Tống Y
Chương 263
Tống Thần Tông ồ một tiếng, lúc này mới từ từ quay đầu lại, nhìn Đỗ Văn Hạo, hỏi: "Trẫm có bệnh phải không?"
"Vâng, Hoàng Thượng thường ngày có cảm thấy da ngưa ngứa, bụng trướng, đại tiện rắt, táo bón, ăn uống không ngon miệng, thỉnh thoảng lại buồn nôn, mắt hoa đầu váng, mệt mỏi, chân như đạp lên đệm bông phải không!"
Tống Thần Tông lần này rốt cục cũng quay hẳn người lại, trầm tư một lát rồi gật đầu, nói: "Đúng! Trẫm luôn cho rằng là vì vất vả quá độ, nghỉ ngơi không tốt, thân thể quá mệt mỏi, thị y trước đây cũng đã nói với trẫm đây là bệnh gì rồi."
Đỗ Văn Hạo nói: "Nếu chỉ dùng những chứng trạng vừa rồi để phán đoán thì đây cũng không phải là bệnh gì nặng. Nhưng lúc trước vi thần chẩn mạch cho Hoàng Thượng, phát hiện Hoàng Thượng mạch huyền tế, lưỡi đỏ sậm, lại thấy sắc mặt của Hoàng Thượng trắng bệch không tự nhiên, da thịt khô nứt, dưới da mặt và chi dưới bị phù thũng ở cấp độ nhẹ. Vừa rồi mới đoán là long thể của Hoàng Thượng đã có những chứng trạng của tiểu bệnh. Bởi vì chứng này nhẹ và khó phát hiện, mà Hoàng Thượng trước giờ lại chưa từng mắc bệnh nặng nào, thân thể cho dù có chút không khỏe, cũng vì chuyên tâm vào đại sự biến pháp mà không bận tâm đến, cho nên không triệu thái y tới chẩn sát, chư vị thái y của Thái y viện do đó không thể nào biết được. Vừa rồi Ngụy Triển cũng chuyên tâm vào vấn đề bị hôn mê của Hoàng Thượng, không chẩn sát kỹ toàn diện, cho nên không chẩn ra chứng này."
"Ồ, bệnh này của trẫm là gì?"
"Hợp các chứng đã nêu trên lại, có thể phán định, bệnh này của Hoàng Thượng chính là thận đóng mở không thuận tiện, dẫn tới uế đờm tích tụ trong cơ thể gây ra chứng thận lao quan cách (thận yếu, tiểu tiện không thông và hay nôn mửa).
Thận lao quan cách mà Đỗ Văn Hạo nói chính là ‘thận suy kiệt mãn tính’ trong Tây y.
Tống Thần Tông đối với y thuật cũng có biết chút ít, nghe thấy bệnh này là liên quan đến thận, không khỏi kinh hãi trong lòng, hơi biến sắc. Dẫu sao thì thận không tốt, đối với mình và đối với hậu cung giai lệ đều là một tin tức xấu, liền nhíu này lại hỏi: "Bệnh này có nặng không?"
"Xin Hoàng Thượng yên tâm, chứng này chỉ là mới bắt đầu, không có gì nguy hiểm, để thần từ từ điều trị, tất sẽ có thể khỏi bệnh."
Tống Thần Tông lúc này mới yên tâm, gật đầu nói: "Ừ, vậy thì làm phiền Đỗ ái khanh vậy."
"Đây chính là chuyện thần phải làm. Thần xin cáo lui."
Đỗ Văn Hạo rời khỏi điện Cần Chính, trước tiên tới Thái y viện, đề bút hạ phương khai dược cho Tống Thần Tông. Do trước đấy Tống Thần Tông chỉ là giả vờ ngất cho nên phương thuốc trị liệu hôn mê mà Đỗ Văn Hạo kê cũng là để đánh lừa Thái Hoàng Thái Hậu và người khác mà thôi, tất nhiên không cần phải uống, sau đó cầm phương thuốc mới này tới Ngự dược viện để thay nguyên phương rồi để lại lời dặn.
Làm xong việc này thì trời cũng đã tối. Đỗ Văn Hạo đút thánh chỉ vào trong ngực, ngồi kiệu về Ngũ Vị đường.
Hắn vừa về tới Ngũ Vị đường, thì Ninh công công cũng dẫn người tới chính thức tuyên chỉ, bổ nhiệm Đỗ Văn Hạo làm Ngự tiền chính thị đại phu, và sắc phong cho Bàng Vũ Cầm làm ngũ phẩm phu nhân.
Ninh công công này là thái giám thiếp thân bên cạnh Hoàng Thượng, Đỗ Văn Hạo đương nhiên phải lung lạc lão thật tốt, bèn tặng cho Ninh công công một món đồ xa xỉ để tạ lễ tuyên chỉ. Ninh công công tức nhiên là cười híp cả mắt, luôn miệng khen Đỗ Văn Hạo trượng nghĩa và biết làm quan.
Sau khi Ninh công công dẫn người đi khỏi, cả Đỗ phủ lập tức sôi sục.
Đỗ Văn Hạo thăng quan rồi, hơn nữa còn làm Ngự dụng thái y của Hoàng Thượng, có điều, khiến bọn họ cao hứng nhất chính là Đỗ Văn Hạo đã thoát ly khỏi chốn hậu cung đầy thị phi. Cho dù theo Hoàng Thượng thị y cũng không phải là một chuyện nhẹ nhàng, cũng có nguy hiểm, nhưng chỉ cần không lắm lời, không dính vào chính sự, so với lăn lộn trong hậu cung thì an toàn hơn nhiều.
Bàng Vũ Cầm rất cao hứng, liền muốn xuống bếp tự tay làm mấy món ăn ngon để ăn mừng, nhưng lại bị Đỗ Văn Hạo gọi lại, bảo Liên nhi đi làm, hắn có chuyện muốn nói với nàng ta.
Bàng Vũ Cầm thấy hắn thần thần bí bí, còn có chút xấu hổ, bất giác thấy rất hiếu kỳ, sau khi dặn dò Liên Nhi làm mấy món mà lão gia nhà mình thích xong thì theo Đỗ Văn Hạo vào phòng.
Đỗ Văn Hạo đóng cửa lại, kéo nàng ta tới trước cái bàn tròn rồi ngồi xuống ghế, tới lúc này, hắn vẫn chưa nghĩ ra là nên mở miệng thế nào.
Bàng Vũ Cầm mỉm cười, chớp chớp mắt nhìn hắn, nói: "Là liên quan đến chuyện của Phi Nhi à? Trần mỹ nhân đó không bức Phi Nhi phải gả cho Cửu hoàng tử nữa ư?"
Đỗ Văn Hạo càng xấu hổ hơn: "Nương tử thật là thông minh, vừa đoán cái là trúng ngay."
"Chuyện này thì có gì mà khó đoán đâu, nếu là chuyện khác thì chàng không cần phải kéo thiếp vào trong phòng để nói đâu. Lần trước chàng dẫn hai người bọn thiếp vào cung để cứu trị cho tiểu hoàng tử, Trần mỹ nhân đó không phải đã giở trò, muốn gả Tuyết Phi Nhi cho Cửu hoàng tử sao? Lúc đó thiếp liền thấy chàng biến sắc, Phi Nhi thì càng không cần phải nói, cự tuyệt ngay tại đương trường. Hiện tại nhìn bộ dạng hí ha hí hửng của chàng, chắc là không phải việc xấu, nếu Trần mỹ nhân còn muốn gả Phi Nhi cho Cửu hoàng tử, chàng khẳng định là mặt dài như cái bơm rồi."
Đỗ Văn Hạo cười ha ha: "Nếu trước đây ta khen nương tử thông mình thì còn có mấy phần cường điệu bên trong, lần này, chính là bội phục từ nội tâm, nương tử thực sự là rất thông minh, vừa đoán cái là đúng ngay."
Bàng Vũ Cầm lườm hắn, cười mà như không cười, nói: "Chuyện này chàng nên đi nói cho Phi Nhi biết chứ sao lại chạy tới nói với thiếp? Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì đó ư?"
Đỗ Văn Hạo cảm thấy mặt nóng bừng, vâng dạ nói: "Đúng, còn có ẩn tình gì thì nàng đoán thử xem?"
"Không cần đoán, chàng kéo một mình thiếp vào phòng, lại ấp a ấp úng cả nửa ngày nói không thành lời, chắc là.... đã có ý nghĩ gì đó đối với Phi nhi, muốn dùng để lấp liếm Trần mỹ nhân không?"
Đỗ Văn Hạo cười khổ: "Nương tử, nàng thật sự là còn thông mình hơn cả Gia Cát Lượng, là thế này..."
Đỗ Văn Hạo thuận lại qua loa tình hình cho Bàng Vũ Cầm nghe.
Bàng Vũ Cầm cười tủm tà tủm tỉm, nghe xong liền thở dài, nói: "Nói thực, tướng công, chàng muốn nạp Phi Nhi làm thiếp, cái này thiếp sớm đã đoán được rồi. Phi Nhi theo chàng lâu như vậy, mục đích cũng không chỉ là theo chàng học y thôi đâu, bái chàng làm ca ca, trong lòng nàng ta có chàng, chỉ là chàng không chịu thổ lộ, mà đại cô nương như người ta thì càng không tiện thổ lộ, thiếp tất nhiên cũng càng không. Hiện tại Hoàng Thượng đã giúp hai người rồi, còn được thánh thượng tứ hôn nữa, còn có gì cần phải nói nữa đâu. Ngày mai thiếp sẽ tới nhà Phi nhi làm mai đề thân!"
Đỗ Văn Hạo không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, mừng quá ôm chầm lấy Bàng Vũ Cầm, hôn nàng ta một cái, nói: "Nương tử đúng là hiền lương thục mẫu."
Tối hôm đó, Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm nói lại chuyện này cho Tuyết Phi Nhi nghe, Tuyết Phi Nhi vừa vui lại vừa xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn Đỗ Văn Hạo, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Ngày hôm sau, Bàng Vũ Cầm chính thức làm mai đề thân với phụ thân của Tuyết Phi Nhi. Hiện tại Đỗ Văn Hạo đã là ngũ phẩm quan viên của triều đình, lại là đại hồng nhân của Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng, Tống chưởng quỹ phụ thân của Tuyết Phi Nhi tất nhiên bằng lòng ngay, dù là làm thiếp, nhưng có Hoàng Thượng sắc phong làm lục phẩm phu nhân, chuyện này có thể nói là một đại hảo sự quan tông diệu tổ, có ý nào lại từ chối.
Trình tự nạp thiếp so với cưới thê thì đơn giản hơn nhiều, nhưng Hoàng Thượng đã có sắc phong, nghi thức này tự nhiên không thể quá đơn giản, so với lúc trước nạp Liên nhi làm thiếp thì long trọng hơn nhiều. Yến tiệc linh đình, thiếp mời gửi khắp nơi. Thân phận của Đỗ Văn Hạo là gì chứ? Phàm là những người trong triều đình có đầu óc đều sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này để lấy lòng hắn, cho nên khách khứa như mây, tiệc cơ động đặt tới tận đường cái.
Lúc tới lễ hành văn xuất giá, Hoàng Thượng gửi thánh chỉ tới, Ninh công công tự mình ban chỉ, sắc phong Tuyết Phi Nhi làm lục phẩm phu nhân, lại ban cho mấy gánh lụa là châu báu là lễ vật. Tiếp theo, Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu, Tống quý phi, Chu Đức phi, Lậm Tiệp Trữ, Võ Tiệp Trữ và Trần mỹ nhân đều lần lượt đưa hậu lễ tới để chúc mừng. Vinh dự này đủ để cho phụ thân của Tuyết Phi Nhi là Tống chưởng quỹ cười đến không khép miệng lại được.
Đêm động phòng hoa chúc, Tuyết Phi Nhi mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng do tính tình hoạt bát, gan lại lớn, dưới sự chỉ bảo của Đỗ Văn Hạo, rất nhanh liền vào vai, đê mê sướng khoái trên đỉnh vu sơn.
Đỗ Văn Hạo vui duyên mới, Hoàng Thượng cho nghỉ ba ngày.
Ba ngày sau, Đỗ Văn Hạo chính thức đảm nhiệm thân phận thị y của Hoàng Thượng. Cấp bậc y quan cao nhất của Tống triều là Hoa An đại phu, hàm lục phẩm, chức Ngự tiền chính thị đại phu của Đỗ Văn Hạo kỳ thực đã không còn là chức xưng y quan nữa rồi. Bởi vì Tống triều thái y dùng vũ giai, cho nên quan chức không hạn chế ở chức vụ y quan thực tế.
Chức ngự tiền chính thị đại phu này của Đỗ Văn Hạo có chức trách chủ yếu là theo Hoàng Thượng thượng triều nghị chính, loại cấp bậc thái y cao nhất này được gọi là Ngự dụng thái y, gọi tắt là Ngự y. Tác dụng chủ yếu là để phòng Hoàng Thượng lúc thượng triều nghị sự, tâm tình kích động đột nhiên đổ bệnh, có thể chữa trị kịp thời ngay lập tức.
Ngoài ra, là thái y chuyên trách của Hoàng Thượng, còn kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ sức khỏe, tức là chế định phương án bảo vệ sức khỏe cho Hoàng Thượng, khi Hoàng Thượng sinh bệnh cần hạ phương dụng dược có thể chủ trì thái y viện hội nghị để tiến hành hội chẩn, và có quyền dựa vào đó để tập trung tài liệu thuốc chữa bệnh phục vụ cho việc cứu trị Hoàng Thượng. Địa vị hiện tại của hắn có thể lý giải là chủ tịch thái y của thái y viện, cấp bệnh tuy tương đồng với Thái y viện viện sử, nhưng thực quyền và sự tôn quý thì hơn hẳn.
Dưới tình huống khẩn cấp, ngự y sẽ ngồi lên xe cứu hộ đầu tiên, phía sau có thái y viện, thượng dược cục, ngự dược viện các bộ môn giúp đỡ, cho nên thủ hạ mà hắn trực tiếp lãnh đạo không nhiều, chỉ đủ để cấp cứu là được rồi, chỉcó mấy dược đồng lo thuốc cấp cứu và thiết bị, và hai y tá phụ trách giúp đỡ cấp cứu, mang dụng cụ cấp cứu và dược phẩm. Khi Hoàng Thượng thượng triều nghị sự thì đứng sau tùy thời đợi lệnh.
Đỗ Văn Hạo lần lần đầu tiên làm ngự y ở bên cạnh Hoàng Thượng, có chút khẩn trương. Tống Thần Tông ở trên điện Cần Chính tảo triều nghị sự, hắn dẫn theo mấy y tá, dược đồng đứng ở phía sau điện. Chỗ của bọn họ cách đại điện không quá xa, cung điện làm bằng gỗ nên có hiệu quả cách âm bình thường, cho nên có thể lờ mờ nghe thấy một số giọng nói, nhưng chỉ vo ve không nghe rõ là nói gì. Nhưng nghe thoại ngữ thì hình như là đang tranh cãi gì đó, chắc là minh phái biến pháp lại đấu võ miệng rồi.
Cho tới tận giữa trưa mới bãi triều, và không có chuyện gì xảy ra. Hoàng Thượng bình thường không cần ngự y đi theo. Cho nên sau khi Hoàng Thượng bãi về thẩm cung điện Phúc Trữ thì Đỗ Văn Hạo cũng chẳng còn việc gì.
Đỗ Văn Hạo không hài lòng lắm với dụng cụ ngự y, rất nhiều dụng phẩm và dược phẩm cấp cứu đều không có, Đỗ Văn Hạo viết ra một danh sách rồi đưa cho cung phụng nội thị đi mua, sau đó ngồi vẽ phác thảo những dụng cụ cấp cứu cần thiết.
Lời mà Tống Thần Tông hôm đó ở phía sau điện Cần Chính dạy Trần mỹ nhân, Đỗ Văn Hạo không hề chuyển cáo lại cho Thái Hoàng Thái Hậu. Bởi vì hắn biết, cho dù là chuyển cáo, Thái Hoàng Thái Hậu cũng sẽ không thèm để ý, bà ta đã nắm trong tay đầy đủ tội chứng của Trần mỹ nhân, với tính cách của bà ta, chắc chắn sẽ không nửa đường bỏ dở. Bởi vì Trần mỹ nhân chính là Vương An Thạch chủ trương biến pháp, bà ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ, đặc biệt là khi đã nắm được nhược điểm của ả.
Cho nên, mấy ngày sau, khi Đỗ Văn Hạo theo Tống Thần Tông vừa bãi triều lui về điện Phúc Trữ, trên đường liền bị thiếp thân thị nữ của Trần mỹ nhân là Tiểu Lan chặn lại, bẩm báo là Trần mỹ nhân bị Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương tự mình dẫn người tới tẩm cung bắt Trần mỹ nhân đi rồi rồi.
Tống Thần Tông chính là sợ sẽ có ngày này xảy ra, nhưng chuyện đáng sợ này rốt cuộc cũng vẫn đến, có tránh cũng tránh không được. Lần này Tống Thần Tông không thể giả vờ ngất được nữa, không còn cách nào, chỉ đành dẫn bọn Đỗ Văn Hạo vội vội vàng vàng tới tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu.
Tới ngoài cửa chính điện liền nghe thấy tiếng quát hỏi gì đó của Thái Hoàng Thái Hậu, vội vàng rảo bước vào trong, kêu lên: "Lão tổ tông!"
Trần mỹ nhân giống như người chết đuối vớ được phao, liều mình lao lên trước nắm lấy áo Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng! Cứu thần thiếp với!"
Tống Thần Tông nhíu mày, nói với Thái Hoàng Thái Hậu: "Lão tổ tông, có chuyện gì vậy?"
Thái Hoàng Thái Hậu sầm mặt không nói gì, Hoàng Hậu bước tới cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, nhẹ giọng nói: "Thái Hoàng Thái Hậu cũng là thấy Trần mỹ nhân khí sắc không tốt, thân thể không khỏe, cho nên mang Tẩm Hương Hoàn đến cho nàng ta. Nhưng nàng ta không biết vì sao lại không nói câu gì mà ném ngay thuốc xuống đất, vừa nhìn thấy Thái Hoàng Thái Hậu và chúng thiếp đã chạy ngay, còn hô hoán gọi Hoàng Thượng cứu mạng, cho nên lão tổ tông tức giận, cảm thấy đây là lòng tốt của chúng ta mà người ta lại coi là lòng lang dạ thú."
Tống Thần Tông nghe xong, bán tin bán nghi nhìn Trần mỹ nhân, nhưng không dám nói là không tin, đành cười cười hòa giải: "Lão tổ tông đừng tức giận, cứ ngồi xuống đã rồi có gì thì từ từ nói." Sau đó lại đánh mắt ra hiệu cho Hoàng Hậu, tỏ ý bảo nàng ta đỡ Thái Hoàng Thái Hậu ngồi xuống. Thái Hoàng Thái Hậu cười lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế nhưng vẫn không nói gì.
Thấy Thái Hoàng Thái Hậu sầm mặt, Tống Thần Tông cũng không dám nói là đừng cho Trần mỹ nhân uống thuốc. Do dự một lúc rồi vẫn trầm giọng khuyên Trần mỹ nhân: "Thái Hoàng Thái Hậu là muốn tốt cho nàng thôi, trẫm cũng thấy gần đây khí sắc của nàng không tốt, sắc mặt tiều tụy, tinh thần ủ ê, quả thật là cần bồi bổ thân thể, uống thuốc này vào đi. Đây là hảo ý của Thái Hoàng Thái Hậu, đừng phụ lòng người."
Tiểu thái giám bưng khay thuốc tới, Trần mỹ nhân tuyệt vọng nhìn Tống Thần Tông, run rẩy cầm lấy bát thuốc, thuốc đó đã hòa tan với quế hoa lộ, biến thành một bát nước thơm ngát và đen sì.
Trần mỹ nhân đưa bát thuốc tới cạnh miệng thì dừng lại, tay khẽ buông, choang một tiếng, bát thuốc rơi xuống đất, vỡ vụn, chỗ nào cũng thấy nước thuốc màu đen sì, ngay cả long bào trên người Hoàng Thượng cũng bị vấy bẩn.
Hoàng Hậu nương nương tức giận cười gằn, nói: "Hoàng Thượng, đây đã là bát thuốc thứ tư mà Trần mỹ nhân đánh rơi rồi đó. Nàng ta thà rằng đánh vỡ chứ nhất quyết không chịu uống."
Tống Thần Tông nhíu mày, hỏi Trần mỹ nhân: "Rốt cuộc là sao vậy?"
"Thần thiếp... thần thiếp vì vì thân thể lạnh run hư nhược, không có sức để bưng thuốc, cho nên..."
Thái Hoàng Thái Hậu cười lạnh: "Vậy được rồi, người đâu, đút thuốc vào cho nàng ta đi!"
"Không không! Hoàng Thượng, thần thiếp không thể uống thuốc này được, nếu không thần thiếp sẽ chết..."
Tống Thần Tông cười khổ, cuối cùng lấy hết dũng khí ra nói với Thái Hoàng Thái Hậu: "Lão tổ tông, nàng ta dạ dày bị lạnh, uống thuốc này vào sẽ phản vị mà nôn mửa, phi thường khó chịu, không bằng...."
Thái Hoàng Thái Hậu cười lạnh: "Hoàng Thượng, người đừng chỉ nghe lời nó nói, cũng nên nghe xem người khác nói gì nữa, người đâu, dẫn Phó Hạc lên đây."
Câu sau của Thái Hoàng Thái Hậu giống như là sét đánh, khiến cho Trần mỹ nhân mặt trắng bệch, trong lòng thầm kêu khổ, chẳng lẽ Phó Hạc đã rơi vào tay Thái Hoàng Thái Hậu rồi ư? Vậy thì thảm rồi!
Quả nhiên, không lâu sau, chỉ thấy hai thị vệ áp giải Phó Hạc người mặc áo tù, tay bị còng, chân bị xiềng tiến vào, quỳ trên đất.
"Thái Hoàng Thái Hậu, đây là chuyện gì vậy, trẫm sao càng lúc càng hồ đồ thế này." Tống Thần Tông nhìn Phó Hạc, mặt vô cùng mê mang.
"Phó Hạc, còn không mau nói sự thật ra đi."
"Vâng, tội thần nhận sự ủy thác của Trần mỹ nhân, làm ra một loại thuốc trú nhan, tên là Tẩm Hương Hoàn, nói là có thể dưỡng nhan làm đẹp, nhưng trên thực tế là độc dẫn mãn tính."
Trần mỹ nhân đột nhiên giống như một con báo cái lao ra khỏi khe suối, động tác nhanh như thiểm điện rút kim trâm từ trên đầu ra, đâm vào yết hầu Phó Hạc.
Phó Hạc thân thể suy yếu, lúc trước lại mang trọng thương, lại thêm bệnh nặng chưa khỏi, muốn né cũng né không nổi, mắt trợn trừng nhìn trâm vàng đâm vào yết hầu.
Những người có mặt ở đây đều không ngờ Trần mỹ nhân lại có thể giết người diệt khẩu, mà cho dù là biết thì không thể kịp thời ngăn cản, ngoại trừ một người, người này đương nhiên là Đỗ Văn Hạo.
Hắn đứng đối diện với Trần mỹ nhân, trong sát na mà Phó Hạc tiến vào, hắn đã thấy được hung quang trong mắt Trần mỹ nhân, trong lòng lạnh toát, đúng vào lúc này thì Trần mỹ nhân hành động. Đỗ Văn Hạo không kịp lấy thứ gì để đỡ, nhưng hắn biết, Phó Hạc là một nhân chứng vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể chết, nếu không sẽ không thể vạch trần âm mưu của ả.
Cho nên, hắn không kịp nghĩ nhiều, tung người nhảy ra, lao tới trước dùng lưng cản một màn này.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy lưng ngâm ngẩm đau, hán có nhuyễn vị giáp hộ thân, mũi châm đó tất nhiên không đâm xuyên qua được, nhưng lực đạo quá mạnh, vẫn cảm thấy hơi đau.
Trần mỹ nhân phản ứng cực nhanh, một chiêu không trúng, tay rung lên, lại một lần nữa đâm vào huyệt Thái Dương của Phó Hạc.
Đỗ Văn Hạo sao có thể để ả đắc thủ, sử ra phân cân thác cốt thủ mà Lâm Thanh Đại truyền thụ, túm một cái, cổ tay cầm trâm vàng của Trần mỹ nhân bị chế trụ, châm keng một tiếng rơi xuống đất.
Đỗ Văn Hạo đá trâm vàng đó ra xa, lúc này mới buông Trần mỹ nhân ra, cúi người nói: "Vi thân lỗ mãng, xin nương nương thứ tội!"
"Đỗ ái khanh làm tốt lắm!" Thái Hoàng Thái Hậu lúc này mới có phản ứng, thấy Trần mỹ nhân không ngờ lại dám giết người diệt khẩu trước mặt bà, may mà Đỗ Văn Hạo cơ linh, kịp thời ngăn cản. Nếu không, chết không đối chứng, tất cả những thủ đoạn lợi hại sau này đều vô dụng. Kích động khen Đỗ Văn Hạo một câu rồi nổi giận tiến lên trước đá Trần mỹ nhân ngã ngửa, hét lên: "Ngươi... ngươi, không ngờ lại dám giết người diệt khẩu!"
Trần mỹ nhân phủ phục trên đất, khóc thút thít: "Hắn... hắn ngậm máu phun người, vu hãm ta, ta sao có thể tha cho hắn!"
Đột biến vừa rồi khiến Tống Thần Tông rất ngạc nhiên, ông ta dẫu sao cũng là một đấng quân chủ anh minh, biết Trần mỹ nhân đã dám giết người diệt khẩu, chứng tỏ chuyện mà Phó Hạc nói chính là chuyện đáng để ả phải ra tay giết người diệt khẩu. Trong lòng không khỏi lạnh toát, Thái Hoàng Thái Hậu đã nhúng tay vào chuyện này, mà chuyện này thì lại lớn đến mức đủ để khiến Trần mỹ nhân phải ra tay giết người diệt khẩu, e rằng khó mà giảng hòa được.
Tống Thần Tông nhìn Trần mỹ nhân, sầm mặt xuống rồi bước tới trước mặt Phó Hạc, nói: "Ngươi vừa rồi đã nói, Tẩm Hương Hoàn mà Hoàng Hậu uống là độc dược ư?"
"Hồi... hồi bẩm Hoàng Thượng, là độc dược, tội thần đáng chết, nhưng những gì mà tội thân đã nói ngàn vạn lần đều là sự thực."
Trần mỹ nhân khóc ai oán: "Hoàng Thượng, hắn hãm hại thần thiếp, thần thiếp oan uống quá."
Tống Thần Tông không để ý đến ả, hiện tại cần làm rõ mọi chuyện. Ông ta không bằng lòng bảo hộ Trần mỹ nhân một cách vô nguyên tắc, bởi vì trước mặt ông ta là Thái Hoàng Thái Hậu, mà chuyện này chỉ sợ là không nhỏ, cho nên phất tay nói với Phó Hạc: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi nói thật hết ra đi!"
Phó Hạc dạ một tiếng rồi quỳ rạp trên đất, kể lại: "Trần mỹ nhân vừa vào cung không lâu, lúc đó nàng ta còn chưa được sủng ái, người mà Hoàng Thượng lúc đó sủng ái chính là Hoàng Hậu nương nương. Có một ngày, Trần mỹ nhân gọi thần tới, bảo thần nghĩ xem có cách nào khiến Hoàng Hậu nương nương không thể thụ thai không. Và bảo thần nghĩ biện pháp để thánh thượng không sủng ái Hoàng Hậu nương nương nữa. Thần vô cùng sợ hãi, nhưng không dám không nghe. Sau khi lật tra cổ tịch, cuối cùng phát hiện ra một phối phương, dùng mỹ hương, vỏ cây mẫu đơn, thủy ngân điều chế thành một loại dược hoàn, sau khi phục dụng đích xác có thể dẫn tới tác dụng trú nhan, giúp da mềm mại căng mọng, hơn nữa có thể không thụ thai được, còn có thể khiến lượng kinh thủy (máu kinh) tăng, chu kỳ kinh nguyệt kéo dài liên miên bất tuyệt, quay đi quay lại. Sau khi nói cho Trần mỹ nhân biết, Trần mỹ nhân mừng rỡ, đặt cho thuốc này cái tên Tẩm Hương Hoàn, sau đó bảo thần dùng danh nghĩa là bí phương tổ truyền để hiến tặng cho Hoàng Hậu nương nương.”
Hoàng Hậu nương nương hét lên một tiếng, mắt phượng trợn tròn, lao tới muốn bóp cổ Trần mỹ nhân. Tống Thần Tông hừ lạnh một tiếng: "Dừng tay! Trẫm còn chưa hỏi xong, không ai được làm điều xằng bậy!"
Hoàng Hậu lập tức dừng lại, hung hăng nhìn chằm chằm vào Trần mỹ nhân, trong mắt giống như phun ra lửa: "Thì ra là ngươi giở trò quỷ! Hại ta khổ sở hơn chục năm! Hơn chục năm! Hu hu hu!" Nói tới câu sau cùng, nhớ tới mấy chục năm khổ sở, không nhịn được nữa, ôm mặt khóc hu hu.
Tống Thần Tông giả vờ như không nghe thấy, quay sang hỏi Trần mỹ nhân: "Có chuyện này ư?"
Trần mỹ nhân phục xuống đất khóc rống lên: "Hoàng Thượng, đây đều là Phó Hạc ngậm máu phun ngươi! Thần thiếp bị oan."
Thái Hoàng Thái Hậu hừ lạnh một tiếng, nói: "Được, ngươi đã nói ngươi oan uổng thì ai gia sẽ cho ngươi gặp thêm một người, xem xem ngươi rốt cuộc có phải là oan uổng hay không nhé. Dẫn vào!"
Mấy thị vệ lại áp giải một nam nhân vào, cũng bị xiềng tay chân, khi bước vào thì quỳ xuống, chính là Lại thái giám bên cạnh Trần mỹ nhân.
Trần mỹ nhân thấy Lại thái giám, lập tức nín khóc, nhìn Hoàng Thượng một cách ai oán, thấy Hoàng Thượng sắc mặt âm trầm không để ý đến ả, thân thể của ả bắt đầu run lẩy bẩy.
Thái Hoàng Thái Hậu nói với Tống Thần Tông: "Hoàng Thượng! Đây là nô tài trong tẩm cung của Trần mỹ nhân, mấy ngày trước, hắn phục mệnh đang đêm lẻn vào nhà Phó Hạc, phóng hỏa đốt nhà, và ý đồ ném phu thê Phó Hạc vào biển lửa. Cũng may ai gia đã sớm đề phòng chiêu này, mai phục thị vệ ở nhà Phó Hạc, bắt được hắn ngay tại trận. Lại thái giám, là ai sai ngươi tới giết Phó Hạc diệt khẩu, nói thực ra cho Hoàng Thượng nghe đi!"
"Vâng vâng, là Trần mỹ nhân sai nô tài tới ám sát Phó Hạc Phó đại nhân, ngoài ra Trần mỹ nhân còn muốn nô tài chế tạo ra một tai nạn, ý đồ mưu hại Đỗ đại nhân!"
Muội muội thân thiết nhất của Lại thái giám rơi vào trong tay Thái Hoàng Thái Hậu, bọn Tiêu tổng quản lấy chuyện này ra để uy hiếp, Lại thái giám cuối cùng đành kể lại toàn bộ tội ác. Vì để muội muội được bình an, Lại thái giám cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Đỗ Văn Hạo thất kinh, thì ra Trần mỹ nhân còn muốn động thủ với mình, may mà Lại công công đi mưu hại Phó Hạc trước rồi bị bắt. Nếu không, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ai mà biết được có thể tránh được sự ám sát của hắn hay không, Đỗ Văn Hạo nghĩ mà trong lòng lạnh run.
Trần mỹ nhân nói: "Hoàng Thượng, người đừng tin lời tên nô tài này, thần thiếp không sai hắn đi giết Phó Hạc đâu. Phó thái y và cha thiếp là thế giao, cũng coi là như là bá phụ của thiếp, thiếp sao lại sai người đi giết ông ấy, hơn nữa thiếp và ông ấy vô oán vô cừu, giết ông ấy để làm gì chứ?" Trần mỹ nhân thấy sắc mặt của Tống Thần Tông càng lúc càng khó coi, dùng giọng nói cực kỳ ai oán để biện bạch cho mình.
"Câm miệng!" Tống Thần Tông quát to, những gì mà Phó Hạc nói lúc trước Tống Thần Tông còn bán tín bán nghi. Hiện tại lại có một nhân chứng chứng minh Trần mỹ nhân đã từng phái Lại thái giám đi giết người diệt khẩu. Hơn nữa, Trần mỹ nhân vừa rồi còn định giết người diệt khẩu, càng không đánh mà tự khai. Cho nên những gì mà ả nói là người ta ngậm máu phun người gì gì đó, rõ ràng là giảo biện. Chuyện này chứng cứ đã rõ ràng, không thể chống chế được nữa.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương