Trầm Chu
Chương 145
Nhờ thường ngày luôn bảo dưỡng thỏa đáng, Cố Tân Quân nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc đã cảm thấy cơn khó chịu trong người vơi đi. Thực ra ông cũng chỉ bị nhiễm lạnh, ho nhẹ và cáu bực trong lòng chứ không có vấn đề gì. Sau khi nói chuyện một lần nữa vào buổi sáng, Cố Tân Quân dường như cứ gặp Cố Trầm Chu lần nào là tức giận lần ấy, nhìn ngang nhìn dọc đều không thấy vừa mắt, nhưng ngại vì cha mình vẫn còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm nên không tiện trưng sắc mặt ra, chỉ có thể tự sinh khó chịu với chính bản thân mình.
Cố Trầm Chu thầm biết rõ điều này trong lòng nên cũng không dám thực sự chọc cho cha mình tức đến sinh bệnh, sau bữa trưa anh nói một tiếng với cụ Cố rồi thu dọn vài thứ cùng Vệ Tường Cẩm ra ngoài, chuẩn bị tiễn người đi.
Phố sá ở kinh thành qua nửa năm cũng không có quá nhiều thay đổi. Cố Trầm Chu lái chiếc Audi màu xám bạc của mình, bật một khúc nhạc dương cầm để giai điệu nhẹ nhàng xua tan đi không khí nặng nề trong xe, nhưng anh cũng không hề tạo ra sự yên bình giả dối hòng che lấp những việc đã xảy ra.
“Cậu định nói như thế nào với ông ngoại cậu?”
Lại thêm một đèn đỏ sáng lên trước mặt, xe dừng lại thì giọng nói của Vệ Tường Cẩm cũng vang lên, anh nghiêng đầu nhìn người ngồi trên ghế lái một cái:
“Tiếp theo cậu dự định quay về chỗ ông ngoại cậu hay là đi lên sơn trang Thiên Hương?”
“Chắc chắn phải quay về nhà họ Thẩm một chuyến.”
Cố Trầm Chu đáp xong thì thoáng dừng lại rồi mới bổ sung thêm một câu:
“Mình không biết nữa.”
Những lời này là lần đầu tiên anh dùng để trả lời Vệ Tường Cẩm. Anh dám nói thẳng cho Cố Tân Quân là vì biết cha mình có thể thừa nhận được tin tức này, còn ông nội và ông ngoại… Hiện tại, Cố Trầm Chu thực sự không dám tùy tiện nói chuyện này ra chọc tức hai cụ.
Hai người nhất thời không tiếp tục câu chuyện nữa.
Đèn giao thông đằng trước từ tốn chuyển màu một lần nữa, từng chiếc xe nối đuôi nhau lăn bánh về phía trước.
Tất cả mọi chuyện từ việc thẳng thắn ban đầu đến mẩu đối thoại với Vệ Tường Cẩm trước đó đều có vẻ rất thuận lợi, chỉ ngoại trừ việc hôm nay Cố Tân Quân sinh bệnh… Tựa như một viên thuốc được bọc trong lớp đường vậy, dù có ngọt ngào bao nhiêu thì bản chất của nó trước sau vẫn vừa chua lại vừa đắng.
Cố Trầm Chu đặt một bàn tay lên vô lăng, tay còn lại không đặt ở trên cần số mà cầm lấy chiếc đồng hồ trên cổ tay trái mình chậm rãi xoay tròn.
Đây là thói quen của Cố Trầm Chu những lúc anh phiền não, Vệ Tường Cẩm ngồi bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, mà Cố Trầm Chu cũng không định che giấu – giống như việc anh biết rõ quan hệ giữa nhà họ Hạ và nhà họ Vệ nhưng cũng chưa từng che giấu quá nhiều quan hệ của anh và Hạ Hải Lâu trước mặt Vệ Tường Cẩm vậy. Nếu như nói còn có người nào không phải người thân cùng huyết thống mà vẫn có thể khiến Cố Trầm Chu hoàn toàn tin tưởng, người đó nhất định là Vệ Tường Cẩm từ nhỏ đã cùng anh lớn lên, luôn nghĩ cho anh và đôi khi còn bảo vệ anh nữa.
Sự tin tưởng mà Cố Trầm Chu dành người bạn thơ ấu của mình, cho dù là hiện giờ cũng nhiều hơn phần dành cho Hạ Hải Lâu.
Đương nhiên, bất kể là tính từ phương diện nào thì cũng không cần thiết phải đánh đồng hai người ấy.
“Cậu nói xem.”
Cố Trầm Chu đột nhiên mở miệng:
“Nếu như ông nội mình biết…”
Anh không nói hết câu nhưng ý tứ trong lời nói rõ ràng là vô cùng dễ hiểu.
Vệ Tường Cẩm ngồi ở ghế phó lái hơi nghẹn một chút:
“Ông nội Cố á… Trong khoảng thời gian ngắn chắc là vẫn chưa thể biết được đúng không? Dù sao cậu cũng đã nói với chú Cố, chú Cố hẳn là sẽ giấu diếm giúp cậu chứ?”
Nói đến đây, Vệ Tường Cẩm thoáng ngừng lại rồi mới nói thêm:
“Nói thật nhé, nhìn vẻ bình tĩnh của cậu khi nói chuyện với mình hai ngày trước, mình còn nghĩ là cậu chẳng sợ tẹo nào đấy.”
Trong xe lại im lặng trong vài giây.
“… Sao có thể chứ.”
Cuối cùng vẫn là tiếng của Cố Trầm Chu vang lên.
Vệ Tường Cẩm:
“Nếu người nhà cậu nhất định không chịu đồng ý…”
Cố Trầm Chu hoàn toàn im lặng.
Nhưng có một số việc hiển nhiên là sẽ không bởi vì không nói ra hay không nhắc đến mà có thể cho qua, ngay khi Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm rời khỏi Chính Đức Viên không được bao lâu, cụ Cố đã gọi Cố Tân Quân đến.
“Cha, cha gọi con ạ?”
Cố Tân Quân đứng phía ngoài, gõ lên cánh cửa đang rộng mở một cái mới bước vào trong.
“Ngồi trước đi.”
Cụ Cố nói nhưng không hề ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục cắt tỉa sắp xếp bồn hoa đặt trên bàn – cụ ông mấy năm gần đây dần bồi dưỡng ra được loại đam mê này, cuối cùng thành ra yêu thích không thể bỏ được, cứ ba ngày hai lần lại muốn làm một bồn hoa đặt trước mặt, từ việc cắt tỉa đơn giản nhất đến việc chăm sóc tạo hình cho bồn hoa trong suốt quá trình trưởng thành cụ đều không cần nhờ đến người khác.
Cố Tân Quân biết rõ sở thích của cụ Cố. Ông thấy cha mình nhất thời không thể dừng lại được bèn cầm một quyển sách từ trên giá ra, ngồi xuống ghế lật xem.
Một lúc sau cụ Cố mới đặt kéo xuống, cầm mảnh vải trắng đặt bên cạnh lên lau tay rồi mới đứng dậy khỏi ghế ngồi chậm rãi vặn vẹo thân mình:
“Sức khỏe của con sao rồi?”
“Không sao cả ạ.”
Cố Tân Quân trả lời:
“Con cảm thấy hiện giờ đã khỏe khoắn không khác bình thường là bao.”
“Nghĩ chuyện gì mà cả đêm ngủ không ngon?”
Cụ Cố hỏi.
“Vài chuyện về công việc thôi ạ.”
Cố Tân Quân nói:
“Bên phía Dương Hoài vẫn còn mấy kẻ không yên phận, ba ngày hai bận lại muốn gây ra vài chuyện. Cả thằng ranh kia nữa, dạo gần đây con không thể chăm nom chu đáo được nên mới gọi nó quay về tỉnh sớm một chút, thế mà nó không chịu nghe!”
Nói đến đây, căn bản là không cần giả vờ thì sắc mặt Cố Tân Quân cũng tự nhiên sa sầm xuống.
Cụ Cố mỉm cười:
“Chỉ vì chút chuyện ấy?”
Cố Tân Quân hừ một tiếng:
“Con thấy thằng nhóc đó đúng là trưởng thành cứng cánh rồi.”
Xem như là thừa nhận chỉ có chuyện nhỏ nhặt này.
Cụ Cố khẽ ‘ừ’ một tiếng, hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi một vòng trong phòng, cuối cùng cụ đứng trước cửa sổ, lưng quay về phía Cố Tân Quân nhìn ra bên ngoài.
Cố Tân Quân chợt có chút linh cảm, ông vừa cảm thấy không ổn thì đã nghe cụ Cố hỏi:
“Chuyện giữa Tiểu Chu và thằng nhóc nhà họ Hạ là sao đấy?”
Cố Tân Quân biến sắc:
“Cha?”
Cụ Cố quay đầu lại liếc Cố Tân Quân một cái, bình tĩnh nói:
“Cha còn chưa già đến mức không nhìn hay không nghe thấy cái gì đâu. Việc này con muốn nói cho cha biết, hay là con muốn cha nói cho con biết.”
“Cha, những việc nhỏ nhặt này –“
“Hửm?”
“… Là con không biết dạy dỗ con cái.”
Cố Tân Quân mở miệng vài lần nhưng thực sự không biết nói ra lời nào khác.
Cụ Cố quay trở lại ngồi xuống chiếc ghế dựa, nâng chén lên chậm rãi uống một ngụm nước:
“Con thấy sao.”
“Con vẫn chưa gặp Hạ Hải Lâu đó, nhưng Tiểu Chu thực sự nghiêm túc.”
Nếu cụ Cố đã biết thì Cố Tân Quân cũng không giấu diếm nữa, ông dùng thái độ như những lúc bản về chuyện chính trị để nói chuyện với cha mình:
“Con có nghĩ đến chuyện gọi Tiểu Chu quay về tỉnh, đặt nó bên cạnh để canh chừng.”
Cụ Cố ‘ừ’ một tiếng nhưng từ vẻ mặt lại không nhìn ra được là cụ có nhất trí hay không.
“Nhưng con có cảm giác cách này sẽ không có mấy hiệu quả, mấy năm trước khi Tiểu Chu còn bất hòa với Nguyệt Lâm, nó ngay cả khi ngã gãy chân cũng muốn ra nước ngoài…”
Cố Tân Quân cân nhắc vài lượt, cuối cùng vẫn không lập tức nói một dự định khác của mình ra.
Cụ Cố cũng không truy hỏi thêm mà chỉ nói:
“Thái độ bên phía Hạ Nam Sơn như thế nào?”
“Con vẫn chưa liên hệ với Hạ Nam Sơn.”
Cố Tân Quân nói:
“Nhưng nhìn tình hình trước kia thì chưa chắc lần này Hạ Nam Sơn sẽ chịu trông chừng Hạ Hải Lâu.”
“Lần này con hậm hực từ lúc về đây đến giờ là vì trước đó Tiểu Chu đã nói với con?”
Cụ Cố hỏi tiếp.
“Nó nói cho con biết chuyện giữa nó và Hạ Hải Lâu.”
Hai má Cố Tân Quân giật nhẹ.
“Đêm qua nó còn cố ý bày tỏ thái độ của mình một lần nữa.”
“Biểu hiện của nó ở huyện Thanh Hương lần trước thế nào.”
Cụ Cố lại hỏi.
“Tạm ổn ạ.”
Cố Tân Quân đáp.
“Nếu như là tạm ổn…”
“Thực ra cũng khá được.”
Cố Tân Quân lập tức đổi thành từ khác ngay trước khi cụ Cố kịp nói hết lời.
Lời nói bị chặn ngang khiến cụ Cố đưa mắt nhìn sang Cố Tân Quân một cái, cụ không nói tiếp mà hỏi lại:
“Khá được ư?”
“… Rất tốt.”
Cố Tân Quân cuối cùng đành nói ra từ này.
“Rất tốt.”
Cụ Cố nhắc lại một lần, dường như còn thở dài một tiếng:
“Rất tốt à…”
Cố Tân Quân hơi nín thở, lại nghe cụ Cố nói:
“Ý của con là Tiểu Chu cố ý lựa chọn thời điểm này để thẳng thắn nói với con?”
“Có lẽ là vậy ạ.”
Cố Tân Quân kìm nén cơn giận mà trả lời.
Cụ Cố nhẹ vuốt ve chén sứ trắng trong tay, chợt nói:
“Vậy cứ để mặc nó đi.”
Cố Tân Quân sửng sốt một hồi, đang muốn mở miệng nói chuyện đã thấy cụ Cố khoát tay, ông đành nuốt những lời mình muốn nói lại.
“Trâu không uống nước thì không thể khống chế được, con cái trưởng thành cả, muốn cưỡng ép bắt buộc cũng không xong, chi bằng để mặc nó tự trải nghiệm đi.”
Cụ Cố cười cười:
“Đây là lần đầu tiên Tiểu Chu biết yêu đúng không? Mới lần đầu tiên yêu mà đã nói với con, nghĩ về mặt tốt thì thằng bé cũng là đang tỏ ra thân thiết với con đấy.”
Cố Tân Quân hừ cười một tiếng:
“Thằng ranh đó chỉ không sợ con mà thôi.”
Cụ Cố cười lắc đầu, cuối cùng cũng buông một câu quyết định:
“Để mặc chúng nó đi, xem xem hai đứa nó có thể kiên trì được mấy năm.”
Cố Tân Quân khẽ gật đầu, sau khi thấy cha mình không còn việc gì khác mới xoay người rời khỏi thư phòng, vừa đi vừa không quên nhấc điện thoại gọi cho Trương Hao Thanh, ông vốn thầm muốn xác định hướng đi của Hạ Hải Lâu một chút, nhưng sau khi biết Hạ Hải Lâu đã vào kinh thành, Cố Tân Quân trầm ngâm một hồi rồi kêu đối phương giúp mình liên hệ với Hạ Nam Sơn.
“Được, xin Bí thư chờ một lát.”
Trương Hao Thanh nói trong điện thoại, động tác cũng cực kỳ lưu loát, chỉ mấy chục giây sau người ở đầu kia điện thoại đã đổi thành người khác:
“Xin chào, đây là Hạ Nam Sơn.”
Cố Tân Quân đang đi lên cầu thang dừng chân lại, không hề có một chút ý cười nào nói:
“Xin chào Thủ tướng Hạ, tôi là Cố Tân Quân.”
“Là Bí thư Cố đấy à.”
Hạ Nam Sơn hơi cao giọng hơn một chút, ngữ giọng mang theo sự coi trọng truyền ra từ microphone.
“Bí thư Cố có việc gì chăng?”
“Thực ra cũng không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, chỉ là một tháng sau tỉnh Phúc Huy và tỉnh Dương Hoài hợp tác tổ chức Hội chợ Chiêu thương quy mô lớn, không biết Thủ tướng Hạ có ý kiến gì không?”
Cố Tân Quân hỏi, nhưng không đợi đối phương trả lời ông đã nói luôn ra sự chuẩn bị của bên mình.
Hạ Nam Sơn nói trong điện thoại:
“Hai ngày nay tôi cũng đang nghiên cứu chuyện này, tôi cũng hiểu được suy nghĩ của Bí thư cố, hai tỉnh Phúc Huy và Dương Hoài có rất nhiều chỗ có thể bù đắp cho nhau, ý tưởng của tôi và Bí thư Cố cũng không khác nhau là mấy, dựa vào sức mạnh của lần chiêu thương này, ngoại trừ có thể khiến nền kinh tế của hai tỉnh tiến cao hơn một bậc ra thì tôi còn hi vọng chúng ta có thể hợp tác thu hút thêm một hoặc vài công ty đa quốc gia…”
Hai người bàn bạc vài chuyện liên quan đến vài hướng đi của tỉnh mình, đến cuối cùng Cố Tân Quân mới nhẹ nhàng bình thản bỏ thêm một câu:
“Đúng rồi Thủ tướng Hạ, tôi nghe nói có một công ty điện tử mới là do Hải Lâu nhà ngài lập đúng không? Đợt trước lão Lưu còn nhắc đến công ty của cậu ấy rồi khoe khả năng kinh doanh cùng quản lý của công ty mới này không dứt miệng, còn nói nếu con nhà ông ấy được bằng một nửa cậu nhóc nhà ngài là tốt rồi.”
Hạ Nam Sơn:
“…”
Cố Tân Quân lại cười nói:
“Đừng nói ông ấy, tôi đây nghe xong cũng thấy hâm mộ, thằng nhóc hư đốn nhà tôi hơn hai mươi tuổi vẫn chưa nên thân, chẳng biết phân biệt nặng nhẹ gì hết, ngày nào cũng say khướt không biết đang nghĩ cái gì. Ngày mai tôi và lão Lưu phải đến chỗ ngài học hỏi phương pháp dạy dỗ con cái mới được, cái loại chuyện dạy dỗ này đúng là phải có kỹ thuật mới được.”
Hạ Nam Sơn:
“…”
Cố Tân Quân nói đến đó thì ngừng, sau khi nói thêm một câu khách sáo mới trực tiếp treo điện thoại, ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt trong lòng cuối cùng cũng giảm bớt được phần nào. Ông tỏ ra rất bình thường đi nốt quãng đường còn lại, vững vàng ngồi xuống ghế sô pha rồi mới lật báo ra đọc, vừa đọc báo ông vừa trầm mặc cân nhắc chuyện giữa con trai mình và Hạ Hải Lâu.
Chuyện như thế này cũng đã xảy ra rồi, trở mặt với Hạ Nam Sơn thì có sao chứ? Đừng nói hai đứa trẻ cũng một giới tính, cho dù không nói đến giới tính thì Hạ Hải Lâu kia là thứ gì tốt hả? Hơn mười tuổi đã chạy ra ngoài bậy bạ với phụ nữ rồi! Phẩm chất đạo đức lại càng không chấp nhận được, chẳng biết rốt cuộc nhóc ranh kia coi trọng điểm nào của đối phương nhất? Chẳng lẽ là vì bộ dáng xinh đẹp?
Suy nghĩ này lẩn quẩn trong đầu ông vài vòng rồi mới chuyển sang chỗ khác: Thả lỏng vài năm cũng được. Những chuyện khác đều không quan trọng, nhưng là suy nghĩ của chính thằng nhóc ấy, ông đánh thử cũng sợ rạn bình ngọc mà…
“Chính Gia.”
Cố Tân Quân đột nhiên lên tiếng.
“Dạ!”
Cố Chính Gia đang đi men theo vách tường giật mình một cái, vội vàng đứng thẳng dậy đáp lời.
Cố Tân Quân đặt tờ báo trước mặt xuống, nhìn Cố Chính Gia đang đứng cách mình rất xa hồi lâu mới hỏi:
“Con có chơi thân với bạn học nữ nào ở trong trường học không?”
Cố Chính Gia chấn động, thầm nghĩ là kẻ nào dám hãm hại mình trước mặt cha! Cậu vội vàng nói:
“Đương nhiên là không có ạ, cha, con vẫn nghe lời cha đặt việc học lên hàng đầu! Bạn học nữ nào chứ? Con cũng chỉ nói hai câu với mấy bạn ấy về việc bài vở mà thôi, chỉ là bạn cùng lớp, tuyệt đối không có gì khác ạ!”
Cố Tân Quân tỏ ra không vui:
“Đã là thời đại nào rồi mà con còn giữ cái suy nghĩ phân biệt nam nữ ấy hả?”
“Ơ?”
“Ở trong lớp phải kết bạn với các bạn nam cùng học, đương nhiên cũng phải làm bạn với các bạn nữ khác, con kết bạn với đối phương hay không còn phải xem người đó là nam hay nữ trước à?”
Cố Tân Quân hỏi.
Cố Chính Gia ngây ngốc:
“Đương nhiên… Đương nhiên là không ạ.”
“Được rồi, đi đi.”
Cố Tân Quân phất phất tay:
“Cha cũng không phải người cổ hủ, về sau con chơi thân với bạn học nào, dù là nam hay nữ cũng đều có thể mời về nhà làm khách.”
“A…”
“Còn chuyện gì?”
“Không có gì ạ…”
“Thế còn đứng đó làm chi?”
Cố Chính Gia ngơ ngác nói:
“Con đang nhìn cha, xem xem có phải là cha đang đọc báo giống như thường ngày hay không ạ.”
Cố Tân Quân sầm mặt, chẳng lẽ vừa rồi không phải dáng vẻ của cha hàng ngày hay sao?
Bên này Cố Tân Quân và cụ Cố cùng có chung suy nghĩ, ở một bên khác, Cố Trầm Chu tiễn Vệ Tường Cẩm đi xong đã lái xe đi đến nhà họ Thẩm.
Chiếc xe màu xám bạc dừng lại trước cổng chính tòa nhà, Cố Trầm Chu đi theo James đến chỗ ở của ông ngoại mình giống như vô số lần trước, chỉ là lần này có một điểm khác biệt so với những lần trước đó: Ngay lúc xe Cố Trầm Chu vừa dừng lại, khi anh vừa bước xuống xe chào hỏi James, một cú điện thoại lặng lẽ được gọi ra ngoài ở đằng sau một phiến cửa sổ của căn phòng nào đó trong tòa nhà.
Chờ đợi trong khoảng vài giây ngắn ngủi, một giọng nói biếng nhác liền vang lên trong ống nghe:
“A lô?”
“Giám đốc Hạ đúng là liệu việc như thần.”
Người gọi điện thoại tỏ ra lấy lòng:
“Em họ tôi đã đến thật rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
37 chương
66 chương
2 chương
9 chương
111 chương