Editor: Tiểu Ma Bạc Hà <img alt=16708240_955500394586517_7305885943910953743_n src="https://static./chapter-image/tra-cong-bien-mieu-ky/16708240_955500394586517_7305885943910953743_n.jpg" data-pagespeed-url-hash=1631825412 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Văn Thanh ngủ một giấc đến tận giữa trưa hôm sau, mặc dù đã ngủ rất lâu nhưng khi tỉnh lại mi mắt cậu vẫn cứ nặng trĩu, mệt đến không thể tỉnh táo. Vừa mở mắt ra, cậu lập tức nhìn thấy Bạc Vị Nam nằm bên cạnh vẫn luôn ngắm nhìn mình. Vừa thấy anh Văn Thanh lại nghĩ đến chuyện tối qua, mặt cậu không nhịn được đỏ lên, mắt vừa mở ra lập tức nhắm lại. Bạc Vị Nam bật cười, không nhịn được cúi người hôn lên mặt Văn Thanh, mặt cậu đỏ ửng, tim đập thình thịch, trong mũi chỉ có hơi thở nóng rực của Bạc Vị Nam, lòng cậu mềm nhũn. Bạc Vị Nam thấy Văn Thanh như thế, giọng anh không nhịn được trở nên dịu dàng, nhỏ giọng nói: “Người em còn đau không, có muốn ngủ tiếp không?” Văn Thanh nghe thấy Bạc Vị Nam mới nhận ra cơ thể cậu đau nhức dữ dội, nhất là phần eo dưới, đến cử động cũng khó khăn, vị trí khó mở miệng kia lại có cảm giác mát lạnh không ngờ tới. Bạc Vị Nam thấy Văn Thanh nhíu mày, biết người cậu không thoải mái, anh vội vàng ôm cậu vào lòng, đưa tay xoa bóp eo cho cậu, giọng anh tràn ngập cưng chiều và dịu dàng: “Tôi nấu cháo cho em rồi, em ăn một ít đi rồi tôi sẽ ngủ với em.” Văn Thanh chôn đầu trong lòng Bạc Vị Nam, trong giọng nói còn mang chút âm mũi, mang theo một chút nũng nịu mà chính cậu cũng không nhận ra: “Em muốn xuống giường, hơi đói……” Bạc Vị Nam nhẹ nhàng vỗ lưng cậu như dỗ một đứa trẻ: “Được, dậy thì dậy, hôm nay em phải nghỉ ngơi thật nhiều, không cần làm gì cả, có chuyện gì cứ để tôi.” Văn Thanh rụt rụt người, hơi xấu hổ mở miệng: “Anh…… Anh bôi thuốc cho em à?” Bạc Vị Nam cúi đầu cười: “Ừ, hôm qua sau khi tắm xong tôi đã bôi thuốc cho em, bên ngoài hơi sưng nhưng cũng may không có chảy máu.” Văn Thanh nghe Bạc Vị Nam nghiêm túc nói đến chuyện đó, cậu vừa thẹn vừa ngượng: “Được rồi được rồi đừng nói nữa, em biết rồi……” Bạc Vị Nam xoa xoa lưng trần của Văn Thanh, cố nhịn không cười ra tiếng: “Được, tôi không nói nữa, để tôi giúp em mặc quần áo.” Văn Thanh ừ môt tiếng, chậm chạp chống tay trên giường ngồi dậy, Bạc Vị Nam cũng đỡ giúp, anh lấy một cái gối đệm sau lưng cậu. Chăn trên người Văn Thanh trượt xuống, lộ ra nửa người trên trống trơn, trên vầng ngực trắng nõn chi chít dấu hôn, từ cổ đến bụng ở đâu cũng có. Mắt Bạc Vị Nam tối sầm, tất cả dấu vết trên người cậu đều do một tay anh tạo ra, đó chính là cảm giác thỏa mãn có một không hai trên đời. Văn Thanh không được tự nhiên dưới ánh mắt nóng nỏng kia, cậu kéo chăn, xoay đầu tìm quần áo. Đầu giường để sẵn một bộ quần áo Bạc Vị Nam đã chuẩn bị từ sớm, anh chỉ mới cầm một cái quần lót sạch lên thì nó đã bị Văn Thanh giật lấy giấu vào ổ chăn: “Em…… Tự em mặc……” Bạc Vị Nam cười không nói, cứ thế ngồi nhìn Văn Thanh đỏ mặt trốn trong chăn mặc quần lót. Chờ Văn Thanh mặc xong quần lót, Bạc Vị Nam lấy bộ đồ rộng rãi thoải mái ở nhà ra mặc vào cho cậu, chân Văn Thanh vừa đặt xuống đất, nửa người dưới đột nhiên mềm nhũn xém chút làm cậu sấp xuống đất, cũng may Bạc Vị Nam đứng ngay bên cạnh kịp đỡ lấy cậu. Bạc Vị Nam nắm lấy eo Văn Thanh ôm lấy cậu vào lòng: “Tôi sẽ đỡ em, tránh để lại ngã.” Văn Thanh dựa vào lòng Bạc Vị Nam, cả người đau nhức làm cậu không nhịn được lại nhớ về cảnh tượng làm cho người ta mặt đỏ tim đập tối qua, sau đêm qua hai người lại càng trở nên thân thiết, khi hai người yêu nhau hết hợp, đó không chỉ là cảm giác thỏa mãn về thể xác mà còn là sự đồng điệu của tâm hồn. Bạc Vị Nam đỡ lấy Văn Thanh ra tới cửa phòng, cậu đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng hỏi: “Đã giữa trưa rồi, anh đã cho Tiểu Tra ăn gì chưa?” Bạc Vị Nam đáp: “Này, tôi còn chưa ăn mà phải cho nó ăn trước à!” Văn Thanh quay đầu trừng mắt nhìn anh, trông giống giận lại như không giận, vẻ mặt phong phú hơn trước kia nhiều. Bạc Vị Nam đỡ Văn Thanh tới phòng vệ sinh, chuẩn bị sẵn cho Văn Thanh các vật cần dùng vệ sinh cá nhân rồi mới nhẹ nhàng bước ra ngoài: “Tôi đi hâm nóng cháo cho em, em tắm xong có thể ăn ngay.” Văn Thanh vịn tay trên bồn rửa mặt gật đầu đáp dạ. Văn Thanh ngồi chờ trên bàn cơm trong phòng khách, chiếc ghế cậu đang ngồi đã được lót một lớp đệm thật dày, ngồi rất êm, chẳng có tí cảm giác khó chịu gì, Văn Thanh có thể cảm giác được những quan tâm nho nhỏ này của Bạc Vị Nam, tim cậu lại không nhịn được trở nên ấm áp. Hiếm khi Bạc Vị Nam đeo tạp dề đứng trong nhà bếp hâm nóng này nọ, món cháo trắng thơm ngào ngạt kia anh đã tranh thủ nấu vào sáng nay khi Văn Thanh vẫn chưa tỉnh giấc, chuyện tối qua mãnh liệt như thế, cho Văn Thanh ăn mấy món nhẹ vẫn tốt hơn. Bạc Vị Nam bưng cháo đã hâm nóng ra ngoài, múc một chén cho văn Văn Thanh, bảo cậu ăn chậm cẩn thận nóng. Tiểu Tra đang nằm trên sô pha chơi quả bóng nhỏ, vừa thấy có đồ ăn bé lập tức cong chân chạy tới, thấy trong chén là cháo trắng thì bé lại mất hứng, nằm trên đùi Văn Thanh vuốt ve cái bụng tròn tròn. Bạc Vị Nam mong chờ nhìn Văn Thanh ăn món cháo đầu tiên anh nấu, lòng thấp thỏm không yên, sợ cậu không thích. Văn Thanh lấy muỗng múc vài miếng, thấy vẻ mặt Bạc Vị Nam như thế, biết anh đang nghĩ gì, cậu ngẩng đầu lên cười thật tươi với anh: “Rất ngon, rất thơm.” Bạc Vị Nam lập tức vui vẻ, anh vui sướng hoa chân múa tay kể cho Văn Thanh quá trình anh nấu ra món cháo này. Văn Thanh híp mắt nhìn Bạc Vị Nam vui vẻ, cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng cậu, cả món cháo kia cũng ngon hơn nhiều. Văn Thanh không nói dối, Bạc Vị Nam nấu cháo thật sự rất dễ ăn, nhuyễn nhuyễn mềm mềm, vừa ăn vào là có thể nuốt xuống ngay, đối với tình trạng cơ thể cậu bây giờ mà nói là cực kì thích hợp. Văn Thanh ăn cháo xong, Bạc Vị Nam nhanh tay dọn dẹp chén đũa mang vào nhà bếp rửa sạch, Văn Thanh ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ anh, từ góc độ này nhìn qua cậu có thể nhìn thấy bóng anh đưa lưng về phía cậu rửa chén, cổ hơi cúi xuống, dáng người cao ngất mặc một chiếc tạp dề chẳng chút liên quan, nhưng chính một điểm chẳng hề lên quan ấy lại chạm vào lòng Văn Thanh. Bạc Vị Nam rửa chén xong, anh cởi tạp dề ra, vừa nhìn thấy Văn Thanh lại bắt đầu hỏi han săn sóc: “Em có khát không, có muốn uống nước không? Có muốn nằm nghỉ ngơi không? Hay em muốn chơi máy tính?” Văn Thanh hơi buồn cười nhìn Bạc Vị Nam căng thẳng: “Em đâu có bị bệnh gì nặng lắm đâu, anh đừng căng thẳng như thế.” Bạc Vị Nam không nói gì ngồi xuống cạnh Văn Thanh, cúi người hôn lên môi cậu, một nụ hôn vừa dài vừa sâu vừa chứa chan tình cảm, Văn Thanh lập tức hiểu ra những chuyện thế này không thể nói suông là xong được. Nụ hôn qua đi, Bạc Vị Nam để Văn Thanh ngồi trong phòng sách chơi máy tính, còn anh thì ôm một cái máy tính xách tay ngồi bên cạnh, hai người cứ thế ngồi cạnh nhau lên mạng. Hình như chỗ ngồi của Văn Thanh có lót thêm một lớp đệm, phía sau cũng đặt thêm một cái gối, gần như muốn làm cho cậu ngồi thoải mái nhất có thể. Văn Thanh đăng nhập vào QQ xử lý một vài tin nhắn, sau đó mở weibo lên xem, cậu nhìn màn hình máy tính, sau đó quay đầu sang nhìn Bạc Vị Nam, hình như anh đang xử lý chuyện công việc, trên màn hình máy tính xách tay có rất nhiều biểu đồ mà cậu xem không hiểu. Bạc Vị Nam biết Văn Thanh đang nhìn mình, anh quay sang hỏi: “Chuyện gì vậy, em muốn ăn cái gì không?” Văn Thanh vội lắc đầu: “Không có gì, anh cứ làm chuyện của anh đi.” Bạc Vị Nam cười cười với cậu rồi lại tiếp tục cúi đầu xem biểu đồ. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ Bạc Vị Nam xử lý công việc, mày anh hơi nhíu lại, vẻ mặt cũng cực kì nghiêm túc, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn cậu thì ánh mắt đó lập tức trở nên mềm mại. Văn Thanh không muốn làm phiền Bạc Vị Nam làm chuyện quan trọng, cậu tự ngồi lướt weibo, cố gắng hết sức để không gây ra tiếng động. Ngay lúc đó, ảnh đại diện QQ của Sách Hoa cô nương chợt hiện lên, Văn Thanh mở khung đối thoại ra xem thử. Sách Hoa cô nương: “Tiểu Thanh nhi, tiểu Thanh nhi, yêu yêu cái nào! Văn Thanh gửi lại một emo mỉm cười. Sách Hoa cô nương: Lâu lắm rồi không hỏi thăm cậu, cậu với Bạc Tình sama thế nào rồi, đã tiến tới bước kia chưa? Mặt Văn Thanh đỏ ửng, bối rối không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng cậu dứt khoác gửi đi một chuỗi chấm lửng. Sách Hoa cô nương: Có biến!! Thanh niên Tiểu Thanh không trực tiếp trả lời tôi mà lại dùng một chuỗi chấm lửng mang ý nghĩa sâu xa này, chắc chắn có biến! Hàn Sơ Thanh Ảnh: Đừng nói ra ngoài…… Sách Hoa cô nương: Cậu không cần nói, tôi biết hết rồi. Hàn Sơ Thanh Ảnh: 【Toát mồ hôi】Cô biết cái gì cơ? Sách Hoa cô nương: Cái gì cần biết đều đã biết, cậu hiểu mà. Văn Thanh sắp bị vòng tuần hoàn cậu biết tôi biết này làm cho choáng váng, mà tin nhắn tiếp theo của Sách Hoa cô nương trực tiếp đánh Văn Thanh ngất luôn. Sách Hoa cô nương: Nhược thụ như cậu nói không chừng đã bị Bạc Tình sama ăn sạch đến xương cốt cũng chẳng còn, cảm giác thế nào, Bạc Tình sama có chăm sóc cậu chu đáo không, làm xong có giúp cậu rửa sạch sẽ không? Văn Thanh cảm thấy mặt cậu bây giờ đã nóng đến mức có thể làm nước bốc hơi, cậu biết những vấn đề Sách Hoa cô nương vừa hỏi chỉ là nói đùa, chẳng qua là cô đã hỏi đúng những vấn đề nhạy cảm nhất làm cậu không muốn xấu hổ cũng không được. Sách Hoa cô nương: Ai da da da, tiểu nhược thụ lại xấu hổ rồi! Văn Thanh hơi bối rối đặt tay lên bàn phím không biết nên trả lời thế nào thì chợt nghe thấy có người cười khẽ bên tai mình, cậu vội vàng quay lại thì thấy Bạc Vị Nam đang khoanh tay nhìn vào màn hình máy tính cậu đang dùng, dù Văn Thanh có muốn che đi cũng không che được, cậu tức giận nhìn Bạc Vị Nam: “Không được nhìn lén em nói chuyện!” Bạc Vị Nam không nhịn được nghiêng người tới ôm cậu vào lòng, đến gần tai cậu cắn cắn: “Vậy bảo bối nói cho tôi biết, tối qua tôi phục vụ em có tốt không?