Hai năm sau. Đầu phố náo nhiệt, một chiếc Bentley màu đen đang đậu dưới gốc cây. Chiếc xe thu hút không ít ánh nhìn của những người ven đường, trên hàng ghế sau xe, một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đang ngồi. Không hề cười, không hề giận, không một chút cảm xúc nào, lạnh nhạt trầm ngâm. "Cậu chủ, hay là quay về Tiên An Lí ạ?" Tài xế cất tiếng hỏi. "Ừ." Ngồi sau xe, cổ họng người đàn ông gằn ra một tiếng. Tài xế khởi động máy, từ từ lái xe rời đi. Thẩm Mộ Diễn nhắm mắt lại. Nét nghiêm nghị trên khuôn mặt, càng tăng thêm sự lạnh lùng. Tiên An Lí, nơi ấy quá lạnh lẽo rồi. Mỗi ngày, đều tỉnh dậy trong sự cô quạnh, mỗi ngày, đều phải chìm vào giấc ngủ trong sự cô đơn. Nhưng nếu không quay về Tiên An Lí, cũng chẳng tìm ra được nơi nào đủ bình yên để đi vào giấc ngủ, không tìm được bất cứ nơi nào ấm áp hơn Tiên an Lí ấy. Cho dù, nơi ấy có lạnh lẽo đến đáng sợ, nhưng vẫn là nơi anh có tất cả sự ấm áp nhất. Kítttttt. chiếc xe đột nhiên phanh gấp, như phản xạ, cả người Thẩm Mộ Diễn chúi hẳn về trước, bên tai vang lên tiếng phanh xe. "Có chuyện gì vậy?" "Cậu chủ... Đụng.... Đụng phải người rồi!" Mặc dù nghe thấy xe đâm phải người, Thẩm Mộ Diễn vẫn không hề tỏ ra lo lắng, chỉ nói với tài xế: "Xuống xe xem thử đi." Anh cầm điện thoại bấm số 120. Vừa gọi điện vừa đưa mắt nhìn qua kính chắn gió, đột nhiên, anh từ từ mở to mắt, nhìn trân trân về phía trước, chiếc điện thoại trong tay lập tức run rẩy mạnh, anh đến thở cũng bắt đầu trở nên gấp gáp. Đường dây bên kia nhấc máy, nhưng anh bỗng im bặt. Bất ngờ! Anh lập tức lao ra khỏi xe, bước nhanh về phía người bị xe đụng. "Anh nhớ em lắm!" Người đàn ông ôm chặt lấy cô gái. Đường Tiểu Nhiễm đang nói chuyện với tài xế, đột nhiên, cả người bị ôm chặt bởi một người đàn ông từ phía sau, bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, sắc mặt Đường Tiểu Nhiễm trở nên tái nhợt đi. "Tôi không... Không quen... Không quen anh." Cô vừa nói, hai hàm răng vừa đánh vào nhau. "Em chưa nhìn thấy anh, sao lại biết là không quen anh? Tiểu Nhiễm, em đúng là không biết nói dối." "Phiền anh bỏ tay ra." Đường Tiểu Nhiễm cố gắng kiềm chế sự dao động trong lòng, cô tự nhủ, nhiều năm trôi qua như vậy, cô thực sự đã buông tay rồi. Lúc trước, chấp niệm của Đường Tiểu Nhiễm là Thẩm Mộ Diễn, cô quá cố chấp, cố chấp đến mức biến thành chấp niệm, làm tổn thương người khác, tổn thương chính mình. Đến hôm nay, cô đã chết một lần, trong khoảnh khắc rõ ràng ý thức được bản thân sắp chết, cuối cùng cô cũng đủ can đảm từ bỏ chấp niệm, buông bỏ chính bản thân cô. Hơn nữa, cô không muốn có chút mảy may liên quan nào đến người đàn ông này. Lấy hết dũng khí, cô nhấc chân lên, gót nhọn của chiếc giày giẫm thật mạnh vào bàn chân người đàn ông phía sau, khuỷu tay phải húc mạnh vào bụng dưới của người đó. Lợi dụng khoảng trống lúc anh buông lỏng tay vì quá đau, Đường Tiểu Nhiễm ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh. Thẩm Mộ Diễn cố nén đau, lập tức đuổi theo, tuyệt đối không thể để cô biến mất trước mắt anh một lần nào nữa, anh có linh cảm, hôm nay nếu để người phụ nữa ấy đi, cô sẽ trốn mắt không để anh tìm ra được. "Anh đừng đuổi nữa." Đường Tiểu Nhiễm mặt mày tái nhợt, vừa chạy vừa nghiêng người lại hét lớn. "Em đừng chạy nữa." "Anh không đuổi theo, tôi sẽ không chạy nữa." "Em lừa quỷ à?"   Đường Tiểu Nhiễm không bì được với đôi chân dài của Thẩm Mộ Diễn, nhắm chừng sắp bị đuổi kịp, cô đảo mắt nhìn ra sau, cũng không quản nữa, hét lớn với xung quanh: "Cứu tôi với! Có kẻ côn đồ hành hung tôi. Cứu mạng! Cứu mạng!" Bất luận cô có la hét thế nào, những người xung quanh không hề ra tay ngăn cản, chỉ biết kiên dè nhìn cô, Thẩm Mộ Diễn cuối cùng cũng đuổi kịp. Một cái đã vác cả người Đường Tiểu Nhiễm lên vai. "Tiểu Nhiễm, anh nói cho em biết, lần sau gặp phải tình huống thế này, không cần gào thét có kẻ côn đồ muốn hành hung anh, em phải hét lên trước mặt có người đánh rơi tiền." "Thẩm Mộ Diễn, anh bỏ tôi ra!" "Thế nào? Không phải không quen anh sao?" Những người đi đường lúc ấy nhìn thấy Đường Tiểu nhiễm bị Thẩm Mộ Diễn cưỡng ép bỏ vào bên trong một chiếc xe Bentley. Đường Tiểu Nhiễm hốt hoảng: "Thẩm Mộ Diễn, anh định mang tôi đi đâu? Anh định làm gì tôi? Tôi đã thoát chết một lần rồi, may mệnh lớn chưa chết, tôi không muốn lại dây dưa với anh, không muốn lại có liên quan gì nữa. Tôi sẽ không bám víu lấy anh như trước kia đâu. Tôi bảo đảm! Anh bây giờ có thể buông tôi ra được rồi." Thẩm Mộ Diễn mặt biến sắc, cuối cùng hít một hơi thật sâu, nói với tài xế: "Lái xe về Tiên An Lí."