Trả ôn hòa cho tôi
Chương 21
Điểm hẹn là ngã tư đường về giữa Ôn Hoà và An Cẩn Minh hôm trước.
Lúc Ôn Hoà đến, nhìn thấy anh đang đứng thẳng, lưng dựa tường, dáng người cao gầy nổi bật dưới ánh mặt trời.
Hình ảnh ấy khiến Ôn Hoà ngẩn ngơ một giây.
Giống như cảm nhận được, An Cẩn Minh quay đầu nhìn sang. Anh nhìn cô, cô cũng thế. Ánh mắt giao nhau, không rời đi nữa...
An Cẩn Minh mỉm cười, nhẹ giọng kêu: Chào buổi sáng.
Ôn Hoà cười tươi như hoa, Cẩn Minh, chào buổi sáng.
Đáy mắt An Cẩn Minh loé lên một cái, vui vẻ lan tận đuôi mày. Anh đưa cho cô một túi giấy nhạt màu. Là khăn lông hôm hội thao, cô đã dùng để lau cho anh.
Ôn Hoà ôm kè kè túi giấy, hai má hây đỏ.
An Cẩn Minh: ... Xem kìa, cái biểu cảm xấu hổ này là sao? Mặt cô ngố tàu không chịu được, nhưng anh vẫn cảm thấy gương mặt này rất xinh xắn.
Ừm, chỉ cần là cô thì xinh xắn. - An Cẩn Minh nghĩ, nhất niệm gắn chặt hai từ này với nhau.
Trùng Khánh rất đẹp, rất giàu danh lam thắng cảnh, nổi tiếng cũng là Phượng Hoàng cổ trấn. Cao trung Trí Viễn cũng toạ lạc trên địa phận Trùng Khánh, cho nên mới thuận tiện tổ chức tham quan cổ trấn. Gần khu dân cư cạnh cao trung Trí Viễn có một trung tâm mua sắm. An Cẩn Minh muốn đến đó, nhưng Ôn Hoà hơi khựng lại. Thấy lạ, anh cúi đầu hỏi:
Không thích đến chỗ đông người?
Ôn Hoà lẳng lặng gật đầu.
An Cẩn Minh: Sợ?
Ôn Hoà tiếp tục gật đầu.
An Cẩn Minh nhận ra tình cảnh này khá quen thuộc. Anh nhớ hôm khai giảng, thầy hiệu trưởng đích thân dẫn một nữ sinh đến, phân cho cô ngồi ghế bên cạnh anh. Vóc dáng của cô nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú nhưng không dám nhìn anh. Cô nhút nhát. - Đó là ấn tượng đầu tiên về cô. Nhưng cô không vì vậy mà không nhìn anh. Suốt buổi khai giảng, anh luôn cảm nhận được ánh mắt lén lút của cô. Sự căng thẳng khi nổi bật giữa đám đông, sự thu mình giữa cả hội trường của cô, anh đều cảm nhận được.
Tầm mắt của anh dừng lại trên gò má hây đỏ. An Cẩn Minh nâng tay, đặt lên đỉnh đầu. Tóc cô len giữa từng kẽ tay, cảm xúc nhẵn mịn.
Ôn Hoà ngẩng đầu nhìn anh, thẳng thắn, không hề lén lút như trước kia.
Đừng sợ. Có mình đây. Giọng anh trầm ấm, len lỏi vào tim cô.
Nụ cười nở rộ bên môi, ôn hoà như chính cái tên dễ nghe của cô vậy...
Trung tâm mua sắm, tầng hai, khu thời trang.
An Cẩn Minh hai tay nhét túi. Ôn Hoà đi bên cạnh anh, hai tay ôm túi giấy đựng khăn lông. Năm mười sáu tuổi, cô cao một mét năm, anh cao một mét sáu mươi bảy. Cô thì không nói đến, còn anh, tuy không cao nhất nhưng cũng là cao hơn.
Một nam một nữ đi bên cạnh nhau, nam thanh nữ tú. Cảnh đẹp này khiến nhân viên ở khu thời trang bất ngờ một chút:
Không ngờ, thiếu niên thời nay đã sớm phát triển như vậy! Bất luận nhan sắc hay vóc dáng, hai người đều rất xứng đôi.
Cửa hàng của thương hiệu Tinh Mỹ, một trong những ngành kinh doanh con của tập đoàn Tinh Triển.
An Cẩn Minh đi đến, Ôn Hoà theo sau lưng anh. Một nữ nhân viên đi đến, vừa định cúi đầu chào hỏi nhưng bị ánh mắt của anh ngăn lại.
Nữ nhân viên nhạy bén nhận ra cái lắc đầu cực nhẹ của anh, nhanh chóng mỉm cười chuyên nghiệp, hoà nhã hỏi:
Không biết hai người muốn mua trang phục có kiểu dáng như thế nào?
An Cẩn Minh đẩy Ôn Hoà ra đằng trước, vẻ mặt như thể đang nói: Chị đi mà hỏi cô gái này.
Ôn Hoà: ... Sao anh biết cô cũng cần mua quần áo nhỉ?
Cô lễ phép mô tả cho nữ nhân viên. Sau đó, nhìn An Cẩn Minh có vẻ không muốn nói liền kéo tay áo của anh một cái. Anh hỏi cô có việc gì, cô khó hiểu hỏi ngược lại anh:
Không phải cậu hẹn mình đi mua áo khoác cùng à?
An Cẩn Minh: ...
Cuối cùng, nữ nhân viên dẫn hai người qua gian bên cạnh. Ôn Hoà đứng trước khu đồ nữ, tập trung chọn vài mẫu váy chữ A. Nữ nhân viên đi cùng An Cẩn Minh qua khu đồ nam. Lúc này, anh mới lãnh đạm nói với nữ nhân viên kia:
Đừng để cô ấy biết tôi là ai.
Nữ nhân viên cúi đầu, thấp giọng đáp: Vâng, An thiếu.
An Cẩn Minh không nói gì, tay dừng lại trên một cái áo khoác dù, chất vải bên trong khá ấm áp.
Mẫu này có áo nữ không?
Nữ nhân viên nhìn qua, lắc đầu, Không ạ. Nhưng mẫu này thì có. Nữ nhân viên nói, lấy thêm ba mẫu áo khoác cùng sào, An thiếu, mời xem qua.
An Cẩn Minh xem qua mẫu áo mà nữ nhân viên đưa đến. Chất vải dù, tiếp xúc rất mịn, không sần; bên trong lót bông, ừm, khả năng giữ ấm rất tốt. Anh yên lặng đưa cho nữ nhân viên hai mẫu, hất mặt sang phía Ôn Hoà đang mải mê lựa chọn. Nữ nhân viên hiểu ý, đem hai mẫu ấy qua mời Ôn Hoà chọn.
An Cẩn Minh thong thả nhìn cô, bộ dáng nhàn hạ. Nói muốn mua áo khoác cũng chỉ là cái cớ. Gia môn danh giá An gia sao có thể để anh thiếu cơm ăn áo mặc? Còn lý do viện cớ ấy à...
Đơn giản vì muốn cùng cô gặp gỡ thôi! Nếu chỉ trả một cái khăn thì thời gian được nhìn thấy cô quá ít. Sắp tới, trùng hợp có chuyến đi cổ trấn, mua quần áo là một cái cớ hợp lý và khả thi nhất để cùng cô, lâu hơn một chút.
Ánh mắt anh không đặt trên cái áo khoác kia. Phản chiếu trong con ngươi là bóng hình nhỏ nhắn của Ôn Hoà. Cô đang ướm thử vài mẫu váy, giống như chọn ra vài mẫu thích hợp với áo khoác. Màu sắc nào cũng hợp với làn da trắng hồng của cô cả.
Ánh đèn neon chiếu xuống, hình ảnh cô thiếu nữ hiền lành đang tủm tỉm cười. Cánh tay nhỏ ôm váy, chất vải lướt trên làn da mềm mại. - Đây có lẽ là hình ảnh đẹp nhất mà anh từng thấy...
Nữ nhân viên đứng sau lưng anh, không khí ngưng đọng như trời đứng gió. Tuy An Cẩn Minh đang suy nghĩ rất nhiều nhưng gương mặt chẳng mảy may thay đổi, thái độ cũng không có chút gì gọi là bất thường.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
18 chương
51 chương
7 chương
51 chương