoại, ông đừng nghĩ dùng cách này để xem con thân thiết với ai chứ, với con thì ai cũng như nhau cả, đều là anh chị họ của con mà thôi.” “Thằng ranh này!” Cụ Thẩm cười mắng một tiếng, phất phất tay: “Được rồi, ra ngoài đi, ra ngoài đi, thấy con là lại phiền lòng.” “Ông còn thấy phiền nữa đó.” Cố Trầm Chu cười nói một câu rồi đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài. “Tiểu Chu.” Giọng nói của cụ Thẩm chẳng bao lâu sau lại đuổi đến đằng sau, khiến Cố Trầm Chu vừa định bước ra ngoài dừng chân lại: “Dạ, ông ngoại?” “Lúc nào rảnh nhớ trông chừng mấy đứa anh họ của con giùm ông nhiều hơn chút.” Cụ Thẩm dặn dò. “Con biết mà, ông ngoại. Con sẽ qua lại nhiều hơn với các anh họ.” Cố Trầm Chu thưa. Lần này anh đợi thêm một lúc, thấy cụ Thẩm không còn muốn nói thêm gì khác mới rời khỏi phòng, còn nhẹ nhàng khép luôn cửa lại. James phụ trách mọi việc lớn nhỏ của cụ Thẩm phần lớn thời gian đều không rảnh rỗi, hiện giờ ông ta cũng chẳng đứng ở bên ngoài. Toàn bộ tầng năm ngoại trừ cụ Thẩm đang ở trong thư phòng ra cũng chỉ còn Cố Trầm Chu đang đứng trong phòng khách khiến nơi này toát lên vẻ quạnh quẽ khôn cùng. Cố Trầm Chu đi đến chỗ sô pha trong phòng khách rồi ngồi xuống, lấy máy di động ra nhìn một lát, ngón tay quẩn quanh lựa chọn giữa dãy số của Hạ Hải Lâu và Tiết Minh San một lát rồi lựa chọn số đằng sau trước. Gần như là ngay khi điện thoại được kết nối, Tiết Minh San ở đầu bên kia đã lập tức nhận cuộc gọi, giọng nói nữ tính dịu dàng vang lên bên tai Cố Trầm Chu: “Cuối cùng Bí thư Tiểu Cố cũng gọi đến rồi, tôi đã mỏi mắt chờ mong cú điện thoại này.”