Dã Nam Nhân
Chương 1
Phòng học lúc này dù có chật ních người vẫn rất yên tĩnh. Mấy đứa học trò tiểu học bình thường hay nghịch ngợm hay gây sự trêu chọc nhau hôm nay thập phần ngoan ngoãn hai chân khép lại, hai tay nhu thuận đặt trên chân. Đặc biệt là đứa nào cũng đều chăm chú lắng nghe thầy giáo giảng bài
Nguyên nhân chính là do mỗi học kỳ nhà trường tổ chức một ngày giao lưu giữa phụ huynh – giáo viên – học sinh, hôm nay chính là ngày đó. Không ít cha mẹ, cô dì, cậu mợ tất cả đều tới trường để ngắm nhìn tiểu quý tử nhà mình học hành. Do đó cho dù bình thường có là một đứa trẻ nghịch ngợm hay quậy phá đến đâu đi chăng nữa thì hôm nay cũng không dám lộ ra, phải cố gắng giả bộ ngoan ngoãn để được khen ngợi.
Trường này là một trường tiểu học tư thục. Học phí ở đây so với bên công lập phải hơn tới mấy chục lần, do đó nếu không phải là con nhà đại phú đại quý chắc chắn không có khả năng cho con theo học ở đây. Khuông viên trường vô cùng rộng lớn, đầy đủ trang thiết bị hiện đại, đến giáo viên muốn được dạy ở đây phải là vô cùng xuất sắc, vạn người chọn một. Đây cũng là nguyên nhân tại sao học phí lại đắc đến vậy.
“Bắc Ngạn, em có thể đọc cho mọi người cùng nghe bài văn của mình không?”
Trong phòng học vang lên âm thanh trầm bổng của thầy giáo. Lập tức một cậu bé ngồi bàn đầu đứng lên, cậu bé có điểm cao hơn các bạn cùng lớp, má hơi ửng hồng, nhưng không vì khẩn trương mà bối rối, giọng điệu cực kì tao nhã nhẹ nhàng đọc.
Đỗ Bác Ngạn lớn tiếng đọc bài văn mà mình viết, giọng lanh lảnh cao vang truyền khắp lớp
“Đề mục: Cha của em. Cha của em vừa anh tuấn lại thông mình, bất kì vấn đề nào em không biết đều có thể hỏi cha, cha nhất định trả lời rành mạch. Cha em chẳng những thông mình mà còn rất tuấn tú. Nhiều a di nhìn thấy cha đều nói nhỏ với em là cha tuấn tú. Sau này lớn lên, nhất định em sẽ thông minh giống cha, cũng hy vọng có thể được nhiều người hâm mộ giống cha vậy.”
Văn của một cậu bé tiểu học năm hai tuy không quá lưu loát nhưng trong giọng của Đỗ Bác Ngạn có thể nghe ra là tràn ngập sùng bái cha hắn. Lớn lên được giống cha chính là ước mơ lớn nhất của hắn.
Bài văn vừa dứt, cả lớp học nghe như có ý cười cợt, một vài bật phụ huynh không nhịn được lời văn ấu trĩ ấy cũng phát ra tiếng cười.
Đỗ Bác Ngạn sau khi đọc xong liền quay ra sau, chỉ thẳng vào một người đàn ông mặc âu phục mới đến đang đứng ở một góc tối của lớp học.
“Đó chính là cha em.”
Mọi người đang cười đều đem ánh mắt hướng theo tay của Đỗ Bác Ngạn nhìn đến người đàn ông đang đứng trong góc lớp, nụ cười trên môi lập tức ngưng lại.
Xem ra Đỗ Bác Ngạn không hề khuếch đại. Người đàn ông được Đỗ Bác Ngạn chỉ toàn thân toát ra vẻ quý phái sang trọng, nhẹ gật đầu chào.
Khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao lớn, tao nhã dù đang mặc âu phục che kín toàn thân cũng không giấu được thân thể tráng kiện so với người mẫu trên tạp chí có phần anh tuấn hơn nhiều. Không thể tưởng tưởng được người như vậy lại có một đứa con lớn chừng này.
Các cô phụ huynh còn trẻ nhìn thấy hắn chỉ biết há to miệng mà ngưỡng mộ, còn các bà phụ huynh lớn tuổi thì lại cười híp mắt, mặt đều đỏ.
Đến lúc tan học, một đám các bà các cô vây quanh cha Đỗ Bác Ngạn. Đỗ Thiên Huyền tỏ ý chán chường, lề mề trả lời những câu hỏi mà người xung quanh đặt ra. Nhìn vậy cũng đủ thấy mị lực của hắn lơn đến thế nào.
Đỗ Bác Ngạn không lập tức chạy đến chỗ cha mình mà ngược lại chạy đến bên thầy giáo của hắn la to: “Thầy, em đã nói cha em rất tuấn tú mà, thầy thấy có đúng không?”
Vu Trừng Bình ngồi xổm xuống, vuốt ve máy tóc của Đỗ Bác Ngạn. Bề ngoài của Vu Trừng Bình không như cha của Đỗ Bác Ngạn, nhìn hắn người ta thấy toát lên vẻ ôn nhu nhã nhặn, đính thực là ra dáng một thầy giáo tốt.
“Đúng vậy, Bác Ngạn. Cha của em rất tuấn tú.”
“Vậy còn mẹ cậu đâu? Có xinh đẹp không?” – Một cô bé mặc một cái đầm hoa rực rỡ, mạnh bạo bước tới đẩy Đỗ Bác Ngạn ra lớn tiếng hỏi. Sau đó quay sang nhìn Vu Trừng Bình mỉm cười ôn nhu, có thể thấy là cô bé thích Vu Trừng Bình đến thế nào.
“Thầy, thầy có thấy chị em không? Chị em rất đẹp có đúng không?” – Một đám đông học sinh vây quaynh Vu Trừng Bình ồn ào hỏi. Vu Trừng Bình nhất nhất đều trả lời đẹp, tốt, tuấn tú …, khiến bọn chúng mừng rỡ hét chói tai.
Đỗ Bác Ngạn chạy đến bên cạnh Đỗ Thiên Huyền, chen vào đám đông đang vây quanh cha hắn, nắm lấy tay cha, mặc kệ mọi người đang nói chuyện, hét lớn: “Cha! Con chỉ cho cha xem thầy của con!”
Bởi vì là con trai độc nhất trong nhà, nên Đỗ Bác Ngạn luôn được nuông chiều hết mực, muốn cái gì là phải được cái đó. Do đó thanh âm của hắn tuy có nét ngây thơ nhưng ý bắt buộc.
Đỗ Thiên Huyền bất đắc dĩ cười khẽ, đi theo Đỗ Bác Ngạn.
Vu Trừng Bình thấy phụ huynh học sinh đang hướng chỗ mình đi tới, lập tức đứng lên. Phải biết rằng có thể cho con mình học ở một trường mà học phí cao như vậy thì cha mẹ không những là rất giàu có mà còn phải là thuộc giới thượng lưu có quyền thế. Mỗi lần họp, hiệu trưởng đều nhắc nhở các giáo viên là ngàn vạn lần tuyệt đối không thể thất lễ với họ. Huống chi Vu Trừng Bình lại là giáo viên mới thì càng phải thận trọng hơn nữa.
“Đỗ tiên sinh......”
“Ngài chính là thầy Vu? Bác Ngạn về nhà luôn miệng nhắc đến thầy, một câu cũng thầy Vu, hai câu cũng thầy Vu. Thằng bé này rất nghịch ngợm lại hay tùy hứng, được thầy dạy dỗ nó bây giờ về nhà lại trở nên rất ngoan ngoãn, biết nghe lời. Thật vất vả cho thầy rồi.”
Đỗ Thiên Huyền khách khí nói, làm cho Vu Trừng Bình ngại ngùng, mặt ửng đỏ. Vu Trừng Bình nhẹ vuốt tóc Đỗ Bác Ngạn, đứa nhỏ này thông minh sáng dạ, hẳn là niềm kiêu ngạo của cha hắn.
“Bác Ngạn rất thông minh. Mặc dù mới về nước không lâu, tiếng Trung không tốt lắm, nhưng lại thích nghi rất nhanh. Tính tình hoạt bát, vui vẻ, các bạn trong lớp cũng rất quý Bác Ngạn.”
“Đúng vậy, thằng bé này rất giống tôi lúc nhỏ. Đa tạ thầy ngày thường đã quan tâm đến nó.” – Đỗ Thiên Huyền quay sang Đỗ Bác Ngạn trách “Còn không nhanh cám ơn thầy đi.”
“Cám ơn thầy.”
Đỗ Bác Ngạn nghe cha và thầy khen vô cùng đắc ý, lớn tiếng nói cám ơn khiến người xung quanh thấy không nhịn cười được.
Đỗ Thiên Huyền vươn tay ra ý muốn bắt tay, Vu Trừng Bình cũng nhanh vươn tay nắm lấy tay Đỗ Thiên Huyền. Đỗ Thiên Huyền nắm lấy tay Vu Trừng Bình dùng sức bóp mạnh làm cho Vu Trừng Bình cảm thấy kì lạ, trán thấm ra vài giọt mồ hôi.
Đỗ Thiên Huyền sau khi bắt tay, lại nở nụ cười khách khí, sau đó xoay người trở lại chỗ lúc nãy đang đứng, tiếp tục tán gẫu đến khi tan học.
Vu Trừng Bình thu thập vật dụng. Hôm nay là ngày hội phụ huynh học sinh đầu tiên của hắn ở trường mới này, hiệu trưởng đã luôn nhắc nhở hắn phải thật thận trọng, tuyệt đối không được thất lễ với bất kì người nào. Hôm nay không có phụ huynh nào tỏ vẻ không hài lòng xem như là hắn cũng thành công được một chút.
Vu Trừng Bình mang theo tài liệu đi ra cửa, đang định đón xe về nhà. Bất chợt, Đỗ Bác Ngạn đang ngồi trong một chiếc xe hơi vô cùng sang trọng trên đường, hạ kính cửa xe xuống hướng Vu Trừng Bình gọi lớn:
“Thầy Vu, thầy Vu!”
Vu Trừng Bình mỉm cười, hướng Đỗ Bác Ngạn vẫy tay. Đứa nhỏ này bình thường đã rất hoạt bát, hôm nay lại có cha hắn đi cùng nên so với bình thường càng thêm huyên náo hơn, nhưng nói gì thì đứa nhỏ này cũng là vô cùng đáng yêu.
“Bác Ngạn!”
Đỗ Bác Ngạn nhảy xuống xe, chạy nhanh đến bên cạnh Vu Trừng Bình, nắm lấy tay hắn, nói: “Thầy Vu, cha em nói thuận đường mời thầy lên xe để cha em đưa thầy về có được không?”
“Ah … Thầy đón xe về là được rồi” – Vu Trừng Bình tìm cách từ chối. Hiệu trưởng nhất định là không muốn giáo viên quá thân thiết với phụ huynh học sinh.
“Không được. Em nhất định phải đưa thầy về.”
Đỗ Thiên Huyền quay cửa kính xe xuống, hướng Vu Trừng Bình khách sáo nói: “ Thầy Vu. Để chúng tôi tiễn thầy một đoạn đi, nếu không thằng nhóc này nhất định sẽ không chịu yên đâu.”
Đỗ Bác Ngạn nghe cha hắn nói, bắt đầu phát huy cá tính ương ngạnh, la lối ầm ĩ: “ Thầy, nhanh đi thầy. Nếu không xe cha em đậu lâu vậy lát sẽ bị kẹt đó.”
Vu Trừng Bình còn chưa nghĩ ra cách nào để từ chối, đã bị Bác Ngạn nắm tay kéo vào xe, đóng cửa xe lại rồi quay hỏi Vu Trừng Bình.
“ Nhà thầy ở đâu?”
Vu Trừng Bình thấp giọng, không được tự nhiên, buộc lòng phải nói địa chỉ.
Đỗ Bác Ngạn được đi xe chung với thầy của hắn, nên cao hứng không thôi, liên tục quay tới quay lui, ngồi không yên.
Đỗ Thiên Huyền trầm giọng gắt: “Ngồi xuống, đứng vậy nguy hiểm lắm.”
“Nhưng mà cha a …” – Đỗ Bác Ngạn mặc dù đang cao hứng nhưng cũng không dám chống lại lời của cha hắn, đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đỗ Thiên Huyền điều chỉnh kính sau hướng thẳng mặt Vu Trừng Bình nói chuyện
“Thầy Vu, tôi và Bác Ngạn vừa về Đài Loan không được bao lâu. Không biết trong thời gian này tình hình giáo dục ở đây như thế nào? Thấy báo đài nói thực sự là hơi hỗn loạn có phải không?”
Vu Trừng Bình cắn nhẹ môi, khách khí trả lời: “Bình thường thì phải có giấy phép làm giáo viên sau lại đến dự tuyển ở các trường học …” – Vu Trừng Bình thao thao bất tuyệt nói xong một chuỗi dài.
Đỗ Thiên Huyền lại hỏi tiếp:
“Hồi ở Mĩ, tôi có đọc báo thấy một thầy giáo vì dụ dỗ học sinh nam lên giường nên bị phạt. Tôi mới không thích nước Mĩ loạn thất bát nháo, do đó quyết định đưa Bác Ngạn về Đài Loan học. Cũng may Bác Ngạn mới chỉ là học sinh tiểu học nên chắc không gặp phải chuyện này.”
Vấn đền này có điểm bén nhọn, làm Vu Trừng Bình không được tự nhiên, nhưng vẫn cố giấu điểm bất an ấy trong lòng, dùng giọng tự nhiên nói
“Tôi nghĩ Đài Loan sẽ không phát sinh chuyện như vậy.”
“Thật chứ? Sao thầy dám khẳng định chắc như vậy? Lần trước tôi có thấy báo đưa tin một thầy giáo vô sĩ dám dụ dỗ học trò nữ của mình. Thế giời này đúng là chỗ nào cũng điên loạn hết rồi.”
Trán Vu Trừng Bình rịnh mồ hôi, từng giọt từng giọt thấm ướt khăn tay, dù trong xe có máy điều hòa cũng không làm hắn cảm thấy mát mẻ được. Vu Trừng Bình chỉ có thể cố giữ giọng thật tự nhiên nói: “ Đó là trường hợp ngoại lệ thôi.”
“Thầy Vu ah, không phải là tôi nghi ngờ chất lượng giáo dục của Đài Loan, mà là tại tôi thấy còn rất nhiều vấn đề tồn đọng, cái gì mà cải cách giáo dục, đã chín năm qua mà cũng không có nhiều thay đổi. Tôi ở Đài Loan thật không biết làm sao.”
Đem vấn đề bén nhọn này nói, Đỗ Thiên Huyền nhìn Vu Trừng Bình cười ôn hòa giống như là đang nói chuyện phiếm
“May mắn gặp được thầy giáo tốt như thầy Vu khiến tôi thêm chút tin tưởng vào nền giáo dục của Đài loan. Thầy Vu, thầy đi dạy bao lâu rồi? Chuyên ngành của thầy là gì?”
“Tôi vốn là giáo viên trung học, sau thi được giấy phép làm giáo viên tiểu học nên mới chuyển đến dạy ở trường tiểu học …”
Vu Trừng Bình máy móc trả lời, sau đó quay sang nhìn Đỗ Bác Ngạn.
Vì hôm nay hiếu động nhiều lại thêm nghe hai người lớn nói những chuyện hết sức nhàm chán nên Đỗ Bác Ngạn nghe một hồi cảm thấy mệt mỏi, lại buồn ngủ nên đã ngủ lúc nào không hay.
Xe chạy đến trước một ngôi nhà cực kì xinh đẹp và sang trọng rồi dừng lại
Vu Trừng Bình mở miệng nói: “Nơi này là …”
Đỗ Thiên Huyền cười nói: “Đây là nhà tôi. Bác Ngạn có vẻ đã mệt rồi nên tôi đưa nó về trước. Để tôi kêu người làm đưa nó vào nhà rồi sẽ đưa thầy về.”
Vu Trừng Bình vội vàng xua tay: “Được rồi, Đỗ tiên sinh. Không cần làm phiền ngài như vậy. Ngài chỉ cần chỉ cho tôi biết gần đây có chỗ nào đón xe buýt là được rồi. Bây giờ đã đến nhà ngài, lại thêm chắc hẳn là ngài có nhiều công việc bề bộn, nên sớm vào nhà nghỉ ngơi. Tôi tự về một mình được rồi.”
“Làm sao thầy biết tôi có nhiều việc bề bộn?” – Đỗ Thiên Huyền đột nhiên nhích tới gần Vu Trừng Bình, giọng âm hiểm hỏi: “Thầy đã điều tra tôi sao?”
Ngay lập tức, Vu Trừng Bình cảm thấy mồ hôi lạnh chạy dọc sóng lưng, khắp người bị hàn ý bao quanh.
Đỗ Thiên Huyền thấy Vu Trừng Bình kinh hãi, lập tức bật cười lớn, rồi âm trầm nói: “Thực xin lỗi thầy Vu, tính tôi hay đùa thế đó. Có dọa thầy sợ không?”
“Không...... Không có.”
Vu Trừng Bình cố hết sức lấy giọng tự nhiên nói nhưng sắc mặt hắn đã ngày càng trắng bệch giống như sắp té xỉu.
Đỗ Thiên Huyền đem Đỗ Bác Ngạn giao cho bảo mẫu, bảo cô đưa hắn về phòng ngủ, nói: “Tôi phải đưa khách quý về nhà. Cơm chiều có lẽ sẽ về ăn trễ một chút.”
Đợi bảo mẫu gật đầu, Đỗ Thiên Huyền mới trở vào xe ngồi vào ghế tài xế.
Vu Trừng Bình nói lại: “Đỗ tiên sinh, thật sự không cần phiền ngài đâu. Ngài chỉ cần đưa tôi đến trạm xe buýt gần nhất là được.”
“Không. Tôi sẽ đưa thầy về.”
“Đỗ tiên sinh, thật sự không cần phải phiền toái như vậy …”
Đang nói chuyện, Đỗ Thiên Huyền bỗng nhiên quẹo vào một ngõ nhỏ u ám, sau đó thắng gấp làm Vu Trừng Bình sém chút nữa là đập mặt vào tấm chắn phía trước.
Đỗ Thiên Huyền lại lập tức cho xe chạy lui, sau đó từ từ tấp vào một chỗ ven đường.
“Đỗ …. Đỗ tiên sinh......”
Vu Trừng Bình run giọng gọi. Rõ ràng là nói sẽ đưa hắn về nhà, bây giờ đột nhiên ngừng xe ở chỗ vắng vẻ như vậy, lại còn tắt cả đèn xe, căn bản là không muốn đưa hắn về nhà mà.
Đỗ Thiên Huyền vẫn giữ nụ cười hiền hòa của cả ngày hôm nay, nhưng ở trong không gian tối tăm như vậy, thoáng chốc khiến người đối diện thấy nụ cười “hiền hòa” của hắn khủng bố vạn phần.
Đỗ Thiên Huyền hướng người bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Thầy Vu, có cái gì làm thầy sợ sao? Chẳng lẽ là tôi làm thầy sợ ah? Có đúng không?”
Giọng của Đỗ Thiên Huyền là thập phần thoải mái dịu dàng, thậm chí ngôn ngữ giống như đang trêu đùa nhưng cái nụ cười quá mức hiền hòa ấy làm người khác không khỏi cảm thấy quỷ dị
Vu Trừng Bình không nói nên lời, thở phì phò, ánh mắt bất an hướng ra ngoài đường cái, giống như đang vô cùng hy vọng lúc này bản thân không phải đang ở trên xe mà đang tự do bên ngoài. Cái không khí khủng bố trong xe thực sự làm hắn muốn bỏ trốn ngay lập tức.
“Không có, tôi đâu có sợ cái gì đâu. Đỗ tiên sinh, cám ơn ngài đã tiễn tôi một đoạn. Từ nơi này là tôi có thể tự mình về nhà được rồi.”
Vu Trừng Bình lập tức quay sang phải, muốn mở cửa xe, nhưng cửa xe không chút động đậy, hắn mới biết là Đỗ Thiên Huyền đã khóa cửa xe rồi
“Đỗ … Đỗ tiên sinh, có thể làm phiền ngài mở cửa xe được không?”
“Tại thầy mở sai cách rồi. Thầy Vu, để tôi giúp thầy.”
Đỗ Thiên Huyền hướng người ngang qua Vu Trừng Bình. Vu Trừng Bình nín thở không dám nhúc nhích. Đô Thiên Huyền ép sát người vào Vu Trừng Bình khiến hắn ngửi được cả mùi nước hoa trên người Đỗ Thiên Huyền
Hương vị ấy làm tim Vu Trừng Bình đập mạnh, hắn lập tức nhích người tránh né, không dám ở quá gần người kia. Hương vị ấy làm hắn nhớ lại một ít chuyện mà hắn đã cố quên từ lâu.
Đỗ Thiên Huyền dùng lực cố gắng mở cửa xe như cửa xe vẫn như cũ không chịu mở. Hắn buông tay, quay qua Vu Trừng Bình, tươi cười như thể cửa xe không mở thì hoàn toàn không liên quan đến hắn.
“Thầy Vu, cửa xe hình như bị hư hay sao đó. Cái xe này cũng thực là có cá tính quá đi, mỗi lần có khách, nếu là người tốt nó sẽ hăng hái chạy thật nhanh thật êm, nhưng nếu khách là lạn hóa (cái này không hiểu, chắc ý là người xấu hen? Bạn nào hiểu thì chỉ dùm nha) , thì nó lại trở chứng.”
Đỗ Thiên Huyền rõ ràng muốn vũ nhục Vu Trừng Bình, không hề che giấu nói rõ Vu Trừng Bình là lạn hóa.
Mặt Vu Trừng Bình tái nhợt, môi run rẩy, không nói nên lời.
Đỗ Thiên Huyền thầm nghĩ rõ ràng bị nói như vậy thì Vu Trừng Bình đáng lý phải nói lại, không ngờ hắn chẳng những không biện hộ, ngay cả mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Đỗ Thiên Huyền giống như là khẳng định lời của Đỗ Thiên Huyền
Vu Trừng Bình thì lúc này căn bản là không còn hơi sức đâu mà để tâm đến lời nói của Đỗ Thiên Huyền mà một lòng một dạ chỉ muốn nhanh nhanh xuống xe tránh xa Đỗ Thiên Huyền mà thôi.
Vu Trừng Bình lẩm bẩm: “Tôi … tôi thực sự phải về nhà. Đỗ tiên sinh, ngài có thể mở cửa xe bên kia để tôi ra được không?”
“Nếu tôi nói không được?”
Nãy giờ Đỗ Thiên Huyền luôn mang vẻ mặt tươi cười bỗng nhiên âm trầm, chẳng những không còn tươi cười mà vẻ mặt còn như lo lắng thâm trầm, giống như Đỗ Thiên Huyền từ sáng đến giờ và Đỗ Thiên Huyền bây giờ là hai người khác nhau vậy.
Hết
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
324 chương
49 chương
171 chương
70 chương
38 chương