Chiếc xe chạy như bay, từ trước đến nay, Thẩm Mộ Diễn chưa từng dùng đến tốc độ nguy hiểm như thế để lái xe phi nhanh về nơi đó. Tiên An Lí... Một tiếng đạp thắng chói tai, chiếc xe vẫn chưa chịu dừng hẳn, trượt dài thêm bốn năm mét nữa mới đứng lại, đến nỗi bánh xe bốc khói. Người đàn ông không hề quan tâm, mở cửa xe, hướng về căn biệt thự từng ở, cứ nhắm thẳng mà đi. Tay anh run run ấn mật khẩu. Một tiếng tinh vang lên, mật mã đúng, đối mặt với cánh cửa đóng im lìm, anh đưa tay cầm tay nắm cửa, lại có chút run rẩy. Mở cửa? Hay không mở? Không, anh nghĩ thầm, trước khi anh mở cánh cửa ra, điều nên hiểu rõ nhất lúc này chính là những cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Anh rốt cuộc bị cái gì vậy? Tại sao nhìn thấy di ảnh của người phụ nữ ấy lại cảm thấy chướng mắt, trong lòng khó chịu? Tại sao biết được cô ta đã chết, lập tức trong lòng lại xuất hiện cảm giác trống trải? Tại sao rõ ràng hiểu bản thân vô cùng chán ghét người phụ nữ mặt mũi đáng thương ấy, nhưng khoảnh khắc trông thấy di ảnh của cô ta, anh lại hoảng sợ đến vậy? Đang miên man trong dòng suy nghĩ, phía sau Hứa Thiệu cũng vừa đến: "Mộ Diễn, Tô Mật không chịu nói cho tôi mộ của Đường Tiểu Nhiễm đang ở đâu. Tôi đã sai người đi điều tra rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đến xem xem." "Ai nói cô ta chết rồi? Cô ta chưa chết." Người đàn ông trước mặt từ từ cất lời. Lúc Hứa Thiệu nghe thấy câu nói này, cảm giác như sét đánh bên ta, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt mình. Mãi một lúc sau mới nói: "Mộ Diễn, Tô Mật nói Đường Tiểu Nhiễm chết rồi. Cậu hôm nay cũng vừa thấy di ảnh của cô ấy." "Câm miệng! Cô ta chưa chết." Thẩm Mộ Diễn gằn giọng: "Người phụ nữ ấy làm sao có thể tự sát? Ai tự sát nhưng cô ta thì không thể. Đường Tiểu Nhiễm nhất định đang ở bên trong." Hứa Thiệu sững sờ, Thẩm Mộ Diễn dường như có gì đó không đúng. "Mộ Diễn, cô ấy là Đường Tiểu Nhiễm, là người phụ nữ mà cậu căm ghét, hai người đã li hôn rồi. Bảy năm trước, cô ấy dùng thủ đoạn bỉ ổi để ép cậu đồng ý kết hôn, trói buộc cậu suốt 7 năm trời đằng đẵng, bây giờ, hai người li hôn rồi. Cả hai không còn quan hệ gì với nhau nữa, cậu vẫn nhớ đến Hạ An chứ? Đường Tiểu Nhiễm không phải là Hạ An, cô ấy và cậu không còn liên quan gì đến nhau, cô ấy là người hèn hạ vô liêm sỉ, dùng đến thủ đoạn bỉ ổi để trói buộc cậu, cô ấy lầ người cậu căm hận nhất cuộc đời này, Đường Tiểu Nhiễm!" "Cô ta đang ở bên trong." Người đàn ông kiên quyết khẳng định: "Tôi hủy hoại Đường Thị mà cô ta quan tâm nhất, kiểu người như cô ta không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được. Đường Tiểu Nhiễm nhất định đã đến tìm tôi, nếu không có công ty, vậy thì chỉ có thể ở nhà!" Hứa Thiệu toát mồ hôi lạnh. Đây chính là chuyện mà anh ta lo sợ nhất, cuối cùng cũng đã xảy ra rồi. Suốt 7 năm, có thật không hề bận tâm một chút nào không? "Cô ấy ở bên trong đợi tôi quay về nhà." Thẩm Mộ Diễn không mảy may để ý đến Hứa Thiệu, cố chấp nói. Cầm lấy tay nắm cửa, một tiếng kétttt vang lên, cửa mở, anh lập tức đẩy cửa bước vào, lần đầu tiên trong 7 năm nở một nụ cười và nói: "Tôi về rồi." Hứa Thiệu vốn dĩ muốn tóm lấy Thẩm Mộ Diễn, vừa đưa tay hướng về phía anh, bỗng rùng mình một cái đành hạ tay xuống, anh ta biết rằng người bạn thân này, đã thực sự hối hận rồi. "Tôi về rồi." Còn cô ấy? Cô ấy đang ở đâu? Phòng khách trống rỗng, nhà bếp trống rỗng, hành lang trống rỗng, tất cả đều trống rỗng! Không có cơm ngon canh ngọt, không có âm thanh chờ đợi của người phụ nữ ấy. Thẩm Mộ Diễn đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi đứng ngậy người ra. Cảm giác mơ hồ, cũng không biết anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Vẫn sững sờ đứng ở cửa lớn, như một pho tượng, hoàn toàn bất động.