Tống Y
Chương 40
Công việc khám chữa bệnh của ngày hôm nay rất khá, đến buổi tối lúc đóng cửa ăn cơm có tổng cộng mười người bệnh đến khám bệnh, tốt hơn ngày thường rất nhiều.
Tâm tình của Lâm Thanh Đại rất tốt, nàng tự mình xuống bếp làm mấy món ăn, lại còn chuẩn bị một bình rượu hoàng. Nàng gọi tất cả người trong đường đến liên hoan.
Sau khi Ngốc béo, Ngô Thông, Anh Tử, vợ chồng lão Vương đầu ngồi xuống, Lâm Thanh Đại bưng chén rượu nói: “Hôm nay có hai sự kiện làm cho ta cực kỳ cao hứng. Chuyện thứ nhất: đó là bệnh tình nghiêm trọng của nhị phu nhân của Bàng huyện úy, Tiền thần y đã kết luận là bệnh nặng vô phương cứu chữa, Đỗ tiên sinh của chúng ta tiếp nhận điều trị, sáng nay bệnh của phu nhân đã tiến triển tốt hơn, đã có thể nói chuyện, lại còn có thể ăn được cháo, thần y Tiền Bất Thu cũng đã tự mình xem mạch và cũng nói bệnh tình đã chuyển biến. lúc xế chiều ta đến thăm, nhị phu nhân đã có thể nhận ra ta, cũng nói với ta hai câu, chứng minh nhị phu nhân sắp chuyển nguy thành an. Ta rất cao hứng, nhị phu nhân bình phục, danh tiếng của Đỗ tiên sinh sẽ truyền đi khắp nơi mà Ngũ Vị đường của chúng ta cũng vì đó mà thơm lây”.
"Hắc hắc hắc " Tất cả mọi người cùng cười.
Đỗ Văn Hạo đỏ mặt, hắn cuống quýt chắp tay nói: “Chưởng quỹ quá khen!”.
Anh Tử nói chen vào: “Phu nhân, Tiền thần y đã đánh cuộc với Đỗ tiên sinh của chúng ta, chờ nhị nãi nãi khỏi bệnh, ông ta không thể không bái sư được khi đó thì Ngũ Vị đường của chúng ta sẽ nở mày nở mặt”.
Mọi người cười vang.
Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Thôi, đó là do Tiền thần y trong lúc tức giận nói ra thôi, không nên để tâm làm gì, không cần nhắc lại nữa”.
“Đúng, không đề cập tới chuyện này nữa” Lâm Thanh Đại cầm chén rượu nói: “Nào, ta thay mặt mọi người kính Đỗ tiên sinh một chén. Cầu chúc Đỗ tiên sinh sẽ trở thành danh y, thần y”.
Mọi người đều chúc mừng, nâng chén uống cạn.
Đỗ Văn Hạo khiêm tốn vài câu, cũng uống cạn chén rượu của mình.
Lâm Thanh Đại tự mình rót đầy chén rượu của Đỗ Văn Hạo, Anh Tử cũng rót đầy chén rượu của những người khác. Lâm Thanh Đại bưng chén rượu lên nói: “Chuyện thứ hai: Đỗ tiên sinh đã cự tuyệt lời mời nặng mùi tiền bạc của Tế Thế đường, cam kết ở lại Ngũ Vị đường của chúng ta. Vì điều này chúng ta hãy kính Đỗ tiên sinh một chén”.
Mọi người liên thanh phụ họa, cùng nhau chúc mừng rồi cạn chén của mình
Lâm Thanh Đại châm chén rượu thứ ba: “Chén thứ ba này, ta muốn tự mình kính Đỗ tiên sinh”.
Đỗ Văn Hạo vội bưng chén rượu đứng dậy nói:”Chưởng quỹ, vì sao phải tự mình chúc tại hạ?”
“Bởi vì chén rượu này là rượu hợp tác”.
“Rượu hợp tác? Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi.
“Đúng. Ta muốn mời Đỗ tiên sinh chung vốn vào Ngũ Vị đường”.
Đỗ Văn Hạo lắp bắp:” Tại hạ, tại hạ không có tiền”.
“Không cần ngài bỏ vốn ra, chỉ cần ngài làm đại phu tọa đường là được, ta cũng không cần mời danh y, ngài chính là tân danh y của Ngũ Vị đường chúng ta. Chúng ta hai người chia đôi mỗi người năm phần, Ngũ Vị đường có mười cổ phần, ngài chiếm năm phần. Năm mươi phần trăm lợi nhuận của đường trong một năm, ngài thấy thế nào?”
Đỗ Văn Hạo cả kinh, hắn cuống quýt khoát tay: “Không, tại hạ không dám. Tại hạ vô cớ chiếm một nửa cổ phần. Điều này không hợp đạo lý chút nào, không nên thế”.
“Tiên sinh hãy nghe ta nói, lúc trước Tiền Bất Thu một mực mời tiên sinh gia nhập Tế Thế đường, ông ta không chỉ hứa ngân lượng mà còn hứa dành cho tiên sinh một lượng cổ phần nhưng tiên sinh lại cự tuyệt ở lại Ngũ Vĩ đường của ta, có câu tiên sinh nói rất hay Lâm Thanh Đại vẫn nhớ như in: Tiên sinh nói Ngũ Vị đường là ngôi nhà đầu tiên của tiên sinh từ khi đến đây, tiên sinh nói đã có cảm tình với nơi này, hy vọng có thể giúp Ngũ Vị đường làm ăn phát đạt, những lời này của tiên sinh chứng tỏ Lâm Thanh Đại ban đầu đã không nhìn lầm người. Công việc làm ăn của Ngũ Vị đường không tốt. Thanh Đại không có nhiều tiền bạc, không cam kết mời tiên sinh với giá cao, chỉ có cổ phần làm lễ vật ra mắt, mong rằng Đỗ tiên sinh không chê”.
Đám người Ngốc béo nghe thấy quyết định của Lâm Thanh Đại không khỏi kinh ngạc đến ngây người, tất cả ngẩng đầu nhìn hai người.
Đỗ Văn Hạo nói: “Chưởng quỹ ưu ái, Đỗ mỗ rất cám ơn, chưởng quỹ có ơn tri ngộ với Đỗ mỗ, Đỗ mỗ dốc sức vì Ngũ Vị đường thì cũng là chuyện đương nhiên, chưởng quỹ không cần lo lắng Đỗ mỗ sẽ bỏ đi, Đỗ mỗ đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi”.
Lâm Thanh Đại lắc đầu: “Không phải ta lo lắng mới quyết định như vậy, Thanh Đại mở dược đường này đã hai năm, kinh doanh vẫn ảm đạm, Thanh Đại cho rằng trong tương lai nếu Ngũ Vị đường có phát triển thì đó là công lao của tiên sinh, không có y thuật của tiên sinh Ngũ Vị đường không thể phát triển được, cho nên tiên sinh chiếm một nửa cổ phần đó là chuyện hoàn toàn xứng đáng, tiên sinh đừng chối từ!”.
Nói tới đây giọng của Lâm Thanh Đại nhỏ lại, nàng gượng cười: “Thật ra, năm phần cổ phần cũng chỉ nói thế thôi chứ trên thực tế thì không có tiền. Bây giờ việc buôn bán vẫn đang thua lỗ đến cuối năm sẽ thua lỗ một khoản tièn lớn, ta chỉ sợ đến lúc đó cũng không có tiền trả cho tiên sinh”.
Đỗ Văn hạo biết nàng nói thật xem ra Ngũ vị đường rất ảm đạm, không có khả năng làm ra lợi nhuận, cuối năm không lỗ vốn đã là may rồi chứ đừng nói gì đến tiền lãi. Vì vậy hắn chỉ biết dựa vào y thuật của chính mình để kiếm tiền, Ngũ Vị đường chỉ cung cấp cho hắn một phương tiện để hắn hành nghề, hắn cũng không phải là người ưa dài dòng lôi thôi, hắn chắp tay nói: “Vậy Đỗ mỗ cung kính không bằng tuân lệnh”.
“Tiên sinh đồng ý! Rất tốt Chúng ta hãy cạn chén chúc mừng nào!”.
“Chờ một chút! Chưởng quỹ, tại hạ còn chưa nói hết” Đỗ Văn Hạo cười nói:”Không phải tại hạ sợ cuối năm không có tiền lợi nhuận bởi vì tại hạ tin tưởng Ngũ Vị đường chúng ta sẽ làm ăn phát đạt, hơn nữa còn thu được rất nhiều lợi nhuận. Tại ha muốn nói tại hạ không thể nhận năm phần cổ phần. Lý do không cần nói nhiều, chỉ có một câu này, tại hại chỉ nhận hai phần cổ phần mà thôi, so với Tiền Bất Thu thì đã cao gấp đôi, tạ hạ đã rất thỏa mãn rồi. Nếu làm ăn tốt thì cũng không phải ít tiền đâu”.
"Đỗ tiên sinh!"
“Chưởng quỹ, có câu này cần nói thẳng ra, người đáp ứng cho tại hạ hai phần cổ phần. Lợi nhuận thì cả hai cùng hưởng, nếu thua lỗ thì cả hai cùng chịu. Nếu chưởng quỹ không đồng ý, tại hạ sẽ không nhận nữa, dược đường làm ăn thua lỗ, chưởng quỹ đã chịu thiệt thòi rất nhiều rồi, lúc đó tại hạ chỉ cần tiền phí khám bệnh cho bệnh nhân cũng đủ cho cuộc sống rồi”.
Lâm Thanh Đại cười:”Đỗ tiên sinh thực sự là người thẳng thắn, tốt! Nếu tiên sinh đã muốn như thế thì Lâm Thanh Đại sẽ nghe theo tiên sinh, ngài có hai phần cổ phần. từ nay về sau ta và ngài cùng nhau quản lý, ngài là nhị chưởng quỹ. Ngày mai chúng ta viết một khế ước, nào! Chúng ta cạn chén!”.
"Tốt! Cạn!"
Hai người nâng chén nhìn nhau rồi uống cạn.
Đám người Anh Tử vỗ tay chúc mừng, biểu hiện mấy ngày hôm nay của Đỗ văn Hạo làm cho bọn họ kính trọng. bọn họ cũng rất tin tưởng hắn.
Đỗ Văn hạo trở thành nhị chưởng quỹ của Ngũ Vị đường, đám tiểu nhị tự nhiên cũng thi nhau chúc rượu hắn, quang cảnh rất náo nhiệt, đột nhiên có tiếng đập cửa, Ngốc béo vội đứng dậy chạy tới mở cửa nhỏ, chỉ thấy một cô nương xinh đẹp đứng trước cửa, nàng xấu hổ liếc mắt vào trong hỏi:”Xin hỏi, Đỗ tiên sinh có nhà không?”
“Vào đi! Cô nương tìm đỗ đại phu?”
Lâm Thanh Đại đã nghe thấy thanh âm rất quen thuộc, nàng vội ra tiền đường, nàng liếc mắt vui vẻ nói: “Ôi chao, thì ra là Bàng cô nương đến, mời vào!”.
“Không! Lâm chưởng quỹ, bà nội tôi cho tôi đến mời Đỗ tiên sinh đến xem bệnh cho di nương, bà nội và mọi người đang chờ”.
Lâm Thanh Đại cả kinh: “Bệnh của nhị nãi nãi biến chuyển xấu?’
“Không, không! Di nương đã khỏe, bà nội muốn gặp Đỗ tiên sinh nói chuyện nên cho tôi đến mời Đỗ tiên sinh”.
“Nhưng Đỗ tiên sinh còn đang ăn cơm”.
“Ôi, thật ngại quá, đợi lát nữa tôi quay lại”.
“Chờ một chút!” Đỗ Văn Hạo đã nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ hắn vỗ vỗ tay đi tới nói: “Tại hạ đi xem có chuyện gì, trở về sẽ uống tiếp. Chúng ta đi thôi”.
Lúc này đã canh hai, cuộc sống thời cổ đại không giống cuộc sống thời hiện đại, nhất là ở tiểu Huyền thành, sau khi trời tối xầm thì khi trên phố không có nhiều người qua lại.
Hai người đi qua đường hướng tới Hăng Tường khách điếm, bóng tối lờ mờ. Đỗ Văn Hạo quan sát vóc dáng mờ ảo của Bàng Vũ Cầm qua ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn ở cửa sổ bên đường, nàng có vóc người thướt tha, hắn thầm nghĩ nàng có dáng vẻ thật mê người.
Bàng Vũ Cầm đi rất chậm, mấy lần ngẩng đầu lén nhìn Đỗ Văn Hạo muốn nói nhưng lại thôi.
Đỗ Văn Hạo thấy kỳ quái, trước đó hắn uóng ba chén rượu, mặt đã nóng lên, can đảm cũng tăng lên, hắn khẽ hỏi: “ Bàng cô nương, thái thái của cô nương muốn gọi tại hạ, chỉ cần bảo một nha hoàn hay một đầy tớ đến gọi, sao phải bảo cô nương đến làm gì?”
Bàng Vũ Cầm hơi ngẩng đầu liếc hắn một cái lại vội cúi đầu xuống, nàng nhỏ nhẹ nói: “Vũ Cầm có chuyện muốn nói cùng tiên sinh”.
“Được. Cô nương cứ nói, tại hạ đang nghe”.
:71:
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương