Văn Phỉ ở trong lớp gửi tin nhắn cho người, Loan lão sư đang giảng đến phần quan trọng trong hình nón, nhẹ nhàng gõ gõ bảng đen, Văn Phỉ vẫn như cũ xem điện thoại di động. Loan Tịch vì vậy đem điện thoại của cậu tịch thu, tan học ở văn phòng xem thằng nhóc này đã gửi yêu thân ngữ âm gì. Omega 1: Đêm nay tớ đi nhà cậu hay vẫn là tửu điếm? Omega 2 nói: Đêm nay gặp mặt sao? Loan Tịch cau mày, nghĩ thầm một a mà quan hệ với nhiều o, ác thiệt. Anh đem Văn Phỉ kêu đến nói chuyện, nói ra: “ Tuy rằng tôi không phải giáo viên chủ nhiệm của cậu, thế nhưng cậu có điểm quá phận. Cậu thân là Alpha chơi đùa tình cảm của nhiều Omega như vậy làm sao? Hơn nữa còn là đang đi học, cậu cũng quá không ra gì.” Văn Phỉ nghĩ thầm, ta phát tin nhắn là vì cầu Omega học bá cho ta chép bài tập nha, đều không phải bởi vì Loan Tịch giao bài tập quá khó sao, sao chép cả hai người đều dễ dàng qua ải. Nhà cậu gia tài bạc triệu, lý do học trường công lập đọc sách này, cũng là bởi vì ban đầu ở trên đường nhìn đến Loan Tịch lão sư toán học này thật hợp khẩu vị của cậu, cậu đặc biệt yêu thích, một đường theo đến cửa trường học. Sau đó liền một mực yên lặng nhìn, yên lặng thích. Loan Tịch thấy Văn Phỉ bộ dạng lợn chết không sợ, hơi nhướng mày, phạt Văn Phỉ chép phạt ba mươi đường cong hình nón. Văn Phỉ thất vọng về đến nhà, kết quả bên trong biệt thự lại gặp được lão sư toán học, cùng với mẹ nhiều ngày không thấy của cậu. Loan Tịch đang cùng mẫu thân của cậu nói chuyện, thân mang áo sơ mi trắng quần tây, nghiêm túc mà nghiêm túc, gò má đường nét cực đẹp. “Cháu nghĩ từ hôn, bá mẫu, tuy rằng gia tộc chúng ta sớm có hôn ước, mà cháu không muốn kết hôn cùng loại Alpha không kiểm điểm.” Loan Tịch đẩy mắt kính của mình, nhìn về Văn Phỉ vừa mới tiến vào cửa, nói ra: “ Hơn nữa hắn so với cháu nhỏ hơn bốn tuổi, cháu lớn tuổi, không nghĩ lại dùng thuốc ức chế, cháu cũng nên kết hôn rồi.” —