Trả Lại Anh Một Đời Yêu Nhầm
Chương 22
Hứa Thiệu không thăm dò được tin tức gì có ích.
Nhưng chuyện mà Thẩm Mộ Diễn đã giao, không thể trì hoãn được, bởi vì cho đến hôm nay, Hứa Thiệu không nhớ rõ, bất luận là có chuyện gì giống như lần này, Thẩm Mộ Diễn đều hết sức để ý.
"Cậu thật sự để ý đến Đường Thị sao?" Trong tay là cổ phần của Đường Thị, Hứa Thiệu hiểu rõ, nội dung kẹp trong tập tài liệu này là gì, cái tên điên Thẩm Mộ Diễn này dùng mọi thủ đoạn quyết đẩy cao tỉ giá, nhằm mua lại thật nhiều cổ phiếu của Đường Thị.
Đồng thời liên lạc với các cổ đông Đường Thị, dùng giá cao mua lại tất cả cổ phần trong tay họ. Nhưng, đứng ở góc độ một thương gia mà nói, cho dù mua lại thành công đại đa số cổ phiếu của Đường Thị, Thẩm Thị trong cuộc mua bán này, cũng sẽ bị tổn thất.
Hơn nữa, là tổn thất nghiêm trọng.
Trước khi bước vào đại hội cổ đông Đường Thị ngày hôm nay, Hứa Thiệu hỏi Thẩm Mộ Diễn: "Cậu thật sự để ý đến Đường Thị sao?"
Người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, không nói lời nào.
Hứa Thiệu xem không lọt mắt dáng điệu này của anh, không biết nói sao cho hết những buồn bực bức xúc trong lòng, anh ta dường như không nhịn nổi nữa, xông đến cạnh Thẩm Mộ Diễn hét lớn:
"Thừa nhận đi! Thứ cậu để ý chính là Đường Tiểu Nhiễm!"
"Câm miệng." Người đàn ông lạnh lùng.
Hứa Thiệu giơ nắm đấm vào mặt anh: "Thẩm Mộ Diễn, lần thu mua này mặc dù thành công, nhưng Thẩm Thị lại bị tổn thất đến mức nào, trong lòng cậu khắc rõ. Cậu thật sự để tâm đến Đường Thị? Cậu thật sự muốn đánh sập Đường Thị? Được, vậy tôi hỏi cậu, cậu phá hủy Đường Thị là vì cái gì?"
Đúng lúc đó, thang máy vang lên một tiếng Ting.
Thẩm Mộ Diễn không trả lời Hứa Thiệu, sải chân bước ra khỏi thang máy, đi thẳng một mạch về phía phòng họp Đường Thị.
Trong bước chân của anh, Hứa Thiệu rõ ràng nhìn ra được sự vội vã, gấp gáp. Sự gấp gáp đó của Thẩm Mộ Diễn chính là vì muốn nhanh chóng nhìn thấy Đường Tiểu Nhiễm trong phòng họp.
Hứa Thiệu đuổi theo sau Thẩm Mộ Diễn, cũng vội vã rẽ vào hướng phòng họp.
"Thẩm Mộ Diễn, sao cậu không vào, đứng ở cửa làm..." Hứa Thiệu chưa kịp nói hết câu, liếc mắt nhìn vào phía trong phòng, lập tức cổ họng nghẹn ứ như bị thứ gì mắc lại, không nói được lời nào.
Thẩm Mộ Diễn đứng như trời trồng trước phòng họp.
Mắt trân trân nhìn về một góc phòng.
Một lúc sau mới lấy lại được âm thanh, Hứa Thiệu quay qua Tô Mật bên cạnh: "Đây... Là ý gì?" Đôi môi lắp bắp không thành lời.
Tô Mật cả người vận đồ đen, đứng giữa trung tâm phòng họp, bên cạnh cô ta đặt một bức di ảnh trắng đen của Đường Tiểu Nhiễm.
"Là tôi bất tài, không thay cô ấy bảo vệ được chút vướng bận cuối cùng này, Thẩm tổng lần này mãn nguyện rồi." Tô Mật khuôn mặt lạnh tanh, nhưng không hề giấu được sự bi thương trong đôi mắt: "Hai tháng trước, Tiểu Nhiễm đã tự sát rồi."
Tô Mật nhìn về phía Thẩm Mộ Diễn: "Cô ấy bàn giao công ty lại cho tôi, nhưng tôi lại không đủ sức thay cô ấy tiếp quản. Thẩm tổng, đến bước này, Tô Mật tôi không còn gì để hối tiếc nữa, chỉ tha thiết van xin anh đừng phá hoại Đường Thị, giữ Đường Thị vẫn là Đường Thị."
Tô Mật cầu xin Thẩm Mộ Diễn đừng bắt Đường Thị phải đổi tên.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao trên đời này lại có nhiều người sợ người đàn ông đứng trước mặt như thế, thủ đoạn của người này, thực sự quá tàn độc rồi.
Hành sự dứt khoát, cay độc, năng lực siêu phàm, bản thân lại không hề có tình người.
Đường Tiểu Nhiễm, sao cô lại có thể đi thích loại người này?
Sao cô lại đem cả trái tim mình dâng hiến cho loại người đó, cô đáng lẽ nên biết, yêu phải loại người như Thẩm Mộ Diễn, lại không nhận được tình yêu của anh ta, như vậy chính là tự đi vào chỗ chết.
"Tô Mật tôi cả đời này chưa từng cầu xin ai, Thẩm tổng tài, thủ đoạn của anh tôi theo không kịp. Tôi chỉ cầu xin anh để tôi tiếp tục duy trì Đường Thị, thay cô ấy bảo vệ nơi này. Tôi thậm chí không cần một đồng thù lao nào."
Bất luận Tô Mật nói gì, người đàn ông đứng bên cửa, biểu cảm đều vô cùng lãnh đạm, dường như nãy giờ không để tâm đến lời cô vừa nói.
Cố giữ bình tĩnh, Thẩm Mộ Diễn từ ngoài cửa, mắt luôn nhìn chằm chằm vào bức di ảnh trắng đen ở trung tâm phòng họp, bất kể Tô Mật nói những gì, đôi mắt của anh, một khắc cũng không dời khỏi bức di ảnh ấy.
Thời gian như ngừng lại.
Đến Tô Mật cũng nhận ra người đàn ông đứng bên cửa có gì đó bất thường, Hứa Thiệu cũng vô cùng lo lắng, trong lòng lúc này vẫn không thể tin được.
Bức di ảnh đó chứng minh Đường Tiểu Nhiễm thực sự đã mất rồi.
Dung Đồ Phong thực sự không hề nói dối.
Vì vậy weibo của cô ấy đã dừng cách đây hai tháng.
Vì vậy, tất cả đều không phải lùi một bước để tiến hai bước.
"Mộ Diễn." Hứa Thiệu vừa chuẩn bị tiến về phía trước, lay nhẹ người đàn ông đang đứng như trời trồng ở cửa, đột nhiên...
Thẩm Mộ Diễn cuối cùng cũng cử động, bất ngờ quay người, bước nhanh như gió đi về phía đối diện phòng họp, điên cuồng phi vào trong thang máy.
Ngón tay ra sức ấn vào bảng điều khiển, đi xuống, đi xuống, lại đi xuống...
Hứa Thiệu vầ Tô Mật, cùng những người khác đều sững sờ.
Tô Mật mở miệng: "Anh ta như thế là có ý gì?"
Thẩm Mộ Diễn đang bị cái gì vậy?
Hứa Thiệu sắc mặt không tốt, ở bên Thẩm Mộ Diễn càng lâu, anh ta càng hiểu được con người Thẩm Mộ Diễn.
"Mộ của Đường Tiểu Nhiễm đang ở đâu?"
Anh ta thay Thẩm Mộ Diễn hỏi.
Tô Mật không đáp lại, nhất quyết sẽ không nói cho anh ta biết.
Truyện khác cùng thể loại
206 chương
47 chương
11 chương
96 chương
108 chương
29 chương