"Có cô gái nào tự ý chạy vào phòng ngủ của đàn ông rồi không cẩn thận làm rơi chiếc hộp tro đang đặt yên lành trên bàn không?" Ngụy Thừa Phong nhếch mép. Ánh mắt Lục Thức Vi chìm trong sự thù hận: "Thế thì đã làm sao? Cho dù Hạ Nhã có cố ý ném rơi cái hộp chết tiệt ấy, thì đã làm sao chứ? Người chết cũng đã chết rồi, không phải chỉ là một cái hộp thôi sao? Cùng lắm thì tôi đến cho anh." "Đồ điên." "Thẩm Mộ Diễn, người đã chết rồi. Lúc Đường Tiểu Nhiễm còn sống, tại sao không hề thấy cậu đối tốt với cô ta? Đợi đến khi chết rồi, cậu lại tỏ ra thâm tình như thế, tôi thấy cậu chính là đáng đời, tự làm tự chịu. Đi đến ngày hôm nay tất cả đều là cậu gieo nhân nào gặp qua nấy." "Câm miệng! Lục Thức Vi, cậu câm miệng cho tôi!" Hứa Thiệu mặt biến sắc: "Shit! Mẹ nó, đầu cậu có bệnh à? Thẩm Mộ Diễn đụng chạm gì đến cậu chưa? Nếu cậu yêu Tiểu Nhã của cậu, đáng lẽ cậu đừng mang cô ấy đến trước mặt Thẩm Mộ Diễn, nếu còn là đàn ông, cậu nên biết cách nắm giữ trái tim Tiểu Nhã của cậu đi, đừng bảo cô ấy chạy đến đây làm mấy chuyện xấu xa này." "Haha, tôi nói gì sai sao? Câu nào của tôi là sai? Lẽ nào Thẩm Mộ Diễn cậu ta không phải là đáng đời sao? Tính cảm lúc ấy Đường Tiểu Nhiễm dành cho cậu ta, tất cả chúng ta đều nhìn thấy rõ. Nhưng Thẩm Mộ Diễn đối xử với Đường Tiểu Nhiễm như thế nào, cậu ta đối xử với cô ta ra sao, chúng ta cũng đều nhìn ra được. Cậu ta không phải đáng đời sao? Không phải à? Không phải cậu ta tự tay ép chết một người đang sống sao? Hahaha, thật nực cười! Một Thẩm Mộ Diễn thanh cao, ngạo mạn nhất, lại tự tay ép chết một người phụ nữ yêu anh ta nhất trên đời. Hahaha." "F*ck! Bố mày hôm nay phải dạy cho thằng khốn này một bài học."  Hứa Thiệu giận đỏ mặt, nắm chặt lòng bàn tay lại toan đấm cho hắn một đấm. Nắm đấm vừa giơ lên, tay của Hứa Thiệu đã bị ghìm chặt lại, anh ta ngoảnh đầu: "Mộ Diễn?" Thẩm Mộ Diễn giữ chặt nắm đấm của Hứa Thiệu đang hướng thẳng mặt Lục Thức Vi, trên gương mặt lạnh lùng của anh, không một chút cảm xúc: "Cậu ta nói không sai. Tôi bị thế này rất đáng đời, là tôi gieo gió gặp bão, tự làm tự chịu. Mấy lời Lục Thức Vi nói không hề sai." Nói dứt lời, anh ngoảnh đầu về phía Lục Thức Vi: "Mang cô ta đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa." Lục Thức Vi sững sờ giây lát, lập tức kéo Hạ Nhã dậy, đùng đùng khí thế quay người toan bỏ đi. "Đợi đã."  Lục Thức Vi vừa ra tới cửa, Thẩm Mộ Diễn lên tiếng: "Từ nay về sau, chúng ta không còn là bạn bè nữa." Thẩm Mộ Diễn không thể tha thứ cho những lời nhục mạ Đường Tiểu Nhiễm của hắn ta. "Không ngờ Thẩm Mộ Diễn của Thẩm gia lại là kẻ lòng dạ hẹp hòi, lẽ nào tôi nói ra sự thật khiến cậu khó chịu trong lòng?" Thẩm Mộ Diễn ngoảnh đầu lại: "Không, ngay từ khi cậu bắt đầu buông lời sỉ nhục Đường Tiểu Nhiễm, tôi và cậu đã không còn là bạn bè gì nữa." Lục Thức Vi ban nãy còn nhếch mép cười khinh bỉ, ngay lập tức sắc mặt bỗng nghiêm lại, vô cùng gượng gạo. Anh ta lôi theo Hạ Nhã cất bước bỏ đi. Hạ Nhã không muốn đi, lúc phải rời đi còn quay đầu lại nhìn Thẩm Mộ Diễn. Nhưng với tình hình hiện tại, cô ta không thể không đi. Hứa Thiệu lo lắng nhìn Thẩm Mộ Diễn: "Cậu đừng nghe mấy lời hồ đồ của cậu ta." "Cậu ta nói không hề sai. Tất cả những gì ngày hôm nay đều là tôi tự làm tự chịu. Giá mà có thể nhìn rõ tâm can chính mình sớm một chút, dũng cảm đối mặt với tất cả, Tiểu Nhiễm, cô ấy đã không tự sát." Ngồi sụp xuống, anh gom lại từng chút từng chút tro cốt rơi vãi trên sàn nhà, rồi kiếm một cái hộp mới bỏ vào. Vừa thu dọn, vừa nói: "Nếu như hôm nay đổi ngược lại là người khác, có lẽ đã phát điên rồi. Nhưng tôi là Thẩm Mộ Diễn của Thẩm gia, lắm lúc cũng muốn phát điên lên, nhưng tôi điên không được, và cũng không được điên. Có lúc, vui sướng đến mức phát điên, lại khiến người khác rất ngưỡng mộ đấy sao... Các cậu về trước đi, tôi muốn yên tĩnh một lát. Bảo vú nuối cũng về nhà đi. Tôi nghĩ, tôi thật sự cần suy nghĩ cho thông suốt." Ngụy Thừa Phong và Hứa Thiệu đưa mắt nhìn nhau, hai người ngầm hiểu ý không nói thêm gì nữa, quay người, lẳng lặng ròi đi, lúc về còn cẩn thận đóng cửa phòng lại. Trong căn biệt thự Tiên An Lí. Bất kể ai cũng không biết được người đàn ông đứng bất động bên cửa sổ đang nghĩ gì, anh không ôm đống tro cốt ấy trước ngực nữa, chỉ đứng bên cửa sổ trầm ngâm. Cảm giác như đã trôi qua một thế kỉ, người đàn ông quay người, rời khỏi cửa sổ, đi đến trước cái hộp mới đựng tro cốt của Đường Tiểu Nhiễm, nâng chiếc hộp trong lòng bàn tay, anh bước xuống lầu. "Đi thôi, đến khu nghĩa trang tốt nhất ở Minh Châu." Anh nói với mấy người vệ sĩ. Chiếc xe phi nhanh tới khu nghĩa trang tốt nhất ở Minh Châu, người đàn ông xuống xe. Thảo Thảo, cấp dưới của anh, đã thay anh giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Anh cùng Thảo Thảo đứng trước cổng đợi nhân viên, rồi đi thẳng vào trong khu nghĩa trang vô cùng yên tĩnh. Khu nghĩa trang ở đây là tốt nhất, một mét vuông so với giá đất cao nhất ở thành phố Minh Châu này còn đắt gấp nhiều lần. Hơn nữa, đây chính là nghĩa trang anh thay cô chọn. "Đường Tiểu Nhiễm, em là người vợ duy nhất của Thẩm Mộ Diễn này, đợi anh chết rồi, chúng ta sẽ được chôn chung trong phần mộ tổ tiên Thẩm gia." Thẩm gia quy định, phần mộ tổ tiên không được chôn phụ nữa ngoại tộc, nếu muốn được chôn chung, nhất thiết phải chôn cùng với chồng mình. "Tiểu Nhiễm, tạm thời em phải chịu thiệt thòi rồi. Thẩm gia sự nghiệp lớn mạnh, chúng ta không có con nối dõi, Thẩm gia không thể nói mất là mất được. Cho anh thời gian 10 năm, đào tạo một người thừa kế tập đoàn Thẩm Thị, đến lúc đó, anh có thể đi tìm em rồi. Em đừng uống canh Mạnh Bà, anh sợ em trí nhớ kém, ngốc nghếch lại yêu sai người. Không uống canh Mạnh Bà, phải nhớ kĩ tên xấu xa này là anh, kiếp sau đầu thai nếu gặp phải loại đàn ông như anh, em phải trốn xa một chút, đó là một tên khốn. Anh cũng không uống canh Mạnh Bà, kiếp sau anh sẽ đi tìm em, em yên tâm, anh không uống canh bà ấy, đời đời kiếp kiếp đều ghi nhớ người anh yêu tên Đường Tiểu Nhiễm, cũng sẽ không làm một tên khốn. Sống đắp cùng chăn, chết chôn cùng huyệt. Em ráng đợi anh, đừng đi nhanh qua, anh sợ không đuổi kịp được." Người đàn ông cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ lên tấm bia mộ, rồi quay người, đầu không ngoảnh lại. Trời bắt đầu đổ mưa, mấy tên vệ sĩ áo đen dường như đã chuẩn bị sẵn cả, xếp thành một hàng, soạt một tiếng, gần như đồng loạt, động tác đồng nhất, tất cả bung những chiếc ô màu đen ra. Ô nối tiếp ô, tạo nên một hàng kín đáo đến một giọt mưa cũng không xuyên qua rơi xuống đường được. Cho đến khi người đàn ông nhanh chân bước vào trong xe, cho đến khi chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi nghĩa trang.