Tống Y
Chương 36
Ngũ Vị đường.
Đỗ Văn Hạo đang ngồi nhìn con Hổ tể đang nằm trong cái cũi chó, Hổ tể đã ăn no, bụng tròn xoe làm cho Đỗ Văn Hạo nhìn thấy rất thú vị, hắn chợt nghe Ngô Thông ở dưới lầu gọi hắn: “Đỗ tiên sinh! Đỗ tiên sinh!”.
Đỗ Văn Hạo vội đứng lên đi tới bên cửa sổ, hắn hỏi:”Chuyện gì?’
“Có bệnh nhân đến xem bệnh”.
“Được, ta ra ngay”.
Đỗ Văn Hạo đem con Hổ tế đã ăn no bỏ vào trong rương, hắn dùng khóa đồng khóa rương lại rồi hắn khép cửa đi ra ngoài, Anh Tử đứng ngoài cửa, nàng nhìn hắn vẻ thăm dò: ”Đỗ tiên sinh, trong rương của ngài nuôi động vật để làm dược liệu phải không? Có thể cho tôi xem qua một chút được không?”
“Không được, thứ đó có độc, sẽ làm ngươi bị thương”.
Sắc mặt Anh Tử lộ vẻ sợ hãi:”Là độc xà sao?”
"Không phải!"
Anh Tử rất sợ độc xà, nàng nhất thời không nghĩ ra các loại độc vật khác có gì đáng sợ, nàng thở nhẹ nói:”Ta không chạm vào cái rương, chắc sẽ không việc gì đúng không?”
Đương nhiên không có việc gì, cho dù chạm vào rương cũng không việc gì” Vóc dáng Đỗ Văn Hạo cao hơn Anh Tử nửa cái đầu nên hắn nhìn thấy một bộ ngực trắng phau của Anh Tử qua cổ áo của nàng, hắn nhất thời nhớ lại lúc vô ý rình coi Anh Tử xích lõa thân thể mềm mại, tấm lưng, kiều đồn trắng như tuyết của nàng, trống ngực hắn không khỏi đập thình thịch, mặt đỏ lên, hắn vội nhìn lảng đi bối rối nói:”Tại hạ đi xem bệnh” Nói rồi hắn đi như chạy trốn xuống lầu.
Anh Tử thấy ánh mắt kỳ quái của hắn, nàng nhìn theo bóng lưng của hắn, hai mắt nàng chớp chớp.
Bên trong dược phòng, một phụ nhân ôm một đứa hài tử đang ngồi nói chuyện cùng Lâm Thanh Đại, nàng vừa nói chuỵện vừa lo lắng nhìn về phía hậu đường, nàng nhìn thấy Ngô Thông cùng Đỗ Văn Hạo đi vào vội mừng rỡ ôm hài tử đứng dậy:”Đại phu đến rồi sao?”
Lâm Thanh Đại nói: ”Đúng, vị này là tân đại phu tọa đường của Ngũ Vị đường chúng tôi Đỗ tiên sinh”.
Đỗ Văn Hạo nói:”Thật ngại quá, vừa rồi tại hạ có việc đi ra ngoài một lát, mời ngồi, có chỗ nào không thoải mái ?”
“Đứa nhỏ này là con tôi, xin mời ngài xem bệnh cho nó”.
Hắn thấy đó là một đứa nhỏ chừng bảy, tám tuổi trốn ở trong lòng mẫu thân, mẫu thân nó rỗ dành mãi nó mới xoay người liếc nhìn Đỗ Văn Hạo.
Đứa nhỏ này mặc y phục bằng vải gấm hiển nhiên gia đình của nó rất giầu có, nhưng thân hình nó gầy gò, bụng nó căng phồng như một cái trống, sắc mặt uể oải, ốm yếu. Sau khi Đỗ Văn Hạo ngồi xuống hắn cúi người nhẹ nhàng hỏi:”Tiểu bằng hữu, khụ, khụ, khụ. Này tiểu thiếu gia, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Đứa hài tử trừng mắt, hai tròng mắt vô thần, nhìn hắn không nói câu nào, mẫu thân của nó vội nói đỡ:”Bảy tuổi, sắp được tám tuổi rồi”.
“Họ của cháu là gì?”
Đứa hài tử vẫn không nói lời nào trừng mắt nhìn hắn, mẫu thân của nó lại nói:”Họ La, gọi là La Hoan”.
“Ồ, tại hạ phải hỏi chừng bệnh của đứa nhỏ, phu nhân đừng trả lời, để nó tự trả lời đi”.
“Dạ”
Cháu có chỗ nào không thoải mái?” Đỗ Văn Hạo cười làm ra vẻ thân mật hỏi đứa nhỏ.
Đứa hài tử vẫn trừng mắt nhìn hắn không nói gì.
“Nói cho thúc thúc biết, thúc thúc mua kẹo mạch nha cho cháu ăn, được không?” Đỗ Văn Hạo lấy ra hai văn tiền lắc lắc trước mặt đứa bé nhưng đứa bé lại sợ hãi rúc đầu vào trong lòng mẫu thân.
“Vậy đưa tay của cháu cho thúc thúc xem mạch, xem xem trong bụng cháu có trùng không?”
Đôi mắt to vẫn nhìn hắn bất động.
“Vậy thè lưỡi ra cho thúc thúc xem một chút có được không? Làm như thúc thúc đây này. Cho thúc thúc xem lưỡi của cháu đi nào?” Đỗ Văn Hạo làm mặt quỷ, thè đầu lưỡi ra lại còn lêu lêu hai tiếng.
Đứa bé vẫn rúc đầu vào trong lòng mẫu thân không nhìn ra ngoài.
Ngay lúc này vô luận Đỗ Văn Hạo dỗ ngon dỗ ngọt như thế nào, làm trò gì từ giả bộ con hổ cho đến con chó nhỏ thì đứa bé vẫn không thèm để ý đến hắn, không chịu đưa tay ra cho hắn xem mạch thậm chí không cả quay mặt ra. Mẫu thân nó không có cách nào hơn là dùng sức mạnh, nhưng tay chưa đưa ra nước mắt nó đã tuôn rơi, gào thét khóc lóc, nó xoay người hất tay mẫu thân rồi lăn xuống đất nằm lăn lộn trên nền nhà, hai chân vung lọan xạ, cho dù mẫu thân nó hù dọa như thế nào nó cũng không ngồi dậy cuối cùng mẫu thân nó phải nói gạt không xem bệnh nữa đi về nhà đứa bé mới chịu để cho mẫu thân bế đứng dậy.
Đỗ Văn Hạo cảm giác mình đã thất bại, ngay cả một đứa bé cũng không thuyết phục được, hắn không thể làm gì hơn đành thất vọng nói:”Nó không cho tại hạ xem thì tại hạ làm sao biết nó bệnh gì được. Phu nhân hãy nói xem tình trạng của nó là như thế nào?”
Mẫu thân đứa bé lúc này mới thở dài nói: ”Nó không chịu ăn cơm, kể cả thịt bò, gà, cá đặt trước mặt nó cũng không chịu cầm đũa, trước đây nó rất béo khỏe nhưng hai tháng trước nó bắt đầu như thế này. Giờ nó chỉ còn ra bọc xương, người nhà sợ nó chết liền đưa đến Tế Thế đường, đồ đệ của Tiền thần y Diêm đại phu đã xem bệnh cho nó, ông ấy đã kê đơn cho uống hơn mười thang thuốc nhưng cũng không hiệu quả, tôi nghe nói tân đại phu tọa đường của Ngũ Vị đường mặc dù tuổi còn trẻ nhưng rất có bản lãnh, tuyệt chứng của nhị phu nhân của Huyện úy đại nhân ngay cả Tiền thần y của Tế Thế đường cũng không trị được thế mà ngài lại chữa khỏi nên ta đưa nó đến đây để ngài xem bệnh cho nó. Nhà chúng ta chỉ có độc mỗi nó nếu nó xảy ra chuyện gì không may thì ta sao có thể sống được”.
“Mẹ! Chúng ta về nhà đi” Đứa bé ở trong lòng hai chân đạp lọan xạ, hai tay đấm lung tung, hiển nhiên đứa bé này ở nhà được cưng chiều làm hư.
“Được, về nhà! Đỗ tiên sinh, hài tử không nghe lời, chờ khi nó bình tĩnh lại ta sẽ bế nó lại đây”.
Không đến! Không đến! Không được đến” Đứa bé cố sức giãy giụa, hai nắm tay bé nhỏ đấm lọan xạ vào vai của mẫu thân
Được! Không đến! Con ngoan của mẹ, chúng ta không đến nữa. Đi chúng ta về nhà”.
Phụ nhân ôm đứa bé xoay người định đi ra ngoài, đột nhiên đứng sững lại, chỉ thấy trước cửa có ba người đứng đó, đúng là thần y Tiễn Bất Thu và hai đồ đệ của ông ta.
Lâm Thanh Đại vội đứng dậy đi ra nghênh đón:”Tiền thần y đến! Thật sự là khách quý, mời ngài sang phòng khách đàm đạo. Anh Tử, rót trà”.
“Đa tạ Lâm chưởng quỹ. Chờ một chút” Tiễn Bất Thu chắp tay nói, ông ta vẫn chưa đi đến phòng khách mà liếc nhìn đứa bé trong lòng của phụ nhân rồi tươi cười hỏi:”Có chuyện gì vậy? Đứa bé ốm yếu này lại không nghe lời sao?”
Phụ nhân cười nói:”Vâng, Tiền thần y”.
“Bệnh gì?”
“Nó không ăn gì, gầy chỉ còn da bọc xương, các đại phu khác xem bệnh cũng không khỏi nên tôi ôm đến nhờ Đỗ đại phu xem bệnh cho nó, nhưng hết lần này đến lần khác nó lại không nghe lời, chết sống cũng không cho xem, ôi”
Tiễn Bất Thu ồ lên, ông ta cười hỏi:”Để lão phu xem qua có được không?”
Phụ nhân mừng rỡ:”Thật tốt quá, lần trước ta bế nó đến Tế Thế đường tìm thần y ngài xem bệnh cho nó nhưng đúng lúc ngài đi phủ thành không có ở dược đường, Diêm đại phu đã xem bệnh cho nó, bây giờ ngài đích thân xem bệnh cho nó, thật quá tốt”.
“Phu nhân đã từng đến dược đường của lão phu? Tiễn Bất Thu nghi hoặc hỏi lại rồi ông ta quay đầu nhìn Diêm diệu thủ, Diêm diệu thủ ngượng ngùng nói:”Sư phụ, đứa nhỏ này là con đã xem bệnh, kê đơn thuốc, nhưng phu nhân đã không đưa nó đến khám lại cho nên con cũng không biết có chữa đúng chứng bệnh hay không?”
“Ngươi chẩn đoán đứa nhỏ này bị bệnh gì? Đã dùng thuốc gì để chữa bệnh cho nó?”
“Đồ nhi nghĩ rằng đứa bé là do tỳ hư, cố dùng phương thuốc bổ khí, lợi tỳ, cho thêm Tham linh, Bạch thuật nữa”.
Tiễn Bất Thu gật đầu, ông ta chắp tay hướng Lâm Thanh Đại nói:”Lâm chưởng quỹ, lão hủ muốn mượn quý đường để xem bệnh cho đứa nhỏ này, chẳng biết có được không?”
Không sao, Tiền thần y xin cứ tự nhiên” Lâm Thanh Đại cười nói.
Tiễn Bất Thu chắp hai tay hướng về phía Đỗ Văn Hạo rồi ông ta ngồi xuống một bên chiếc ghế dài, phụ nhân cũng ôm đứa bé ngồi xuống ghế, đứa bé trốn ở trong lòng mẫu thân, thân thể giãy giụa đòi về.
Tiễn Bất Thu cũng không vội hỏi mà ông ta chỉ vuốt râu nhìn đứa bé đang nằm yên trong lòng mẫu thân, hai mắt ông ta cẩn thận quan sát thân hình đứa bé, cử động, cách nó chuyện cùng phản ứng của đứa bé. Phụ nhân vẫn đang rỗ dành đứa trẻ để nó cho đại phu xem bệnh nhưng đứa bé vẫn không nghe, hết thời gian uống một chén trà mà nó vẫn không quay ra.
Tiễn Bất Thu lúc này mới hỏi phụ nhân:”Từ khi nào đứa bé không chịu ăn gì?”
“Đại khái khoảng hai tháng trước trong nhà có thiết yến tiệc, có món rau nó rất thích ăn, nó ăn liền hai bát to, sau đó nó không ăn cái gì nữa, cơ thể càng ngày càng trở nên gầy gò”.
“Ô, đã dùng phương thuốc nào rồi?”
“Diêm đại phu của Tế Thế đường đã kê đơn, đã uống hơn mười thang mà không thấy giảm. Người nhà thấy nó cơ thể hư nhược liền nấu canh gà, cả canh gừng cho nó ăn nhưng thể trạng của nó cũng không tốt lên được”.
“Ừ, đứa bé ngủ thế nào?”
Phụ nhân nói:”Buổi tối nó ngủ không ngon giấc, đổ mồ hôi, bàn tay nóng ran”.
“Đại tiểu tiện thế nào? Có được không?”
“Không tốt lắm, nước tiểu vàng, đại tiện khô, hai, ba ngày mới một lần”.
Lúc này từ cửa truyền vào thanh âm rao hàng, một người bán hàng rong đeo một cái khuông bán kẹo mạch nha trên lưng vừa đi qua cửa vừa rao hàng. Tiễn Bất Thu kêu lên:”Bán kẹo, vào đây, ta muốn mua kẹo!”
‘Đến đây! Người bán hàng rong cười ha hả tiến vào trong dược đường, tháo chiếc khuông sau lưng xuống, lấy từ trong khuông ra một mâm gỗ, trên mâm để kẹo mạch nha đã bán được một góc:”Muốn mua bao nhiêu?”
Tiễn Bất Thu mỉm cười nhìn đứa hài tử nói:”Muốn ăn đường không? Gia gia mời cháu ăn”.
Đứa bé chậm rãi quay đầu, nó liếc mắt nhìn kẹo mạch nha trong cái khay, trong mắt nó không biểu lộ niềm vui sướng như những đứa trẻ khác, nó liếc nhìn Tiễn Bất Thu rồi lại rúc đầu trốn trong lòng mẫu thân.
:71:
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương