Trái Tim Miền Ái Tử
Chương 19
Nguyễn Hoàng thấy mình đau thắt lòng. Bao vết thương do gươm đao tên đạn cũng chẳng bằng câu nói nhẹ nhàng của Hà Anh.
Dan đứng từ xa từ nãy đến giờ. Y thấy hết, y cũng đã hiểu. Dù không hiểu hết những từ ngữ ba người nói, nhưng y biết Hà Anh đã phải chịu uất ức rồi. Biết làm sao đây, y chẳng thể ích kỉ kéo Hà Anh về phía mình, khi trái tim nàng dường như đã dao động trước Nguyễn Hoàng rồi.
Hà Anh trở về gian nhà đã thấy Dan tay cầm chiếc giỏ vải của mình vác trên vai. Y mỉm cười với nàng.
-Hà Anh, nếu đi, chúng ta cùng đi.
Hà Anh gật đầu cười. Nếu phải rời xa, nàng vẫn nên có một người bạn đồng hành. Dan có ở lại đây sợ cũng buồn chán lắm. Nàng xếp hết đồ đạc của mình, cả bộ váy áo Quang Minh đã mượn ở đâu cho nàng mặc. Nàng cất hết vào tay nải. Dan thở dài nhìn nàng thẫn thờ. Dẫu sao cũng đã sống ở đây một năm, ít nhiều cũng thấy gắn bó.
Dan đến gần, nghiêng đầu nhìn Hà Anh.
-Nếu cô không nỡ đi thì đừng tự làm khổ mình. Nguyễn Hoàng nhất định sẽ giữ nàng ở lại.
-Anh ấy không có quyền lựa chọn đâu.
-Nhưng cô thì có.
Hà Anh khổ tâm nhìn Dan. Dan đâu biết, nàng và cả Nguyễn Hoàng đều chỉ là những giọt nước trong dòng lũ lịch sử mà thôi.
-Anh ấy cưới nữ nhân kia sẽ tốt hơn, cho anh ấy và cho cả dòng tộc.
-Vậy còn cô thì sao?
Hà Anh ngửa cổ lên trời, nàng cố cười lớn.
-Tôi mới hai mươi,cuộc đời vẫn còn dài phía trước kia mà. Ai biết được sau này tôi sẽ gặp người khác.
Dan im lìm đi. Y chạnh lòng. Hóa ra Hà Anh chưa từng nhìn về phía y. Y đã toan nói, cuộc đời phía sau của nàng không có Nguyễn Hoàng, hãy để y gánh vác...
Câu nói ấy chết nghẹn vào giây phút Hà Anh khảng khái nói mai đây sẽ yêu sẽ cưới người đàn ông khác.
Dan cúi gằm mặt, y hít một hơi thật sâu rồi đứng bật dậy đẩy Hà Anh vào lòng.
Hà Anh sững sờ, nàng tròn mắt nhìn mình lọt thỏm trong vòng tay y.
-Anh sao thế?
-Hà Anh, tôi biết cô đau khổ vì Nguyễn Hoàng, nhưng mà xin cô hãy...
Tiếng bước chân đứng sững ấy làm Hà Anh giật mình. Nàng đẩy Dan ra, hướng mắt về phía cửa.
Nguyễn Hoàng đứng đó, im lìm như một pho tượng. Gương mặt y bây giờ không phân biệt được đâu là phẫn nộ, đâu là đau thương.
Nàng vừa rời khỏi y đã ngả vào vòng tay kẻ khác. Y thật sự không thể chấp nhận được.
Hà Anh đau lòng nhìn gương mặt y, nàng chạy đến trước mặt. Nhưng nàng không cách nào giãi bày với y nữa. Giải thích để làm gì chứ, nàng sắp rời xa y kia mà!
Gương mặt Nguyễn Hoàng vẫn không biến sắc, y chờ đợi câu nói phân bua của nàng, chờ đợi sự lúng túng ngây ngô của nàng mỗi khi y hiểu lầm. Nhưng không, đáp lại sự kì vọng của y là sự im lặng đến đáng sợ. Nắng cũng im lìm đổ trên vai y.
Nguyễn Hoàng bật cười. Hà Anh đau đớn nhìn nụ cười khổ sở kia. Y đang cười nhưng mắt lại ngân ngấn.
-Cô đi đi. Đừng...đừng bao giờ để ta phải thấy cô lần nữa...
Tiếng chuồn chuồn đạp mặt nước khiến không gian dần tĩnh lặng. Tà áo Nguyễn Hoàng xa dần, khuất sau những mái đình trùng trùng điệp điệp.
___
Dan bán chiếc la bàn của mình. Hai người thuê được hai căn phòng trong một dãy nhà trọ. Ngày ngày Dan vẽ tranh kiếm sống, Hà Anh phụ việc cho quán ăn trước chỗ ở. Hai người dọn khỏi phủ Nguyễn Hoàng ba tháng rồi. Ban đầu người dân thấy Dan thì có chút kì thị, nhưng rồi dần thành quen. Ở Tây đô không ít người nước ngoài đến, chủ yếu là Nhật Bản, thỉnh thoảng Dan lại gặp và kết giao được nhiều người bạn tứ phương.
Nguyễn Hoàng đứng trên lầu cao của một quán ăn sang trọng bậc nhất khu phố. Y chắp tay sau lưng, mắt chăm chú dõi theo nữ nhân nhỏ phụ việc bưng bê bên quán ăn bên kia phố. Hà Anh trông gầy đi nhiều.
Y thở dài. Một gia nô chạy đến bên cúi thấp đầu.
-Tướng công cho gọi con?
-Đã làm như ta dặn chưa?
-Dạ đã mua lại hết số tranh của người Tây phương kia rồi, cũng đã đưa tiền cho chủ quán ăn.
Nguyễn Hoàng gật đầu khẽ.
-Còn người?
-Cũng đã bố trí bên trong quán trọ rồi ạ.
Thấy Hà Anh rời xa y mà vẫn sống tốt, thậm chí có phần ung dung hơn những ngày tháng trong dinh thự, Nguyễn Hoàng có chút đau lòng. Nhưng thôi, miễn là Hà Anh thấy vui, thấy hạnh phúc.
Hết mùa đông rồi. Tết qua, xuân cũng hết, tình hình chiến sự có nhiều biến chuyển. Nguyễn Kim dẫn binh đi xa, biệt mấy tháng không thấy về. Lần này Lê Trang Tông và Trịnh Kiểm cùng xuất binh nghênh chiến. Chứng tỏ phía Mạc đã thắng thế rồi. Sắp tới tám vạn binh sẽ do y chỉ huy ra trấn ngoài Ngọc Sơn.
Hôm nay Nguyễn Hoàng đến đây để nói với Hà Anh câu tạm biệt.
Chiều tà, Nguyễn Hoàng nặng nề bước chân vào dãy nhà trọ. Chợt, y nheo mắt nhìn Hà Anh đang cùng Dan phơi chăn trong sân. Hà Anh cười, nụ cười trong vắt mà y nhớ nhung quay quắt. Dan cũng cười, phơi chiếc chăn lên tận sào cao để Hà Anh không với tới. Nhìn điệu bộ nhón lên nhón xuống của cô gái nhỏ bé với mái tóc màu nắng kia, Nguyễn Hoàng không khỏi phì cười, nhưng nụ cười y chua chát. Rõ ràng, y không thể cùng nàng phơi chăn, không thể cùng nàng đùa giỡn giữa thanh thiên bạch nhật này. Y là con trai của Thái tể, y là Hạ Khê Hầu... Thì ra quyền lực cao cao tại thượng là đấy, nhưng đến tư cách yêu thương một người con gái cũng không có được.
-Tướng công?
Gia nô thấy y sững sờ đứng chôn chân thì nhắc. Nguyễn Hoàng hoàn hồn khỏi những suy nghĩ. Y nhìn lại thân ảnh hai người một cao một thấp, cười đùa trong ánh nắng tắt dần của hoàng hôn.
-Về thôi.
Sáng nay Hà Anh chạy ra chợ định mua len về đan để bán kiếm tiền. Vừa đến hàng nước đã nghe tiếng gọi khe khẽ. Là Ngọc Bảo.
Ngọc Bảo nhẹ nhàng nâng tách trà lên, cử chỉ hết sức uyển chuyển. Hà Anh trầm ngâm nhìn nàng. Thật ra nàng chỉ muốn hỏi về Nguyễn Hoàng thôi, nhưng không biết làm sao để mở lời.
-Em vẫn ổn chứ?
-Vẫn tốt ạ. Buôn bán cũng rất khấm khá nên sống cũng an nhàn.
Ngọc Bảo lắc đầu. Nàng thoáng buồn.
-Chị biết Hoàng sẽ hận nếu chị nói ra. Nhưng chị không muốn hai đứa bỏ lỡ mất nhau.
Hà Anh chau mày. Bỏ lỡ? Đã có chuyện gì sao? Nàng thấy Ngọc Bảo thoáng thở dài.
-Chị, em không hiểu.
-Tranh đó, Hoàng nó cũng đã chất đầy phòng rồi.
Hà Anh thất kinh nhìn Ngọc Bảo. Lúc đầu là bất ngờ, lúc sau là phẫn nộ. Y thật sự xem thường nàng đến thế? Cho rằng nàng vô dụng không thể sống sót nổi hay sao? Y lại mua hết tranh Dan bán? Vậy là thái độ ân cần của bà chủ quán, đối đãi nhiệt tình với nàng trong khi khắc nghiệt với những người khác, cũng là do một tay Nguyễn Hoàng sắp xếp?
Nàng thấy tâm tư mình rối loạn, nàng không biết nên vui hay nên hận nữa.
-Nó làm như vậy là vì muốn bảo vệ em. Cái thời này, một kẻ ngoại quốc và một nữ nhân dễ dàng tồn tại sao? Hà Anh, không phải chị bênh đứa em này của chị, chị đang cố giúp hai đứa. Để ngày sau không phải hối hận vì đánh mất nhau.
Hà Anh mím chặt môi. Ba tháng qua, nàng thấy nhớ Nguyễn Hoàng. Quả thật rất nhớ. Nhớ nhiều hơn khi y đi đánh trận xa năm trước nữa.
Khi nàng ở bên y, y chỉ là một tên mặt sắt lòng dạ nóng như lửa mà thôi. Nhưng đi xa rồi nàng mới thấy cái tên ấm áp đó khiến nàng không thể nguôi ngoai nỗi dày vò trong lòng.
-Nhưng tiếc thay, hai đứa đã cược chuyện của mình vào ông trời rồi.
Câu nói của Ngọc Bảo làm Hà Anh kinh ngạc. Trời ơi người xưa ơi là người xưa, có gì không nói trắng ra được hay sao? Cứ phải vòng vo chữ nghĩa làm gì! Hà Anh sốt ruột đến điên rồi!
-Sáng nay, Hoàng lâm trận rồi.
Nguyễn Hoàng lâm trận rồi? Y đi lúc nào? Sao không đến nói nàng một tiếng, cái tên mặt sắt này!
-Hôm trước nó có đến tìm em để tạm biệt.
-Làm gì có?
Hà Anh thấy mắt mình ngân ngấn nước, nàng uất ức nói. Ba tháng nay nàng đâu có thấy được cái tên lúc nào cũng thích nạt nộ người khác đó. Chẳng lẽ là cái hôm mà nữ nhân trong khu trọ đều rỉ tay nhau có một nam thần xuất hiện trên phố?
Không! Y đã đến thì phải xuất hiện trước mặt nàng chứ!
-Đàn bà chúng ta mỗi lần tiễn lang quân ra trận, trái tim giống như treo trên ngọn giáo vậy. Thời loạn này, thật quá thương tâm.
Dẫu Hà Anh biết Nguyễn Hoàng sẽ sống, sẽ sống rất thọ nữa là đằng khác. Nhưng nàng vẫn thấy tim mình như sắp nổ tung. Nàng lo cho y quá. Nguyễn Hoàng, cái tên đấy, đau cũng không chịu nói là mình đau.
Hà Anh bật khóc. Ngọc Bảo cuống cuồng dỗ dành.
-Được rồi, nín nào. Ai bảo em ngày đấy đòi bỏ đi.
-Tại hắn mà!
-Được rồi, mỗi đứa phải nhường nhau một chút...
Hà Anh òa khóc lớn hơn. Đâu phải nàng với y cãi nhau vì mấy vấn đề nhỏ nhặt vặt vãnh. Đó là chuyện cả một lãnh thổ chữ S sau này đấy! Nếu nàng không thể sinh con cho y, mà theo nàng nhớ là y có đến tận mười hai người con! Sau này làm sao gia tộc nhà Nguyễn mở cõi về phía Nam được!
-Thôi nào...đã lỡ rồi. Bây giờ chỉ có thể chờ đợi ngày nó thắng trận an toàn quay về thôi.
Hà Anh nín hẳn. Nàng là ai chứ? Nàng trước nay đâu phải loại người luôn bị động, bị thời thế xoay chuyển. Nếu lần này nàng không thể chấm dứt nỗi day dứt này trong lòng, nàng sẽ không thể sống yên ổn được. Tên Nguyễn Hoàng đó nghĩ mình là ai chứ? Ấm áp với nàng, chở che cho nàng rồi nói bỏ đi là bỏ đi thế sao? Nàng không cam tâm!
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
65 chương
501 chương
22 chương
144 chương