Tống Y
Chương 262
Thái Hoàng Thái Hậu lại dặn dò: "Nhớ là không được để lộ bệnh của Hoàng Thượng ra ngoài, ai hỏi thì bảo là sức khỏe của Hoàng Thượng vẫn rất tốt, vừa rồi chỉ là lo lắng quá nên mới ngất đi mà thôi."
"Vi thần đã hiểu." Đỗ Văn Hạo rụt rè hỏi một câu: "Vậy chuyện của ả hồ ly Trần mỹ nhân đó... không nói ra ư?"
"Với sức khỏe hiện tại và bộ dạng vừa rồi của Hoàng Thượng đối với con hồ ly đó, ngươi cho rằng lúc này thích hợp để nói chuyện này ra ư?"
"Vâng vâng! Đúng là không thích hợp. Chỉ có điều, cứ kéo dài như vậy, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, xảy ra thêm biến cố gì đó thôi."
"Ai gia trong lòng tự có tính toán, ngươi cứ cố gắng trị khỏi bệnh cho Hoàng Thượng là được rồi. Ai gia đi đây."
"Vâng, vi thần cung tống Thái Hoàng Thái Hậu."
Thái Hoàng Thái Hậu bước xuống thềm đá ngọc, đám Tiêu công công đứng đợi ở đằng xa vội vàng nghênh đón, đỡ bà ta chầm chậm rời đi.
Đỗ Văn Hạo quay về cửa, giỏng tai lắng nghe. Trong phòng lờ mờ truyền ra tiếng khóc thút thít của Trần mỹ nhân và tiếng an ủi của Tống Thần Tông, hắn không dám đẩy cửa vào, liền bước tới cạnh lan can đứng đợi.
Ngụy Triển cười bồi bước lên, do dự một thoáng rồi thấp giọng nói: "Đỗ đại nhân, ngài nói xem, bệnh này của Hoàng Thương... ha ha, cái này. Ty chức tài sơ học thiển, cái này...Ha ha ha."
Đỗ Văn Hạo mỉm cười quay lại nhìn lão, thấp giọng nói: "Ngụy đại nhân là muốn nói, Hoàng Thượng vốn không có bệnh, vì sao bản quan lại khăng khăng nói là có bệnh, đúng không?"
Ngụy Triểu vẻ mặt xấu hổ, nụ cười trên mặt càng vui vẻ hơn, cũng hạ thấp giọng, nói: "Y thuật của ty chức nào có thể sánh bằng đại nhân, chỉ là ty chức có chút hiếu kỳ, muốn được hiểu biết thêm, cho nên mạo muội hỏi như vậy."
Thì ra, Ngụy Triểu chẩn sát cho Hoàng Thượng, mạch tượng của Hoàng Thượng bình ổn, không có hiện tượng bị chứng đàm quyết (hôn mê do cơ quan hô hấp bị tắc), nhưng cứ mãi hôn mê không biết gì, gọi cũng không tỉnh. Dưới cơn hoảng loạn, mồ hôi lạnh đầm đìa, may mà Đỗ Văn Hạo tới, lúc này mới có thể thoát thân, không ngờ Đỗ Văn Hạo lại ngữ xuất kinh nhân, nói Hoàng Thượng mắc chứng đàm quyết. Mà Ngụy Triển lại không nhìn ra Hoàng Thượng có hiện tượng đàm quyết gì cả, nhưng Đỗ Văn Hạo là thượng ty, lại là đại hồng nhân của Thái Hoàng Thái Hậu, hắn không dám ngang nhiên cãi lại. Cho nên cứ hồ đồ mãi, cho tới lúc này thì thực sự là không nén nổi nghi hoặc trong lòng nữa rồi, mới rụt rè hỏi Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cớ sao không biết Hoàng Thượng vốn không có bệnh chứng đàm quyết gì cả, có bệnh hay không thì chỉ chẩn mạch là biết rõ ràng. Chỉ có điều hắn hiểu rõ nguyên cớ trong đó, hiện tại, một đám lão thần triều đình liều mạng quỳ gối khuyên can, yêu cầu phế trừ tân pháp, mà tân pháp là mệnh căn của Tống Thần Tông, phế trừ làm sao được.
Lúc Tống Thần Tông đang ở trên điện Cần Chính vò đầu bứt tai không biết phải khuyên những lão thần này như thế nào, vừa hay thiếp thân thị nữ Tiểu Hân của Trần mỹ nhân chạy tới bẩm báo, nói là Thái Hoàng Thái Hậu muốn gây bất lợi cho Trần mỹ nhân. Sau khi tin tức này được thông qua Ninh công công để báo cáo lên Tống Thần Tông xong, Tống Thần Tông không biết Thái Hoàng Thái Hậu nắm được thóp gì của Trần mỹ nhân, nhưng Trần mỹ nhân trong lòng ông ta là không ai có thể thay thế, ông ta có lòng muốn giúp Trần mỹ nhân, nhưng lại không có lòng tin thuyết phục được Thái Hoàng Thái Hậu bỏ qua, cho nên biết rằng mình tới giúp cũng vô ích.
Một bên là mấy chục lão thần triều đình liều mình can gián, một bên là Thái Hoàng Thái Hậu muốn giết chết nữ nhân mà mình yêu thương, hai bên đều không thể trêu vào được, Tống Thần Tông chỉ đành giả vờ ngất đi ngay tại điện Cần Chính.
Ngụy Triển không hiểu lý do, tất nhiên không tìm được biện pháp để giải quyết, cũng không biết vì sao Đỗ Văn Hạo rõ ràng biết Hoàng Thượng không có bệnh mà lại nói là có bệnh.
Đỗ Văn Hạo đương nhiên không thể nói ra nguyên ủy bên trong cho Ngụy Triển biết được, hắn thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói: "Y Thuật của Ngụy đại nhân cũng không tồi, chỉ là vẫn cần phải ma luyện thêm đó!"
Ý tứ trong lời nói này của hắn rất rõ ràng, bệnh của Hoàng Thượng là do lão biện chứng không ra, không phải là bởi vì nguyên nhân gì khác mà là vì năng lực của bản thân lão không đủ. Hắn tuổi còn trẻ mà lại lên mặt ông cụ non nói với một lão già đầu tóc bạc trắng như vậy, khiến người ta nghe thấy quả thực có chút nực cười. Nhưng Ngụy Triển tất nhiên không dám cười, người ta là thượng ty, hơn nữa y thuật quả thực là cao minh hơn mình nhiều, đương nhiên có quyền nói vậy, cho nên lão liên tục vâng dạ.
Đỗ Văn Hạo lại nói tiếp: "Ông về nhà trước đi, nơi đây giao lại cho bản quan là được rồi."
Ngụy Triển cúi cười đáp ứng, quay người định đi thì Đỗ Văn Hạo lại gọi lão lại: "Ngụy đại nhân, tất cả những tình huống chẩn bệnh cho Hoàng Thượng ngày hôm nay, đừng nói cho người ngoài nghe nhé."
Bảo mật cho bệnh nhân là y đức cơ bản của mỗi đại phu, đối với hoàng thất mà nói thì không chỉ là vấn đề y đức mà còn chính là yêu cầu cưỡng chế của nghề nghiệp. Tiết lộ những điều cơ mật này, kết quả dẫn tới có thể sẽ không thể nào đoán trước được. Ngụy Triển đương nhiên biết điều này, hiện tại Đỗ Văn Hạo lại đặc biệt nhấn mạnh thêm, lão càng cẩn thận hơn, cúi người nói: "Ty chức đã rõ, xin Đỗ đại nhân cứ yên tâm. Ty chức nhất định sẽ thủ khẩu như bình."
Đỗ Văn Hạo gật đầu, nhìn bóng lưng xa dần của lão, mặt mày đăm chiêu.
Trên bậc thang lố nhố những lão thần đang quỳ ở phía trước, hiện tại đã tạm thời bình ổn, nhưng mâu thuẫn chỉ sợ sẽ càng lúc càng gay gắt hơn, hiện tại dập đầu đến chảy máu, e rằng tương lai sẽ là chém đầu chảy máu!
Đúng vào lúc đang suy tư thì cửa điện mở ra, Ninh công công thò đầu ra nhìn Đỗ Văn Hạo, mỉm cười: "Đỗ đại nhân, Hoàng Thượng mời ngài vào."
Đỗ Văn Hạo vội vàng bước vào đại điện, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tống Thần Tông đã dậy, đang ngồi ở mép giường, một tay vuốt tóc Trần mỹ nhân, Trần mỹ nhân thì giống như một con méo nhỏ đang cuộn mình ở dưới chân ông ta, mặt mang theo mấy phần đắc ý nhìn Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo bước lên trước, cúi người thi lễ: "Vi thần bái kiến Hoàng Thượng."
Đỗ Văn Hạo vốn chuẩn bị khấu đầu, nhưng Trần mỹ nhân và Hoàng Thượng lại ở cùng một chỗ, mình khấu đấu với Hoàng Thượng, cũng chính là khấu đầu với ả ta, điều này không đáng.
Lúc này, Tống Thần Tông tâm tình rất tốt, không hề lưu ý đến điểm nhỏ nhặt này, xua tay nói: "Đỗ ái khanh không cần phải đa lễ. Cho ngồi."
Ninh công công bưng một chiếc ghế tới, Đỗ Văn Hạo liền ngồi xuống, rụt rè hỏi: "Hoàng Thượng, cảm giác của người đã khá hơn chưa?"
"Đã không còn vấn đề gì rồi. Vừa rồi đầu óc quay cuồng rồi không biết vì sao lại ngất đi.” Tống Thần Tông nói tới đây thì dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo rồi mới chậm rãi nói tiếp: "Đỗ ái khanh, bệnh này rốt cuộc là sao vậy?"
Đỗ Văn Hạo cúi người nói: "Bệnh của Hoàng Thượng chính là khó thở dẫn tới hôn mê, chứng này vốn là do Hoàng Thượng tích lao thành tật (tích tụ mệt mỏi lâu ngày thành ra sinh bệnh), dẫn tới tỳ khí bị tổn thương, thấp trọc tụ bên trong. Lúc trước Thái Hoàng Thái Hậu có hỏi, vì thật đã đúng theo sự thực mà bẩm báo. Ý chỉ của người là bảo vi thần toàn quyền phụ trách chẩn bệnh cho Hoàng Thượng."
Tống Thần Tông chăm chú nhìn Đỗ Văn Hạo một lúc rồi mới mỉm cười nói: "Đỗ ái khanh y thuật quả thực rất cao minh! Tốt! Rất tốt!" Xua tay bảo hắn ngồi xuống, lại vuốt ve tóc của Trần mỹ nhân, hỏi tiếp: "Đúng rồi, Thái Hoàng Thái Hậu lúc trước dẫn các ngươi đi tìm Trần mỹ nhân là có chuyện gì vậy?"
Đỗ Văn Hạo trong lòng hơi lo lắng, lập tức nghĩ tới vừa rồi Trần mỹ nhân tuyệt đối đã bắn tiếng với Hoàng Thượng. May mà lúc đó Trần mỹ nhân cố ý mượn cớ gì đó để kéo dài thời gian, Thái Hoàng Thái Hậu thì vẫn chưa kịp biểu lộ ý đến và chưa trở mặt. Nghĩ thông vấn đề này, Đỗ Văn Hạo hơi bình tĩnh lại một chút, cúi người nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, khi vi thần đang chẩn bệnh cho Hoàng Hậu nương nương thì ngẫu nhiên biết được Hoàng Hậu nương nương có một loại thuốc phù tâm dược, có thể bảo vệ cho tuổi xuân không già đi, Hoàng Hậu đã dùng nhiều năm, nghe nói là phi thường có hiệu quả. Vi thần lúc chẩn bệnh cho Thái Hoàng Thái Hậu, thuận miệng kể lại chuyện này, Thái Hoàng Thái Hậu rất cao hứng, muốn tìm Hoàng Hậu hỏi thuốc, nói là muốn cho các nương nương khác trong cung dùng thử xem thế nào, để họ trẻ mãi không già, cũng có thể phục dịch Hoàng Thượng được tốt thơn. Thái Hoàng Thái Hậu lúc trước là dẫn chúng thần đi tặng thuốc."
Trần mỹ nhân ôn nhu nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp vẫn còn ở tuổi thanh xuân, không cần phải dùng thuốc trợ nhan. Những thứ thuốc này trân quý dị thường, hay là để cho các nương nương khác dùng đi.”
Tống Thần Tông mỉm cười gật đầu, đưa tay ra véo cái má vô cùng đẫy đà của Trần mỹ nhân một cái: "Bảo bối đúng là rất biết yêu thương người khác. Có điều hoàng hậu nương đã phục dụng có hiệu quả, mà Thái Hoàng Thái Hậu cũng có hảo ý như vậy, nàng nên uống đi, nếu không Thái Hoàng Thái Hậu sẽ rất không hài lòng, lúc đó thì hỏng bét đấy. Lão nhân gia người ghét nhất là người khác không chịu nhận hảo ý của người.”
Trần mỹ nhân uốn éo thân hình, nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp cũng muốn lắm, chỉ là thần thiếp bị lạnh dạ dày, trước giờ luôn phải dùng thuốc chữa lạnh dạ dày, nghe nói hai loại thuốc này kỵ nhau, uống vào sẽ bị tổn thương thân thể! Lần trước Thái Hoàng Thái Hậu ban cho thiếp Tẩm hương hoàn, thần thiếp không biết là sẽ tương khắc. Sau khi uống vào, lập tức phản vị dẫn tới nôn mửa, mấy ngày sau mới đỡ, lúc này mới biết Tẩm Hương Hoàn này và chứng lạnh dạ dày của tiếp tương khắc, không uống được cùng lúc. Có điều đó là thuốc do Thái Hoàng Thái Hậu ban thưởng, cho dù tương khắc, thần thiếp cũng vẫn phải nhắm mắt mà uống, để không phụ lòng tốt của Thái Hoàng Thái Hậu.”
Trần mỹ nhân biết loại chuyện này càng kể lể một cách tội nghiệp thì càng có được sự đồng tình và ủng hộ của Hoàng Thượng.
Quả nhiên, Tống Thần Tông nhíu mày nói: "Đã tương khắc với bệnh của nàng, vậy thì nói với Thái Hoàng Thái Hậu là được, lão nhân gia là người hiểu chuyện, chỉ cần nói rõ ràng thì sẽ không phật lòng đâu."
Trần mỹ nhân tội nghiệp đáng thương nói: "Thần thiếp... thần thiếp không dám nói...!"
"Nàng đó! Sao mà nhát gan thế! Hừ, ngày khác trẫm sẽ nói với Thái Hoàng Thái Hậu cho!"
Trần mỹ nhân mừng rơn bò dậy, uyển chuyển làm một lễ, nói: "Thần thiếp bái tạ Hoàng Thượng!"
"Ừ!" Tống Thần Tông lại nhìn Đỗ Văn Hạo. Hơi thu lại nụ cười rồi nói với Trần mỹ nhân: "Tiện đây, trẫm cũng nhắc nhở nàng một câu, trong hậu cung có chuyện gì thì cũng phải nhịn, đừng tranh cường đấu thắng với người khác, đặc biệt là phải thuận theo ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu. Ngàn vạn lần đừng khiến bọn họ không hài lòng, nếu không thì ngay cả trẫm cũng không bảo vệ được nàng đâu!"
"Vâng, thần thiếp sẽ nhớ kỹ lời dặn dò của Hoàng Thượng!"
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy ánh mắt này của Hoàng Thượng, trong lòng rung động. Ông ta vì sao lại nói với Trần mỹ nhân như vậy trước mặt mình? Hắn đảo mắt rồi lập tức hiểu ra. Mình là người mà Thái Hoàng Thái Hậu tiến cử, là hồng nhân trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu muốn chỉnh trị Trần mỹ nhân, Tống Thần Tông không thể không biết, ông ta không hiểu Trần mỹ nhân rốt cuộc đã làm gì, nhưng đối với nữ nhân mà mình yêu thương, luôn có ý nghĩ muốn tìm cách bảo hộ. Hiện tại ở trước mặt mình dạy dỗ Trần mỹ nhân, hiển nhiên là vì muốn để mình truyền lời, nói chuyện này lại cho Thái Hoàng Thái Hậu, bảo là Hoàng Thượng đã dạy dỗ tốt ả ta rồi, xin Thái Hoàng Thái Hậu tha cho ả ta.
Mà Trần mỹ nhân này cũng đáp ứng vô cùng thành khẩn, không hề có bất kỳ phản biện nào, hai người một xướng một hòa, cũng không biết vừa rồi có phải đã thương lượng trước rồi hay không. Dẫu sao thì cũng có một điểm rất rõ ràng là Hoàng Thượng sẽ bảo hộ Trần mỹ nhân, muốn động đến ả thì trước tiên phải suy nghĩ đã.
Tống Thần Tông phất tay bảo Trần mỹ nhân ngồi cạnh chân mình, mặt tươi cười trở lại, nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ ái khanh, lần này khanh đã cứu trẫm, muốn trẫm thưởng gì cho khanh đây?"
Đỗ Văn Hạo vội vàng cúi người nói: "Vi thần thân là thái y, ra sức vì Hoàng Thượng là bổn phận của thần, không dám đòi ban thưởng."
"Vậy không được. Khanh là thái y mà làm được việc thì đương nhiên vẫn nên thưởng." Tống Thần Tông cúi đầu nhìn Trần mỹ nhân: "Bảo bối, nàng nói đi, chúng ta nên thưởng gì cho hắn đây?"
Trần mỹ nhân ngửa khuôn mặt đỏ hây hây lên, cười tươi như hoa cúc, nói: "Hoàng Thượng, lần trước Đỗ đại nhân đã cứu mạng tiểu hoàng tử, vẫn còn thiếu muội tử của hắn một phần thưởng. Lúc đó đã nói là muốn để Cửu hoàng tử nhận muội tử của hắn làm vương phi, trước tiên cứ làm xong chuyện này cái đã!"
"Ừ, mỹ nhân nói cũng có lý, làm gì cũng phải làm từng chuyện một, mà ban thưởng thì cũng vậy."
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy khóe miệng Trần mỹ nhân nở nụ cười đắc ý, trong lòng lạnh toát, trong đầu thì hiện lên tình cảnh khi mới xuyên việt gặp Tuyết Phi Nhi. Nhớ rằng nửa năm nay, Tuyết Phi Nhi luôn luôn theo cạnh mình, lại nhớ tới bộ dạng khả ái và nụ cười dễ thương của nàng ta, rồi lại nhớ tới ánh mắt u oán ấy, không khỏi nhiệt huyết trào dâng, lại nghĩ tới mỹ nhân này giờ sắp làm vợ người khác, trong lòng liền cảm thấy chua xót. Lúc này mới phát giác, kỳ thực hình ảnh của Tuyết Phi Nhi là cắm rễ rất sâu trong tim mình rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn có một cỗ ý niệm khó có thể ức chế đang xộc thẳng lên đầu, đó là mình phải cưới nàng ấy, không thể để nàng ta thành tân nương của người khác được.
Đây là cơ hội cuối cùng, một khi Hoàng Thượng hạ chỉ hứa hôn thì mọi việc coi như đã rồi.
Đỗ Văn Hạo vén áo quỳ xuống dập đầu, nói: "Hoàng Thượng, vi thần, vi thần phạm tội khi quân, xin hoàng thượng thứ tội!"
Hoàng Thượng khẽ cau mày, nói: "Khanh giấu diếm chuyện gì ư?"
"Nay đó vi thần bẩm báo với Hoàng Thượng, nói rằng xá muội Tuyết Phi Nhi là chỉ muội muội kết nghĩa của vi thần. Trên thực thế, vi thần và Tuyết Phi Nhi sớm đã tâm tâm tương ái. Ngày đó nàng ta cực lực từ chối không xuất giá, cũng là bởi vì đã luyến ái vi thần. Vi thần trước đây vốn là linh y, gặp phải tặc khấu cướp không còn một văn tiền, lưu lại tới huyện Đổng Đạt, là Tuyết Phi Nhi trượng nghĩa tương trợ, thu lưu vi thần, lại tư trợ thần có được chỗ nương thân, rồi bất kể là gió mưa hiểm trở thế nào cũng đều luôn luôn ở cạnh vi thần. Về sau vì bất đắc dĩ mà cả nhà phải chuyển tới kinh đô, vì tránh miệng lưỡi người đời, hai người bọn thần mới kết bái huynh muội. Tuy là huynh muội, nhưng hai người vốn đã có lòng yêu thương nhau, chỉ là trước giờ chưa thể bộc bạch mà thôi. Ngày đó Hoàng Thượng thương nghị chuyện này, vi thần không dám nói ra rõ ràng, chỉ nói tới chuyện kết bái, thần đã phạm tội khi quân, xin Hoàng Thượng trách phạt!"
Tống Thần Tông cười ha ha, nói: "Không bức khanh thì khanh có chịu nói không? Ha ha, ngày đó hai người các ngươi liếc mắt đưa tình, trẫm đã nhìn ra bên trong có gì đó mập mờ rồi. Cho nên ngày đó không hề hứa hôn, loại chuyện nam nữ yêu nhau này, vốn chính là chuyện chỉ hiểu trong lòng chứ không thể nói ra. Ngày đó khanh không nói cho trẫm biết, muốn trước tiên phải có được sự đồng ý của phụ mẫu Tuyết Phi Nhi đã, thậm chí còn không có ý đề thân, tự nhiên là không tiện nói ra chứ không phải là khi quân. Bỏ đi. Hôm nay khanh đã nói rõ ràng, trẫm há có thể đoạt người yêu của người khác? Huống chi ngươi là trọng thần của trẫm, duy nguyện của trẫm là muốn tốt cho ngươi, sao có thể làm ra việc làm hỏng hết phong cảnh như vậy được?"
Đỗ Văn Hạo mừng rơn dập đầu, nói: "Hoàng Thượng thánh minh."
"Được rồi, đứng dậy đi, ngồi xuống rồi nói!"
"Thần tạ chủ long ân!" Đỗ Văn Hạo bò dậy, tiếp tục ngồi xuống. Nói ra những lời này, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thư thái, cẩn thận nghĩ lại, trước lúc nói ra, đích xác là trong phế phủ đã tràn đầy nhu tình với Tuyết Phi Nhi.
Trần mỹ nhân không ngờ Đỗ Văn Hạo lại dám nói ra những lời này, hơi ngây người một lúc, sau đó mặt lập tức tươi cười, nói: "Ái chà! Đỗ ái khanh giấu diếm giỏi thật, tới lúc mấu chốt mới chịu nói ra. Nếu muộn một chút nữa để qua cửa rồi, lúc đó không phải sẽ có người ở sau lưng mắng ta đã chia rẽ uyên ương sao?"
Đỗ Văn Hạo ngoài cười nhưng trong không cười, chắp tay nói: "Vi thân biết tội, xin nương nương trách phạt!"
"Được! Bản cung muốn phạt ngươi trong lễ thành thân với Phi Nhi cô nương phải uống say một trận, không động phòng được."
Tống Thần Tông cười ha ha, nói: "Mỹ nhân, chủ ý của nàng khuyết đức quá, đêm động phòng hoa chúc, lúc bảng vàng đề dành chính là chuyện sướng khoái của nhân sinh, trong tiệc cưới mà uống say túy lúy thì há chẳng phải là quá mất hứng sao? Huống chi, làm khổ Phi nhi cô nương người ta phải khổ sở thui thủi một mình, cũng không nhân nghĩa đâu."
"Hoàng thượng nói đúng, nhưng Đỗ Đại nhân lừa gạt thiếp, hại thiếp suýt chút nữa thì phải làm kẻ xấu, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được! Hoàng Thượng người phải xử lý công bằng, giúp thiếp vơi đi cục tức này!"
"Được rồi, đáng phát! Đỗ ái khanh, khanh phải làm gì đó để cho tiểu mỹ nhân hết tức đi!"
Đỗ Văn Hạo trong bụng chửi thầm, đồ hồ ly tinh. Một lòng muốn chia rẽ ta và Phi Nhi lại còn gỉả vờ nói là lão tử gạt ngươi! Me kiếp! Phạt cái gì? Phạt lão tử lột trần ả đàn bà thối tha ngươi ra nhé, thế thì lão tử đồng ý ngay!"
Hắn trong bụng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt thì vẫn vô cùng xấu hổ, nghĩ ngợi một lát rồi chắp tay nói: "Vì thần lừa gạt nương nương, cam nguyện chịu phát. Phạt vi thân trong lễ thành thân, kính nương nương ba chén lớn, nếu không say thì không được vào động phòng hoa chúc."
"Không được, không được!" Trần mỹ nhân xua tay liên tục. "Hoàng Thượng đã nói là không được để ngươi uống say, vạn nhất ngươi uống say rồi thì tội của ta lại càng lớn hơn sao?" Trần mỹ nhân chớp chớp đôi mắt to, đột nhiên vỗ tay cười nói: "Như thế này đi. Ta tạm thời chưa nghĩ ra ngay phải phạt ngươi thế nào, cứ để ngươi thiếu ta một cái phạt, khi nào ta nghĩ ra sẽ phạt ngươi, thế nào?"
Đỗ Văn Hạo nhướn mày, ngươi lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì đây? Để lão tử thiếu ngươi một cái phạt? Vậy tương lai ngươi muốn lão tử thắt cổ, lão tử cũng phải nghe theo à?
Không đợi hắn phản đối, Trần mỹ nhân đã ha ha cười nói: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không phạt ngươi quá nặng đâu. Sẽ không bắt ngươi phải làm chuyện xấu hoặc là chuyện trái với lương tâm, thậm chí cũng không bắt ngươi làm chuyện gì nhục nhã khó coi cả, vậy được chưa?"
Tống Thần Tông cười nói: "Như vậy rất hay, Đỗ Văn Hạo, ý ngươi thế nào?"
Đỗ Văn Hạo cười khổ, thầm khĩ, kim khẩu ngọc ngôn của ngài đã thốt ra rồi, lão tử còn có thể nói không ư? Hắn không muốn đáp ứng thì cũng phải đáp ứng. Cũng may mà ả ở ngay trước mặt Hoàng Thượng đã nói ra những hạn chế của việc xử phạt, Hoàng Thượng cũng sẽ không để ả thực sự làm ra chuyện gì bất lợi đối với mình, chẳng qua là muốn ả vui mà thôi. Tuy như vậy, hắn rốt cuộc vẫn lưu lại đường rút, hàm hồ nói mấy từ: "Vâng! Vi thần chịu phạt."
Tống Thần Tông cười cười, nói: "Đỗ ái khanh nhớ nhé, đã tình đầu ý hợp với Tuyết Phi Nhi cô nương thì nên đề thân với phụ mẫu của nàng ta, không thể cứ kéo dài như vậy được đâu. Trẫm còn thiếu nàng ta một cái phong thưởng, thế này đi, đợi khi nàng ta qua cửa rồi, trẫm sẽ sắc phong cho nàng ta làm lục phẩm phu nhân."
Đỗ Văn Hạo hiện tại là hàm ngũ phẩm, phu nhân Bàng Vũ Cầm cũng được sắc phong là ngũ phẩm phu nhân, Tuyết Phi Nhi sau khi qua cửa là làm thiếp, cấp bậc tất nhiên phải thấp hơn nguyên phối một chút, cho nên được sắc phong là lục phẩm phu nhân. Cổ đại phong thê ấm tử, bình thương chỉ phong nguyên phối, rất ít khi sắc phong cho thiếp thất, Tống Thần Tông làm vậy đã coi như là ban ơn lớn lắm rồi.
Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng dậy, thay Tuyết Phi Nhi tạ ơn.
Tống Thần Tông vỗ vỗ Trần mỹ nhân, nói khẽ: "Nàng lui trước đi, trẫm có lời muốn nói với Đỗ ái khanh."
Trần mỹ nhân dạ một tiếng, đứng dậy lui ra ngoài.
Tống Thần Tông đứng dậy bước tới cạnh cửa sổ, nhìn ra tịch dương ở bên ngoài, chậm rãi nói: "Khanh rất khá! Khanh đã biết là trẫm giả vờ bệnh nhưng vẫn có thể bịa ra những lời nói có đầu có đuôi như vậy để giúp trẫm, khanh rất cơ linh và cũng rất biết cách tùy cơ ứng biến. Lão thần quỳ gối can gián và Thái Hoàng Thái Hậu muốn xử phạt Trần mỹ nhân. Hai chuyện này đều nhờ vậy mà được hóa giải, trẫm rất hài lòng.”
Đỗ Văn Hạo cúi người, nói: "Hoàng Thượng bận bịu trăm bề, bề tôi như thần đương nhiên phải ra sức mà nghĩ vì Hoàng Thượng, giúp Hoàng Thượng phân ưu."
"Ừ!" Tống Thần Tông gật đầu, mỉm cười ho khẽ một tiếng, nói: "Đỗ ái khanh bước lên nghe phong!"
Đỗ Văn Hạo mừng rỡ, mấy ngày nay đúng là quan vận hạnh thông, vừa từ lục phẩm Thái y viện viện phán được thăng lên làm ngũ phẩm cấm quân điện tiền ty vũ đức tá kỵ úy, hiện tại lại được thăng quan tiếp, trong lòng hắn vô cùng cao hứng, bước lên vén áo quỳ xuống.
"Trẫm phong khanh là Ngự tiền chính thị đại phu, phong nguyên phối phu nhân Bàng thị của khanh là ngũ phẩm phu nhân. Sau này trẫm thượng triều nghị sự, ra ngoài tuần thị, đều là do ngựa đi theo thị y (lo việc chữa bệnh). Cái chức Thái y viện viện phán chẳng để làm gì, ngươi từ chức đi, chuyên tâm theo trẫm thị y."
"Tạ chủ long ân."
Ngự tiền chính thị đại phu là chức quan ngũ phẩm. Mà chức quan chính là thực chức, có thực quyền, là thái y ngự dụng của Hoàng Thượng, là một chi ngự y đội chuyên môn ở cạnh Hoàng Thượng, chỉ cần trị bệnh cho Hoàng Thượng, có quyền xử lý và điều động khá lớn.
Sau khi tạ hoàng ân, trong lòng Đỗ Văn Hạo lại hơi thấp thỏm, mặc dù là thị y cho Thánh Thượng là một chuyện vô cùng quang vinh, nhưng cũng có trách nhiệm rất lớn, hơn nữa làm bạn với vua như làm bạn với hổ, vinh diệu và nguy hiểm luôn cùng tồn tại với nhau. May mà mình chỉ là một Thái y chuyên nghiệp, chỉ cần trên phương diện chẩn luận đứng sảy ra sơ xuất gì, cố gắng không bị cuốn vào chính vụ thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Rồi lập tức lại nghĩ, hiện tại đã là ngự dụng thái y chuyên chức của Hoàng Thượng, hậu cung thị y có thể miễn rồi, dây là điều mà Đỗ Văn Hạo hy vọng nhất, hắn không muốn phải lăn lộn trong hậu cung nữa, trong đó đều là một đám oán phụ, tình ngay lý gian không rõ ràng, nếu bị Hoàng Thượng hiềm nghi, e rằng đầu cũng khó giữ, hơn nữa hiện tại đã có hiện tượng bị quấn vào vòng tranh đấu của hậu cung, sớm ly khai được cũng là việc tốt. Cho nên lần này được điều nhiệm làm chuyên chức đại phu của Hoàng Thượng, ly khai hậu cung, Đỗ Văn Hạo vô cùng cao hứng.
Có điều, bệnh của Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu còn chưa trị xong. Không thể nửa đường bỏ dở, liền cúi người nói: "Hoàng Thượng, bệnh của Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu vi thần trước giờ luôn là thần phụ trách chữa trị, nếu như giao cho thái y khác, vi thần lo lắng cách chữa trị trước sau bất đồng, sẽ dẫn tới lầm lỡ trong chẩn liệu.”
"Không sao cả, bệnh của hai người họ khanh cứ tiếp cứu chữa cho đến khi khỏi thì thôi. Còn những phi thần khác trong hậu cung nếu có bệnh thì triệu ngươi thị y, chỉ cần đi được thì ngươi cũng có thể đến giúp."
"Vi thần tuân chỉ!"
Tống Thần Tông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xua tay nói: "Được rồi, khanh lui đi!"
"Vâng!" Đỗ Văn Hạo do dự một thoáng rồi lại cúi người nói: "Hoàng Thượng, vi thần có một lời, không biết có nên nói hay không?"
"Có gì thì cứ nói ra đi."
"Vi thần không dám."
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
10 chương
133 chương