Trái Tim Miền Ái Tử
Chương 18
Hà Anh giật mình hướng cặp mắt về phía đó. Nguyễn Hoàng tức giận hơn, y chau mày không hài lòng.
Một nữ nhân dáng liễu vóc mai, một thân áo đỏ kiêu sa đứng ở phía cổng. Mái tóc nàng ta nửa trên vấn cao, vắt trâm ngọc lấp lánh, nửa dưới buông dài quá thắt lưng. Gương mặt chữ điền, nàng có vẻ đẹp vô cùng sắc sảo, chân mày lá liễu, mắt bồ câu. Đúng chuẩn vẻ đẹp xưa vậy!
Nhưng không hiểu sao khóe môi luôn nhếch lên của nàng khiến Hà Anh cảm thấy không mấy cảm tình.
-Vậy là đúng như lời đồn thổi, chàng lại để một nữ nhân lai lịch bất minh ở trong phủ, sớm tối kề cận?
Hà Anh sững sờ. Nữ nhân này vừa gọi Nguyễn Hoàng là chàng?
Nguyễn Hoàng nhăn mặt nhìn nàng ta.
-Tiểu thư không được phép lên tiếng ở đây.
-Không được lên tiếng? Đây là nhà chồng tương lai của ta kia mà.
Hà Anh như cảm giác thấy một luồng điện truyền dọc sống lưng mình, các nơron thần kinh đều tê liệt cả. Đây hẳn là người mà Nguyễn Kim đã nhắc đến vào ngày đầu tiên nàng đến ở đây. Nữ nhân này chính là vị hôn thê của y...
Bẵng đi một năm nàng đã quên mất, Nguyễn Hoàng còn có vị hôn thê kia mà.
-Ta đi chùa cầu phúc mới có một năm, ở nhà chàng đã đem đàn bà khác về rồi. Mà phải là tiểu thư con nhà ai đi, ta sẽ phục. Đằng này lại là một ả nô tì lai lịch bất minh chàng nhặt được ngoài biển.
Hà Anh căm phẫn nhìn nàng ta. Mới gặp còn chưa giới thiệu gì đã xỉa xói nhau thế rồi, nữ tử này y hệt mấy nàng nữ phụ trong phim cung đấu ấy.
-Tôi thấy cô...
-Ta và tiểu thư còn chưa thành thân, tiểu thư lấy tư cách gì mà quản?
Nguyễn Hoàng chặn lời Hà Anh, y cố kìm nén cơn thịnh nộ mà nói.
-Chẳng là ta đường đường là con gái của tướng Nguyễn Bá Quýnh. Chàng trước khi kết hôn mà đã có đàn bá khác, chẳng lẽ danh dự của ta không tổn hại?
-Tiểu thư chỉ quan tâm đến danh dự của mình, không có tư cách mà so đo với Hà Anh.
Hà Anh gật đầu mạnh, toan la lên "Đúng đấy!" thì nàng ta đã nhảy vào miệng nàng.
-Ồ, Hà Anh cơ đấy. Cái tên nghe cũng lọt tai nhỉ? Ta tưởng cái thứ dân đen thấp hèn đó thì cái tên cũng dơ bẩn như chúng chứ?
Hà Anh nổi giận. Gì mà dân đen thấp hèn? Dân đen thì không phải là người Đại Việt à?
-Ta quên chưa giới thiệu với nàng, ta là Nguyễn Hoàng Ngọc.
Hà Anh hất cằm cười. Làm như nàng quan tâm nàng ta tên gì.
-Đủ rồi.
Nguyễn Hoàng gầm gừ nhìn Hoàng Ngọc. Y ném ánh mắt ngao ngán về phía nàng.
Thật ra mà nói, nếu cuộc hôn nhân này thành sự thật thì bên Nguyễn Bá Quýnh là người hưởng lợi nhiều hơn. Có thể làm thông gia với Thái tể kia mà! Cho nên Nguyễn Hoàng Ngọc cũng có vài phần sợ sệt đối với Nguyễn Hoàng.
Nhớ năm đó Nguyễn Bá Quýnh còn định cho con gái đến dinh Thái tể sống. Nguyễn Hoàng cãi cả lệnh cha đi biệt ra biên ải. Nguyễn Kim sợ quân không người cầm nên mới nói Nguyễn Bá Quýnh đến đưa con về. Nguyễn Bá Quýnh nếu không vì muốn có mối giao hảo tốt đẹp với Nguyễn Kim thì nhất định không chấp nhận đứa con rể ngang ngược như vậy!
-Được thôi, thấy chàng đã bảo vệ nàng ta như vậy, sau này ta sẽ để chàng nạp nàng ta làm thiếp.
-Làm thiếp?
Hà Anh bật cười. Muốn nàng làm thiếp, để nàng ta chà đạp?
Nguyễn Hoàng toan nói, Hà Anh đã nắm tay áo y kéo lại. Nàng lắc đầu. Nếu nàng không lên tiếng chắc nàng ta sẽ tưởng nàng bị câm. Nguyễn Hà Anh thừa sức tự bảo vệ cái tôi của mình.
-Phải, hạng như cô thì vứt cho một cái danh phận vẫn còn hơi nhiều đấy!
-Tôi không biết cô là ai, vì sao lại ghét tôi đến như vậy. Nhưng cô cũng là tiểu thư khuê các, được ăn học, có văn hóa. Cô đáng lí ra nên nói năng tử tế hơn.
Hà Anh rành rọt nói. Nàng nghênh mặt nhìn nữ nhân đang nheo mắt tức giận kia. Cảm giác bị người ta mắng chửi, nàng ta phải cảm nhận cho rõ trước khi đem cảm giác đó bắt kẻ khác nhận lấy chứ!
-Dám ở đây tranh giành đàn ông mà còn dám nói đến ăn học tử tế.
Đầu Hà Anh nóng ran, nàng kinh ngạc đến thất thần. Từ nhỏ đến giờ mới có người mắng nàng là đi giành đàn ông với kẻ khác.
-Nói cho cô biết, sau này ta mới chính là dâu thứ hai nhà họ Nguyễn. Ta sẽ làm cho rạng danh nhà họ Nguyễn, nối tiếp dòng máu cao sang. Còn thứ thấp hèn như cô! Đừng mong hóa phượng hoàng.
Hà Anh tự nhiên thấy bàng hoàng. Phải rồi, vợ của Nguyễn Hoàng được chép là Nguyễn thị phu nhân, con của quan tướng trong triều. Dù nàng cũng họ Nguyễn, nhưng nàng làm gì có người cha nào làm quan làm tướng. Lịch sử chính là như thế rồi, chẳng lẻ nàng lại muốn thay đổi hay sao? Nàng có khả năng làm vợ Nguyễn Hoàng không? Nàng có khả năng sinh ra Nguyễn Phúc Nguyên sau này không?
Hà Anh ngỡ ngàng. Nàng chỉ là nàng sinh viên năm nhất. Làm sao nàng đảm đương nổi trách nhiệm sinh con đẻ cái cho Nguyễn Hoàng. Nàng chưa thể chấp nhận chuyện đó. Tình cảm của nàng đối với Nguyễn Hoàng chỉ dừng lại ở yêu thích thôi...
Nguyễn Hoàng thấy Hà Anh im lặng. Y sợ hãi nhìn nàng. Không phải nàng gục ngã rồi đấy chứ? Hay là do mình y nghĩ ra toàn bộ những tình cảm viễn vông này đặt nơi nàng. Và sự thật hóa ra nàng chẳng mảy may có tình cảm với y. Lần đầu tiên sau gần hai mươi năm cuộc đời chinh chiến, y thấy sợ hãi.
-Hà Anh...
Hà Anh ngước đôi mắt lênh láng những lo âu. Nàng lùi lại cách xa Nguyễn Hoàng. Hoàng Ngọc cười khẩy, hất cằm cao ngạo rời đi.
Nguyễn Hoàng gọi Hà Anh, y tiến đến một bước. Hà Anh lại sợ hãi lùi lại một bước.
Nàng đang làm gì thế này? Thay đổi lịch sử sao? Nếu nàng làm vậy sẽ thay đổi cả lịch sử gần nửa thiên niên kỉ so với thời nàng đang sống! Hà Anh sợ hãi lắm! Nàng và y chỉ vừa gặp nhau có một năm!
-Hà Anh cô...
-Tôi phải đi.
Hà Anh quả quyết nói, ánh mắt nàng xao xuyến lắm. Nguyễn Hoàng thấy đau nhói lòng. Y sững sờ, bàn tay toan giữ lấy nàng bất động.
-Hà Anh...
Y thì thào gọi. Y chưa từng phải đối mặt với ngày người mình khao khát muốn ở bên lại đòi bỏ mình đi. Y chưa từng...Nên y không biết phải làm gì.
-Nguyễn Hoàng, tôi không ở đây được nữa. Tôi phải đi thôi.
Hà Anh lao đi. Nguyễn Hoàng ôm chầm lấy nàng từ phía sau. Cả thân người y to lớn như một áng mây bao trùm lấy thân thể nàng bé nhỏ. Hà Anh thấy mình đau lòng. Thì ra cảm giác không nỡ chia ly chính là đây. Nàng nhìn cánh tay y to lớn chở che nàng. Nàng không nỡ đẩy y ra, cũng không nghĩ mình làm được. Đến một lúc lâu sau, nàng mới nghe được giọng y run run.
-Xin cô...đừng đi..
Nguyễn Hoàng...đã hạ mình van xin một ai đó. Điều này từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ đến. Hà Anh đau lòng. Nhưng Nguyễn Hoàng ơi, lịch sử nghiêm khắc lắm, vì thời gian là kẻ bạc tình. Hôm nay Nguyễn Hoàng nói xin nàng đừng bỏ y ở lại. Nhưng mai đây y và Nguyễn Hoàng Ngọc sẽ làm rạng danh dòng máu Đại Việt, còn nàng chỉ là kẻ vô hình trong sử sách.
-Một lúc nào đó anh sẽ quên tôi thôi.
Hà Anh nói, cố bật ra chất giọng ngạo nghễ trêu đùa. Y siết chặt vòng tay. Là vòng tay y quá ấm hay gió đông Tây Đô hôm nay không còn lạnh nữa. Nàng khổ tâm cảm nhận bờ vai run rẩy của y. Y không nói gì cả. Hà Anh phì cười. Vậy mới đúng là Nguyễn Hoàng chứ, y chẳng thể bộc lộ cảm xúc của y với người ta. Nàng sợ sau này Hoàng Ngọc phải mất một thời gian lâu lắm mới có thể hiểu được tâm tư của y như nàng hiểu.
Hà Anh nhẹ nhàng gỡ tay Nguyễn Hoàng ra. Bàn tay y cố chấp giữ chặt. Nhưng y thấy Hà Anh im lìm đi. Y hiểu nàng không muốn y cố chấp. Hà Anh xoay lưng lại, nhìn bàn tay y buông thõng. Nàng cười, hiền dịu lắm.
-Hãy trở thành một con người mà ngàn đời sau nể trọng nhé! Dù có chuyện gì xảy ra, hãy luôn nhớ đến mục đích lớn lao nhất của cuộc đời mình.
Nguyễn Hoàng lắc đầu khổ tâm. Y cố giữ lấy nàng nhưng bàn tay nàng vô tình vụt mất.
- Nguyễn Hoàng, tôi xin lỗi vì không thể trở thành một người vợ như anh mong muốn được.
Y sững sờ. Hà Anh đã đọc được tâm tư của y sao? Để câu thề non hẹn biển y còn chưa kịp nói ra, Hà Anh đã phũ phàng từ chối.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
12 chương
501 chương
365 chương