“Em cảm thấy không có chuyện gì để nói.” Mãi đến khi Hàn Dĩ Nặc đóng cửa sầm một tiếng thì Nghiêm Đông Kỳ vẫn ở trong trạng thái si ngốc. Chuyện này? tiểu tử này vừa nãy nhìn hắn đóng cửa sao? Nghiêm Đông Kỳ quả thực đã muốn sinh bực mà cười, hắn nhớ tới lúc bản thân còn ở tuổi như Hàn Dĩ Nặc cũng không hỉ nộ vô thường, coi như tiểu tử này sắp thành thanh niên mười tám tuổi ở thời kỳ trưởng thành nhưng biểu hiện này nhìn qua có chút khác thường, hắn đây là con mẹ nó mới đến thời kỳ mãn kinh khó phục vụ. Chuyện này quả thực quá quá vô căn cứ!! Nghiêm Đông Kỳ bước tới trước cửa phòng Hàn Dĩ Nặc, giơ tay định gõ cửa. nhưng cánh tay treo trên không trung dừng một lúc cuối cùng cũng không hạ xuống. Hắn không tiếng động thở dài một hơi, gãi gãi đầu rồi xoay người trở về phòng. _________________ Ngày hôm qua ngủ hơn muộn nên sáng nay rời giường có chút mệt mỏi, Nghiêm Đông Kỳ đưa tay cầm lấy đồng hồ báo thức trước tủ nhìn một chút, sáu giờ rưỡi. Từ lúc thời tiết trở nên lạnh lẽo, mỗi sáng sớm Nghiêm Đông Kỳ sẽ dậy sớm để chuẩn bị điểm tâm cho Hàn Dĩ Nặc. Nếu không với kiểu thời tiết này thì tiểu tử thúi nhất định sẽ vác bụng đói đi đến trường mua bánh mì lạnh, hắn chỉ tưởng tượng thôi đã thấy bản thân chẳng khác gì cầm thú. Nhìn sữa đậu nành nóng cùng hai củ cà rốt trộn với giăm bông, sau đó rắc một lớp hạt mè trắng, cà rốt trộn đều với một lớp mè hương vị ngọt ngào vây quanh căn phòng. Nghiêm Đông Kỳ thò đầu ra nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, sáu giờ năm mươi lăm mà phòng của Hàn Dĩ Nặc vẫn không một chút động tĩnh, không chút âm thanh. Nghiêm Đông Kỳ thấy có chút là lạ, Hàn Dĩ Nặc đã đặt báo thức lúc sáu giờ ba mươi, giờ vẫn chưa rời giường là chuyện gì đây? Hắn rửa tay bằng chút dầu rồi bước tới trước cửa phòng của Hàn Dĩ Nặc, cửa phòng chỉ khép hờ, hắn giơ tay gõ gõ nhưng vẫn không thấy phản ứng, chỉ có thể đẩy cửa đi vào. Có lẽ là nghe thấy tiếng gõ cửa, bóng người trong phòng nhẹ nhàng nhúc nhích một chút sau đó không có bất cứ phản ứng nào. Nghiêm Đông Kỳ cảm giác chính mình quả thực là tấm gương lấy ơn báo oán, hôm qua thằng bé này còn trở mặt đóng cửa cái rầm, tự mình sáng sớm dậy làm điểm tâm cho hắn còn chưa nói, giờ còn muốn gọi hắn rời giường. Xối một chậu nước lạnh giội lên người của hắn coi như xong. Nghiêm Đông Kỳ ở trong đầu hung tợn nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống vỗ vỗ bọc chăn trên người Hàn Dĩ Nặc: “Dĩ Nặc, rời giường, không dậy thì không kịp đến trường bây giờ.” Nghiêm Đông Kỳ nói xong câu đó đã muốn tát mình một cái, nghĩ muốn dội nước lạnh, nói anh trai uy nghiêm của hắn đâu rồi, nên để cho thằng bé này ngủ quên cho nhớ lâu. Hàn Dĩ Nặc đưa lưng về phía hắn nhẹ nhàng co người lại, âm thanh mơ hồ vừa nặng nề: “Hôm nay em không muốn đến trường.” “A?” Nghiêm Đông Kỳ không nghe rõ hắn nói cái gì, liền vỗ hắn một cái: “Mau đứng lên, nếu không thực sự sẽ bị muộn.” Kết quả Hàn Dĩ Nặc như ngụp nước bỗng nhiên vươn mình lên, con mắt đen thui trừng trừng nhìn chằm chằm Nghiêm Đông Kỳ, từng chữ từng chữ một nói: “Em nói ngày hôm nay em không muốn đến trường.” Nghiêm Đông Kỳ bị phản ứng của hắn làm giật mình, sửng sốt ba giây mới phản ứng được, huyệt thái dương thẳng thắn nhảy một cái nhưng ngay cả bực tức cũng tức không nổi. Hàn Dĩ Nặc tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, mặt không cảm xúc nhưng có thể nhìn rõ ràng hắn đang cực kỳ khó chịu. Nghiêm Đông Kỳ hít một hơi, đơn giản giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn: “Được rồi, vậy em ngủ tiếp đi, anh sẽ gọi điện cho thầy em để xin nghỉ.” Sau đó xoay người ra khỏi phòng. Hàn Dĩ Nặc cảm giác mình quả thực muốn điên rồi. Thực ra hắn dậy rất sớm nhưng một chút cũng không muốn động, cả người cuộn tròn trong chăn rồi nín thở nghe động tĩnh bên ngoài phòng. Hắn nghe thấy Nghiêm Đông Kỳ nhấn tắt chuông báo thức, sau đó rón rén đi tới nhà vệ sinh rồi âm thanh rửa mặt, nghe thấy tiếng dao cạo râu vang lên ong ong, nghe thấy tiếng bước chân Nghiêm Đông Kỳ đi tới phòng bếp còn truyền tới tiếng âm thanh va chạm của xong nồi rồi âm thanh của tiếng xì xì xào rán. Sau đó là âm thanh Nghiêm Đông Kỳ đi tới phòng hắn, nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, bước tới gần, nhẹ vỗ trên vai hắn, âm thanh ôn hòa truyền tới. Rõ ràng Nghiêm Đông Kỳ đối xử với mình ôn nhu như vậy nhưng Hàn Dĩ Nặc vẫn thô bạo mà nghĩ: có phải em vừa đi học anh sẽ muốn cùng cô gái xa lạ kia đi cả ngày, nói với cô ôn nhu như anh nói với em, cầm tay cô thậm chí hôn cô ấy? Hàn Dĩ Nặc nghĩ tới đây đã cảm thấy ức chế không chịu được, có một âm thanh trong đầu hắn rõ ràng vang lên, mày cố tình gây sự như thế vừa xấu xí vừa ấu trĩ nhưng cuối cùng hắn không nhịn được mà nhìn người đàn ông kia nổi nóng: “Em nói ngày hôm nay em không muốn tới trường.” Hắn nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Nghiêm Đông Kỳ liền bắt đầu hối hận nhưng người đàn ông ấy lại nhẹ nhàng xoa tóc hắn rồi vẫn ôn hòa như thế, một chút tức giận cũng không có. Trên đỉnh đầu truyền tới cảm giác ấm áp mềm mại, chỉ cần chủ nhân cái tay này vẫn bên cạnh hắn thì cái gì hắn cũng có thể bỏ qua. Nhiệt độ như thế khiến mũi hắn chua xót, thậm chí nghĩ còn muốn rơi lệ. Hàn Dĩ Nặc một lần nữa nằm lại trên giường, cả người ngột ngạt có kích động muốn khóc. Từ ngày hắn biết bản thân mình yêu thích Nghiêm Đông Kỳ đã bắt đâu cảm thấy bất an. Một mặt hắn hi vọng Nghiêm Đông Kỳ nhìn ra tâm ý của mình, thế nhưng nghĩ đến lại càng sợ hãi. Hắn biết Nghiêm Đông Kỳ chỉ yêu thích phụ nữ, nếu hắn biết chính mình ôm một ý nghĩ như thế có thể xa lánh hắn, rời xa hắn, thậm chí vứt bỏ hắn? Tình huống như thế căn bản Hàn Dĩ Nặc không dám nghĩ đến. Tình cảm chôn sau dưới đáy lòng khiến người ta không thở nổi, khiến hắn mâu thuẫn khi gọi Nghiêm Đông Kỳ là “Anh”, cả người hắn mâu thuẫn với tất cả những thứ có thể đem hắn cũng Nghiêm Đông Kỳ chia xa. Thế nhưng hắn chỉ có thể liều mạng nhắc nhở mình, nếu muốn được người đàn ông kia ôn nhu như trước thì bản thân nhất định phải làm bộ sóng êm gió lặng, để không cho xảy ra vạn nhất bất đắc dĩ một ngày hắn vượt quá giới hạn, để Nghiêm Đông Kỳ không chán ghét hắn, khi ấy hắn không biết sẽ mất mát sụp đổ thế nào. Vấn đề là bây giờ mỗi thời mỗi khắc bản thân hắn đều cảm thấy ngày hôm nay là ngày cuối cùng. Hắn thậm chí có chút bốc đồng nghĩ, nếu Nghiêm Đông Kỳ không hiền lành như thế thì tốt rồi, bản thân sẽ không giống như bây giờ mà thích hắn. Hàn Dĩ Nặc ngửa mặt nằm ở trên giường nhìn trần nhà, tự giễu nở nụ cười, sau đó vươn mình xuống giường. Nghiêm Đông Kỳ đang ở phòng khách gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp Hàn Dĩ Nặc, âm thanh lễ phép vừa khách khí: “… Đúng, hắn ngày hôm nay không thoải mái…” Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng đi tới phía sau hắn, nhìn quần áo mỏng manh của Nghiêm Đông Kỳ lộ ra xương vai hình hồ điệp đẹp đẽ. Muốn thêm một chút ấm áp cũng có thể chứ? Hắn cứ nghĩ như thế vừa đi tới, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo Nghiêm Đông Kỳ. Hàn Dĩ Nặc lớn lên rất cao lớn, người thiếu niên lúc trước được Nghiêm Đông Kỳ ôm vào ngực giờ phút này chỉ cần nhẹ nhàng ôm lấy đã có thể đem toàn bộ người đàn ông này tiến vào ngực, chỉ nhẹ nghiêng đầu có thể sợt qua lỗ tai của người đàn ông này. Hàn Dĩ Nặc cảm thấy như vậy rất tốt, hắn gục đầu chôn ở bả vai Nghiêm Đông Kỳ. Hắn đã lâu chưa cùng Nghiêm Đông Kỳ gần như vậy, nhiệt độ quen thuộc cùng mùi hương quen thuộc cũng làm cho hắn an tâm, trong lòng không tiếng động mà thỏa mãn thở ra một hơi. Nghiêm Đông Kỳ rõ ràng bị sợ hãi nhưng vẫn duy trì giọng điệu để kết thúc cuộc nói chuyện với thầy giáo, sau đó có chút bất đắc dĩ vỗ cánh tay của Hàn Dĩ Nặc: “Thiếu niên a, từ ngày đó đến giờ em suy nghĩ cái gì vậy?” “Anh hai, xin lỗi.” thanh âm thiếu niên có chút trầm thấp. Nghiêm Đông Kỳ còn có chút xíu không cao hứng đã lập tức tan thành mây khói, trong nháy mắt đã mềm lòng. Người thiếu niên vây lấy hắn, nhiệt độ nóng rực mà thoải mái. Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, ở trong vòng tay của hắn mà xoay người: “Vì sao phải xin lỗi, anh cũng không tức giận.” Hàn Dĩ Nặc cũng không nói chuyện, hơi cúi đầu, vẻ mặt thành thật mà nhìn Nghiêm Đông Kỳ, ánh mắt của hai người phản chiếu bóng hình lẫn nhau. Nghiêm Đông Kỳ cảm giác Hàn Dĩ Nặc vẫn không muốn buông ra mà giam mình trong vòng tay của hắn, tư thế của hai người lúc này có chút kỳ quái. Nếu cứ tiếp tục như vậy Hàn Dĩ Nặc phải tiến đến “Ba” mình một cái trên miệng mới hợp với tình hình. Hắn bị chính ý tưởng của mình sợ hết hồn, nhanh đẩy cánh tay Hàn Dĩ Nặc ra vỗ bả vai hắn: “Anh làm món cà rốt em thích, em muốn ăn giờ hay ngủ trước rồi tí dậy ăn?” Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười: “Em chưa muốn ngủ, muốn cùng anh cùng ăn điểm tâm.” “Vậy cũng được, vào phòng thay bộ quần áo, rửa mặt sạch sẽ, động tác nhanh nhẹn chút, đừng để lâu quá nguội thức ăn sẽ không ngon.” Nghiêm Đông Kỳ xoa cái đầu đang cúi xuống của Hàn Dĩ Nặc mỉm cười xoay người vào nhà bếp. Hàn Dĩ Nặc đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của hắn, sau đó hài lòng mang theo một chút mất mát khó có thể nhận ra đi vào phòng vệ sinh. “Nói chút đi, hôm nay không muốn đi học là muốn làm gì?” Nghiêm Đông Kỳ vừa ngậm miếng bánh cà rốt ngồi thoải mái trên ghế salong, chân đặt trên mặt bàn xem tin tức. Hàn Dĩ Nặc tự nói em không có tính toán gì, chỉ sợ anh còn có dự định ấy chứ. Hắn mím mím môi, ngoan ngoãn nở nụ cười: “Em cũng không biết tại sao, hôm nay không muốn đến trường, nghĩ muốn cùng anh hai ở nhà… nếu như anh hôm nay có việc cũng đừng lo cho em, em ở nhà ngủ cũng được.” “Thế thật sự không có chuyện gì hả?” hắn thấy Nghiêm Đông Kỳ ngạc nhiên rồi lộ ra một nụ cười ôn nhu, mềm mại, sủng nịnh mà hắn thích nhất…” anh sao có khả năng vứt em ở nhà, hơn nữa hôm nay anh cũng không có chuyện gì, cho dù có cũng không quan trọng bằng em.” Hàn Dĩ Nặc gật gật đầu nhìn về phía màn hình, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên. “Muốn ra ngoài chơi không?” Nghiêm Đông Kỳ đem chân hạ xuống, nghiêng đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc đề nghị. Hàn Dĩ Nặc lắc lắc đầu: “Không đi, quá lạnh, em muốn ở nhà. Hai chúng ta xem phim đi.” Nghiêm Đông Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó gật gù: “Được, không thành vấn đề. Em đi rửa bát trước đi.” Hai người tìm một thời gian mới chọn được bộ phim ưng ý, đem hai gối ôm tới bên người, tìm tư thế thoải mái làm tổ trên salong xem tivi. Nghiêm Đông Kỳ thừa dịp lúc Hàn Dĩ Nặc tìm phim mà đi tới nhà bếp rót hai ly cacao nóng, thuận tiện hâm nóng bánh cookie cranberry. Bộ phim này vẫn theo mô típ cũ nhưng Hàn Dĩ Nặc lại rất hạnh phúc, bởi vì mỗi lần xem phim 2 người đều ngồi cùng nhau, Hàn Dĩ Nặc có thể quang minh chính đại dính lên người Nghiêm Đông Kỳ. Hôm nay Hàn Dĩ Nặc muốn gần Nghiêm Đông Kỳ càng chặt càng tốt, vì thế đơ giản nằm nghiêng trên đùi hắn, đối diện với màn hình. Kỳ thực hắn rất sợ hãi, bởi vì hắn không xác định được Nghiêm Đông Kỳ có thể cho hắn thân cận như thế hay không. “nằm xem như thế đối với mắt không tốt.” Nghiêm Đông Kỳ có chút bất đắc dĩ nhìn người cái gáy người xù lông đang nằm trên đùi hắn, thời gian này Hàn Dĩ Nặc có chút khác thường nên có chút đau lòng. Hắn hận không thể đem người con gái làm em trai mình như thế đến mắng một trận, vì thế cũng không nhẫn tâm bảo hắn ngồi dậy. Hắn luôn cảm thấy Hàn Dĩ Nặc tựa hồ có chút cơ khát thân mật tiếp xúc, dù không có chuyện gì cũng cứ hướng trên người mình dán tới. Nghiêm Đông Kỳ đem cái hành động này quy về thời thơ ấu thiếu cảm giác an toàn. Cứ thế Nghiêm Đông Kỳ để yên cho Hàn Dĩ Nặc nằm đấy, thuận tiện còn gãi gãi sau gáy của hắn. Hắn cảm thấy bộ phim này rất hay, chủ yếu đặc tả cảnh tang thương, duy nhất khiến hắn có chút khó tin là Hàn Dĩ Nặc từ đầu tới đuôi đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đến mức Nghiêm Đông Kỳ còn hoài nghi hắn xem phim để thăm dò hay đang xem thế giới động vật. Mãi đến cảnh cao trào, Nghiêm Đông Kỳ vẫn cảm thấy phản ứng của Hàn Dĩ Nặc quả thực quá bình thản, ngay cả hô hấp cũng không chút thay đổi nào. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống nhìn khuôn mặt của Hàn Dĩ Nặc mới phát hiện hắn thế mà đang ngủ. Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ nở nụ cười, đưa tay tắt máy chiếu, đem Hàn Dĩ Nặc dịch qua một bên. Bởi vì chân của hắn giờ chẳng khác gì chân giả, một điểm cảm giác cũng không có. Hắn muốn cầm điện thoại để chế độ yên lặng nhưng Hàn Dĩ Nặc có dấu hiệu chuyển tỉnh. Thiếu niên rầm rầm rì rì một tiếng rồi hé nửa con mắt, mơ mơ màng màng nhìn Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười. Nghiêm Đông Kỳ động viên vỗ vỗ hắn, sau đó ở bên cạnh hắn ngồi xuống, lúc này mới cúi đầu xem điện thoại di động. Mịa nó, lại là Trịnh Hiểu Hiểu. Nghiêm Đông Kỳ sớm đem chuyện đi ra ngoài cùng cô quên đến không còn một mống. Hắn nghĩ kỳ quái sao cô này mỗi lần gọi điện thoại đều không đúng lúc như thế. “Alo, Hiểu Hiểu a.” Hàn Dĩ Nặc vừa nghe tên này, lập tức tỉnh táo lại.