Trả ôn hòa cho tôi
Chương 20
Cao trung Trí Viễn, lịch trình thứ hai, thứ ba tuần sau: tham quan Phượng Hoàng cổ trấn.
Hai ngày trước khởi hành chuyến đi, thứ bảy.
Ôn Hoà được bố mẹ Ôn dặn dò kỹ lưỡng, giống như muốn đem tất tần tật kinh nghiệm du lịch của mình cho cô. Ôn Hoà nghe đến nhức đầu hoa mắt, nhưng vẫn vui vẻ tiếp thu. Bởi vì bố mẹ Ôn rất coi trọng chuyến tham quan, muốn cô tạo được kỷ niệm đẹp trong chuyến đi này!
Trở về phòng, Ôn Hoà mở Weibo lên tham khảo những kiểu trang phục nên mặc khi đi dã ngoại. Kết quả nổi bật là yếm, đầm chữ A, chân váy phối áo thun.
Ôn Hoà ngẫm nghĩ một chút. Hình như trong tủ đồ của cô không có nhiều áo thun và chân váy, yếm và đầm chữ A mặc đã cũ. Cũng rất lâu rồi từ khi năm ba sơ trung, cô không mua thêm quần áo mới.
Bỗng, màn hình vi tính nhảy ra một tin nhắn.
Dòng chữ súc tích ID An Jin Ming chớp chớp trên màn hình, Ôn Hoà bất động một giây.
An Cẩn Minh: Ngày mai cậu rảnh không?
Mình rảnh. - Ôn Hoà vô thức gõ phím, đầu ngón tay hơi run, cũng không dám hỏi anh có chuyện gì hay không...
An Cẩn Minh: Mình định đi mua áo khoác. Cậu có muốn đi cùng không?
Ôn Hoà: ... Tín hiệu đang nhập tin nhắn lượn sóng trên màn hình.
An Cẩn Minh ngồi ở thư phòng, dáng vẻ bình thản đợi cô trả lời. Tâm trạng có chút gợn sóng nhưng ánh mắt hoàn toàn yên lặng, thẳng tắp nhìn màn hình ánh sáng xanh...
Bỗng, một người phụ nữ trung niên đi vào. Tuy đã tuổi giữa tuần nhưng bà vẫn giữ được dung nhan sắc sảo.
An Cẩn Minh nháy mắt lay động. Anh đứng dậy, cúi đầu lễ phép, Bà An.
An phu nhân híp mắt nhìn anh, lạnh lùng hỏi:
Mày vào thư phòng của ông ấy làm gì?
An Cẩn Minh vẫn lễ phép: Con có việc cần lên mạng ạ.
An phu nhân liếc qua màn hình, thấy giao diện của Weibo, khẽ hừ một tiếng, phẩy tay, Dùng cho xong thì cút lên tầng trên cho khuất mắt tao.
An Cẩn Minh cúi đầu, giọng nói bình thản: Vâng ạ. Bất luận biểu cảm, ngữ điệu của anh đều có đủ kính trọng, khiến An phu nhân không bắt bẻ thêm được.
Sau khi bà ta rời đi, An Cẩn Minh cũng không có tâm trạng nữa. Anh ngồi lại vào bàn, muốn gập màn hình laptop. Nhưng dòng chữ nhỏ xinh, còn có sticker mặt cười kèm theo, động tác tay dừng lại.
Ôn Hoà: Được, mình cùng cậu.
An Cẩn Minh mỉm cười, gửi cho cô thời gian và địa điểm gặp mặt rồi tắt máy. Anh thoáng nhìn qua két sắt của bố mình, ra ngoài, đóng cửa. Thư phòng yên lặng giống như ban đầu...
Buổi tối hôm đó, Ôn Hoà mơ thấy một viễn cảnh rất hảo. Trong mơ, một thiếu niên và một thiếu nữ đi cùng nhau. Ánh mặt trời không gắt gao, chiếu qua người họ. Đôi bóng hình kéo dài trên mặt đất, phong cảnh hữu tình. Cậu thiếu niên mặc áo thun trắng, hoạ tiết một nửa trái tim, quần jeans đậm màu. Cô thiếu nữ mặc áo có nửa trái tim còn lại, chân váy tối màu. Họ còn mang giày cặp, màu trắng.
Ôn Hoà thấy họ rất ưu tú: nữ xinh xắn, nam anh tuấn, giống như trời sinh một cặp.
Đại não đã nghỉ ngơi bỗng vụt qua một ý nghĩ.
Liệu mình và Cẩn Minh có thể đẹp đôi như thế không? - Cô cũng không biết nữa. Hai mắt nhắm nghiền, chỉ có nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt ôn hoà vô hạn...
Thời tiết buổi tối khá lạnh, khiến con người ta cuộn mình, rúc vào chăn. Nhiệt độ không khí thấp như vậy, mặt trăng bên ngoài vẫn tròn vạnh, ánh sáng ấm áp.
Đêm đi, ngày đến...
Ôn Hoà bị ánh sáng mặt trời làm cho tỉnh dậy. Cô vớ tay nhìn đồng hồ báo thức, 6:50 AM.
Hẹn với anh mấy giờ nhỉ? - Ôn Hoà day huyệt Thái Dương. Ừm, còn một tiếng mười phút nữa mới đến giờ hẹn.
Cô xuống nhà. Trong bếp, bố Ôn đang ngồi đọc báo. Mẹ Ôn đang nấu món gì đó, lưng quay lại với cô, chỉ nghe được mùi thơm nức mũi của món cua rang me.
Ôn Hoà nở nụ cười toe toét, Mẹ ơi, thịt cua? Thịt cua hả mẹ? Giọng cô trong trẻo như chuông.
Mẹ Ôn quay đầu nhìn cô, mỉm cười hiền từ, Ừ, thịt cua cho Tiểu Ôn ngoan. Vì Tiểu Ôn đã hoàn thành kỳ kiểm tra chất lượng vừa qua rất tốt nha.
Ôn Hoà cười hì hì.
Không lâu sau khi chuyến đi đến Phượng Hoàng cổ trấn được ấn lịch, nhà trường cũng đã thông báo kết quả kỳ thi. Cô đạt 279 điểm cả ba môn, hạng nhất lớp ba. An Cẩn Minh đạt 288 điểm, đứng đầu khối mười.
Cũng có thể tính là tương xứng nhỉ? - Ôn Hoà nghĩ thầm. Trên bảng xếp hạng, tên của cô nằm ngay dưới tên anh, rất thuận mắt.
Bố Ôn hạ tờ báo, nhìn cô. Thái độ có chút bất ngờ, hỏi:
Dậy sớm thế con? Bố nhớ hôm nay con đâu phải đến trường?
Con muốn mua một ít quần áo để đi cổ trấn ạ. Ôn Hoà vừa nói, miệng vừa nhai thịt cua.
Trên đời này không có món ăn nào có thể khiến cô ngon lành thưởng thức như thịt cua cả. Chỉ cần là cua, từ Hoàng đế đến cua đồng, cua biển gì, cô đều ăn tất!
Bố Ôn đồng ý, hỏi cô có cần nhiều tiền không? Ôn Hoà lắc đầu, ngoan ngoãn đáp:
Tiền mừng tuổi của con vẫn còn dư, con dùng nó là được rồi ạ.
Bố Ôn gật đầu. Mẹ Ôn nhìn sắc mặt của con gái, tinh ý hỏi một câu, Muốn mua váy đầm hả con?
Ôn Hoà đỏ lựng mặt gật đầu.
Bố Ôn: ... Ông nhìn con gái đầu lòng, tim bỗng nhói lên một cái.
Thì ra thời gian đã trôi qua nhanh đến thế: ông đã già đi, cô cũng lớn lên, đã biết chăm chút bản thân, thích nhưng món đồ nữ tính.
Mẹ Ôn cười cười, không hỏi thêm gì nữa. Sau khi ăn sáng xong, mẹ Ôn thắt cà vạt cho bố Ôn. Tiếng chào lanh lảnh của Ôn Hoà vọng từ ngoài cửa, hai người nhìn sang, thấy con gái mặc một set váy áo xinh xắn.
Mẹ Ôn chậc lưỡi, Có lẽ lại đi với cậu thủ khoa kia rồi.
Bố Ôn: ...
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
18 chương
51 chương
7 chương
51 chương