Trọng Sinh Phúc Hắc Nữ Chủ - Thái Tử Gả Cho Ta Đi!
Chương 1 : Hồng trần như mộng!
Ngày 23 tháng 2 năm Thiệu Kỳ thứ 3, trời đất âm u, đã giữa xuân nhưng cái rét vẫn còn cắt da cắt thịt, mưa xuân rả rích thấm ướt đất mềm như những giọt nước mắt thiếu nữ thê lương mà lạnh lẽo. Hoàng cung Đại Sở, đèn cầy sáng trưng, rực rỡ huy hoàng làm người ta không hề cảm nhận được sự khắc nghiệt của thời tiết. Trong Phúc Hưng điện, trên thư án chạm khắc tinh xảo, Thiệu Kỳ đế ung dung ngồi, tay ôm trọn nữ tử như hoa như ngọc vào trong ngực, không ngừng vuốt ve âu yếm:
- Oánh nhi, nàng thật đẹp!
Nữ tử tựa trong lòng nghe vậy, bật cười khanh khách, mắt nhu tình long lanh như nước ngước nhìn nam tử.
- Thánh thượng, người lại trêu đùa thần thiếp!
- Trẫm không nói đùa, trong mắt trẫm Oánh nhi luôn là nữ tử đẹp nhất.
- Nhưng hoàng hậu tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn thần thiếp rất nhiều.
Nghe nữ tử nói vậy, Thiệu Kỳ đế trong mắt rất nhanh xẹt qua tia chán ghét. Hắn bất mãn búng nhẹ lên chóp mũi nữ tử:
- Không được nói lung tung! Nàng ta còn không xứng để so sánh với nàng.
Thấy nữ nhân mình yêu aiza một cái rất đáng yêu, chớp mắt đẹp đáng thương nhìn mình, Thiệu Kỳ đế mềm lòng, rút từ trong ngăn gỗ ra một thánh chỉ đưa cho nữ tử. Nữ tử, à không, nói đúng hơn là Bạch quý phi nhận lấy thứ màu vàng uy nghi ấy từ từ mở ra đọc. Trên mặt biểu lộ vô cùng ngạc nhiên cùng sợ hãi, run rẩy nhìn nam nhân trước mặt:
- Hoàng thượng, việc này, thần thiếp...
Nhìn nữ tử bị dọa cho sắp khóc Thiệu Kỳ đế vô vàn sủng nịch an ủi:
- Oánh nhi, không phải sợ gì cả, nàng xứng đáng!
- Nhưng, hoàng hậu tỷ tỷ...
- Nàng ta? Trẫm sẽ không cho nàng nhìn thấy mặt trời ngày mai!
Lúc nói đến điều này, Thiệu Kỳ đế trong mắt xẹt qua tia dãy dụa, trước mắt hiện ra nhan sắc tuyệt mỹ khuynh thành, nhưng rất nhanh dãy dụa được thay bằng sự quyết tuyệt cùng thù hận. Biến hóa nhanh đến nỗi người trước mặt không kịp nhận ra. Lúc này, Bạch Khả Oánh đang đắm chìm trong cảm xúc sung sướng. Chiếu phế hậu! Chiếu phế hậu! Quả thật là nó. Nàng đã đợi nó rất lâu rồi. Che dấu sự kích động trong đáy lòng, Bạch Khả Oánh lo sợ nhìn lên:
- Nhưng...
- Không nhưng gì cả! Oánh nhi nàng chính là quá thiện lương rồi!Đợi phế chỉ này ban bố, trẫm sẽ lập tức sắc phong hậu vị cho nàng, để nàng có thể cùng trẫm sánh vai ngồi nhìn thiên hạ!
Nhìn sự ôn nhu cùng yêu thương trong mắt người nam nhân trước mặt, Bạch Khả Oánh vô cùng thỏa mãn. Bạch Khả Y a Bạch Khả Y, ngươi cũng có ngày hôm nay. Nhìn xem nam nhân ngươi yêu khắc cốt bị ta mê hoặc như thế nào. Haha đây là sự trả giá cho việc dám khinh thường Bạch Khả Oánh ta. Che dấu sự đắc ý nơi đáy mắt, nữ tử tựa vào lòng nam tử chọc hắn nhộn nhạo một phen. Bế nữ tử đứng dậy ra khỏi thư án tiến thẳng vào mật thất để lại một tràng cười mị hoặc trầm thấp vang vọng khắp căn phòng. Nhưng họ không hề phát hiện ra khi nam tử bế nữ tử đứng dậy đuôi váy của nữ tử vô tình đụng phải cây bút bên trong nghiên mực, làm một giọt mực văng lên chiếu thư màu vàng chưa kịp gấp trên án thư. Giọt mực chậm rãi lan rộng nhòe đi một chữ "hậu" nhỏ nhỏ nhưng đầy ý nghĩa.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
70 chương
97 chương