Tống Y
Chương 264
Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Hoàng Thượng. Tác dụng của Tẩm Hương Hoàn này, Hoàng Hậu đã dùng hơn mười năm, sự thống khổ mà nàng ta phải gánh chịu chính là chứng minh rõ ràng nhất. Những ngày nay kinh kỳ của Trần mỹ nhân một mực không dứt, không thể hầu hạ Hoàng Thượng, mà thời gian hành kinh của ả thường rất chuẩn, vì sao lần này lại kéo dài đến cả nửa tháng, cho tới tận ngày hôm nay vẫn chưa hết, duyên cớ trong đó Hoàng Thượng có biết không?"
Tống Thần Tông nếu như ngay cả chuyện này cũng đoán không ra thì hắn chính là kẻ ngốc rồi, liền thở dài, nói: "Cũng là do Tẩm Hương Hoàn này ư?"
"Đúng vậy, chuyện này Đỗ đại nhân sớm đã phát hiện ra rồi, sau khi biết được công hiệu đặc biệt của nó, mấy ngày trước, Ai gia bức Trần mỹ nhân phục dụng một ít Tẩm Hương Hoàn, chính là muốn thử xem có đúng là thật hay không. Và quả nhiên là như vậy!"
Tống Thần Tông ồ một tiếng, quay người về phía Đỗ Văn Hạo, hỏi: "Chuyện này là Đỗ ái khanh tra ra ư?"
Nếu ngày đó không tận mắt thấy sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với Trần mỹ nhân, hắn sẽ không chút do dự mà thừa nhận là ngay. Nhưng hiện tại, hắn có chút do dự, không biết là nếu thừa nhận chuyện này thì đối với mình sẽ là tốt hay là xấu. Nhưng Thái Hoàng Thái Hậu đã nói vậy rồi, hắn hiện tại sao có thể lấp liếm được nữa, đành cúi người nói: "Dạ vâng!"
Lúc nói câu này, Đỗ Văn Hạo tuy cúi đầu, nhưng dư quang của mắt vẫn một mực nhìn chăm chú vào vẻ mặt của Tống Thần Tông, hắn rõ ràng nhìn thấy trên mặt ông ta lóe lên một tia thất vọng.
Thất vọng? Đây là ý tứ gì chưa?
Đỗ Văn Hạo không hiểu, nếu như vẻ mặt của Tống Thần Tông là phẫn nộ, vậy thì hoàn toàn có thể hiểu được, người mà ông ta yêu thương bị mình vạch trần tội ác, dồn vào tuyệt địa, vậy thì sao mà không tức giận được? Nếu như là khen ngợi, vậy thì cũng có thể hiểu được. Chứng tỏ trong lòng Tống Thần Tông vốn không quá coi trọng Trần mỹ nhân, ả ta đã phạm tội, đương nhiên cứ theo luật mà xử, mình có thể điều tra phá án ra tội ác hơn chục năm này, Tống Thần Tông tỏ vẻ khen ngợi mình cũng là đúng thôi.
Nhưng hiện tại lại là thất vọng, vì sao lại thất vọng chứ?
Đỗ Văn Hạo nghĩ thêm một lát liền đoán ra. Tống Thần Tông khẳng định là thất vọng vì mình không thể che giấu cho ả ta, trước khi chuyện nảy xảy ra đã không báo cáo cho Tống Thần Tông, để mất thời cơ tốt nhất để xử lý. Hiện tại tới giây phút sau cùng mới cho ông ta biết thì đã không còn cách nào cứu vãn nữa rồi.
Nghĩ thông điểm này, Đỗ Văn Hạo trong lòng sợ hãi, không thể để Hoàng Thượng cho rằng mình không trung tâm với ông ta được, vậy thì sự tin cậy vừa mới được hình thành đối với mình sẽ tan thành mây khói!
Đỗ Văn Hạo lập tức cúi người nói tiếp: "Ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu là bảo vi thần điều tra nguyên nhân của các quái bệnh của tần phi hậu cung, mà trong những quái bệnh này, dẫn đầu chính là bệnh băng lậu và hành kinh đau bụng chữa trị nhiều năm vẫn chưa khỏi của Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu. Vi thần trước sau vẫn không thể tìm ra nguyên nhân. Tiêu công công phái thị vệ mai phục ở nhà Phó Hạc, bắt sống sát thủ Lại thái giám. Phó Hạc đã khai ra hết cho chúng ta nguyên nhân một mực chữa không khỏi của bệnh này. Thì ra Phó Hạc căn cứ vào ý chỉ của Trần mỹ nhân nương nương, nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc có thể trụ nhan, nhưng tác dụng phụ chính là kỳ kinh kéo dài và không thể mang thai để hiến tặng cho Hoàng Hậu nương nương. Vi thần và Tiêu công công sau khi nghe được lời khai của Phó Hạc, liền bẩm báo cho Thái Hoàng Thái Hậu. Cho nên Thái Hoàng Thái Hậu bức Trần mỹ nhân nương nương phục dụng loại thuốc này, nhằm kiểm nghiệm lời nói của Phó Hạc có phải là thật hay không."
Tống Thần Tông ồ một tiếng, lời giải thích này của Đỗ Văn Hạo ý nói là hắn không phải là ra sức đi điều tra Trần mỹ nhân. Mà là sau khi phụng ý chỉ chẩn trị những quái bệnh của tần phi hậu cung, là do Phó Hạc chủ động khai chứ không phải là Đỗ Văn Hạo trực tiếp phá án. Phó Hạc không chỉ khai với một mình Đỗ Văn Hạo, cho dù lúc đó Đỗ Văn Hạo bẩm báo với mình, do tin tức đã lan rộng, bọn thiếp thân thái giám Tiêu công công của Thái Hoàng Thái Hậu cũng đã biết. Vậy thì mình cũng không thể tiến hành che giấu được nữa. Hơn nữa lúc đó Đỗ Văn Hạo vẫn chưa phải là thân tín của mình, không có biện pháp trực tiếp bẩm báo cho mình hay, cho nên bình tâm mà luận thì không thể trách Đỗ Văn Hạo được. Sau khi biết được điểm này, ánh mắt mà Tống Thần Tông nhìn Đỗ Văn Hạo cũng trở nên hòa hoãn hơn nhiều.
Sự thay đổi của sắc mặt này không thể thoát khỏi mắt của Đỗ Văn Hạo, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, rồi lại liếc nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, thấy bà ta mỉm cười, chắc chắn là biết dụng ý của quá trình giải thích này của mình rồi, cũng hi vọng chuyện này sẽ không mang tới phiền phức cho mình, mình có thể giải thích rõ ràng là tốt nhất.
Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Hoàng Thượng, Ai gia sở dĩ nói Đỗ đại nhân phá được án này là bởi vì Đỗ đại nhân chính là người vạch trần được chuyện Phó Hạc cố ý biện chứng sai, ý đồ mượn cớ trị bệnh để hại chết Võ Tiệp Trữ. Mà chuyện đó đã khiến Phó Hạc bị bãi quan miễn chức, dẫn tới sát tâm của Trần mỹ nhân nương nương đối với hắn, do đó mới phái Lại thái giám đi giết người. Cuối cùng từ đó mà có lời khai của Phó Hạc và Lại thái giám.”
Tống Thần Tông không biết chuyện này, nhíu mày hỏi: "Phó Hạc vì sao lại hại Võ Tiệp Trữ?"
"Để hắn tự mình nói đi." Thái Hoàng Thái Hậu bảo.
Phó Hạc dập đầu nói: "Là... Trần mỹ nhân nương nương sai thần làm."
Ánh mắt của Tống Thần Tông biến thành lạnh băng, chậm rãi quay đầu lại nhìn Trần mỹ nhân: "Quả thật có chuyện này ư?"
Trần mỹ nhân vô lực nằm sõng soài trên đất, nói: "Thần thiếp... thần thiếp bị oan..."
"Oan ư?" Thái Hoàng Thái Hậu cười lạnh, "Tiểu tiêu tử, đưa lời khai của Trần bà và Kim Cúc cho Hoàng Thượng xem."
Tiêu tổng quản dạ một tiếng, từ trong ngực lấy ra một tờ khai hai tay dâng lên cho Tống Thần Tông.
Tống Thần Tông nhận lấy, ngón tay run run cầm đọc một lượt, rồi hai tay buông ra, mấy tờ giấy rơi lả tả xuống đất. Tống Thần Tông hít sâu một hơi, ổn định lại tâm thần, lạnh lùng hỏi Trần mỹ nhân: "Ngươi vì sao lại muốn giết Võ Tiệp Trữ?"
Trần mỹ nhân không trả lời, chỉ thút thít khóc. Ả biết hiện tại chứng cứ đã rõ ràng, cho dù biện giải cũng vô ích, tất cả vinh hoa phú quá đều tan thành mây khói hết cả rồi.
Thái Hoàng Thái Hậu cười nhạt: "Ả không chỉ sai Phó Hạc mưu hại Võ Tiệp Trữ thôi đâu, còn làm nhiều chuyện xấu xa khác nữa cơ."
Thân hình của Tống Thần Tông lại run lên, cười chua xót: "Còn nữa ư? Ả còn làm gì nữa?"
"Lại thái giám, Phó Hạc, hai người các ngươi kể lại những chuyện xấu mà những năm gần đây Trần mỹ nhân sai các ngươi làm đi."
Lại thái giám và Phó Hạc dập đầu đáp ứng, lần lượt khai ra hết. Nghe xong những lời khai này, Tống Thần Tông sắc mặt đại biến. Thế mới biết được nguyên nhân chân chính mà hơn mười mỹ nhân trong hậu cung mà mình đã từng sủng ái, đại đa số đều chết bất đắc kỳ tử hoặc là tử vong ngoài ý muốn. Lúc đó mình còn cho rằng họ cũng giống như sáu hoàng tử đã chết của mình, đều là do ý trời. Không ngờ lại là do Trần mỹ nhân đố kỵ, sai thái giám ám sát hoặc là bảo Phó Hạc mượn cớ chẩn bệnh để hạ độc mưu hại. Tính sơ sơ thì trong mấy năm gần đây, trên tay Trần mỹ nhân không ngờ đã có mười mấy nhân mạng! Hơn nữa đại bộ phận đều là tần phi giai lệ may mắn được mình sủng ái.
Tống Thần Tông lúc này mới minh bạch, nữ tử động lòng người ở trước mắt này, nữ tử đã khiến mình ngày đêm mong nhớ, nâng niu như vật báu này, nữ tử ở trước mặt mình ngay cả một con kiến cũng không nỡ giết, yểu điệu thục nữ này không ngờ lại là một ả đàn bà ác độc như rắn rết. Lúc trước còn có lòng che chở, nhưng hiện tại thì đã không còn nữa rồi.
Tống Thần Tông mấy năm gần đây một mực tiềm tâm vào chuyện biến pháp, không có thời giờ để ý đến hậu cung, không ngờ hậu cung tranh sủng đã đạt tới mức độ thảm liệt như thế này. Nếu không giết Trần mỹ nhân thì e rằng khó mà thu thập được, liền thở dài một tiếng, nói với thị vệ ở sau lưng: "Giải ả đi, cứ luận tội mà trị."
"Hoàng Thượng!" Trần mỹ nhân gào lên thảm thiết: "Thần thiếp cầu xin Hoàng Thượng tha cho thiếp một mạng."
Tiêu công công phất tay, ra hiệu cho mấy cung nữ vai to eo thô bước vào cửa bắt Trần mỹ nhân đi.
"Chậm đã!" Thái Hoàng Thái Hậu quát một tiếng, bước tới bên cạnh Tống Thần Tông, thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, chuyện này Ai gia lúc trước để nghiêm ngặt khống chế phạm vi số người biết. Nếu như hiện tại đưa ả tới hình bộ, chuyện của hậu cung e rằng sẽ lộ ra ngoài, hơn nữa, tội của ả, án theo luật thì khi xử quyết sẽ để cho người trong thiên hạ chê cười, làm nhục đến tôn nghiêm của Hoàng gia.”
Tống Thần Tông gật đầu: "Có lý, lão tổ tông cho rằng nên xử trí thế nào mới là hợp lý?"
"Hậu cung tranh sủng, không trị tất loạn, theo ý kiến của Ai gia, nếu giết ả thì tiện nghi cho ả quá rồi, mà những tân phi giai lệ có ý đồ tranh sủng mưu hại người khác qua một đoạn thời gian nữa cũng sẽ quên. Không bằng ném ả vào lãnh cung, vĩnh viễn không cho ra để làm gương là tốt nhất."
Tống Thần Tông không ngờ Thái Hoàng Thái Hậu lại tha cho Trần mỹ nhân không chết, dẫu sao thì đây cũng là nữ nhân mà mình yêu thương. Cái này gọi là nhất nhật phu thê bách nhật ân, bách nhật phu thê bỉ hải thâm (một ngày là vợ chồng trăm ngày ân tình, trăm ngày là vợ chồng thì tình còn sâu hơn biển). Tuy đã nói là đưa tới hình bộ để trị tội, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn không đành lòng đưa người đầu ấp tay gối lên pháp trường. Hiện tại Thái Hoàng Thái Hậu có thể bỏ qua cho nàng ta, không khỏi khiến cho Tống Thần Tông vui mừng bất ngờ, liền gật đầu, giọng nói có chút run rẩy: "Được, xử trí với ả như thế nào thì tùy vào ý của lão tổ tông!"
Trần mỹ nhân thoát chết, không biết là nên vui hay nên buồn, phủ phục trên mặt đất khóc tỉ tê.
Tống Thần Tông lại thở dài một tiếng, hai tay chắp sau lưng, bước nhanh ra cửa.
Ông ta vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy tiếng khóc lóc và gào thét thê thảm của Trần mỹ nhân ở đằng sau, còn có tiếng chửi rủa tức giận của Hoàng hậu, ông ta không quay đầu lại, cứ thế bước đi.
Trong nhà, Hoàng Hậu nương nương giống như sư tử cái, nhớ tới hơn chục năm bị ả hại cho hành kinh liên miên, không chỉ do đó mà thất sủng, thân thể và tâm lý đều bị tàn phá. Vừa nhớ tới những điều này, bà ta nào còn có thể khống chế được lửa giận trong người, lao lên vừa cắn xé vừa cào cấu Trần mỹ nhân, tất cả những thủ đoạn có thể dùng đều dùng hết.
Trần mỹ nhân vốn là một nữ tử yêu kiều, căn bản không phải là đối thủ của Hoàng Hậu, lại thêm hai chân và tay còn bị cung nữ nắm chặt, đừng nói đến phản kháng, ngay cả năng lực chống đỡ cũng không có.
Thái Hoàng Thái Hậu phớt lờ không ngăn cản. Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ Trần mỹ nhân hại Hoàng hậu nhiều năm như vậy lại được miễn tử tội, nhưng tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì khó tha, bị như vậy cũng đáng, ho nên cũng không ngăn cản, mà thực ra thì hắn cũng chẳng dám ngăn cản.
Trận đòn này Trần mỹ nhân không phải dễ chịu gì, Hoàng Hậu dày vò Trần mỹ nhân đến chết đi sống lại, sau cùng mệt quá nên mới ngừng tay.
Lúc này, Trần mỹ nhân đã không còn là mỹ nhân nữa rồi, mà phải nói là huyết nhân mới đúng, cả người đầy thương tích, một nửa đầu bị cào rách, châm trên đầu cũng bị dựt hết ném đi khắp nơi. Máu và xương trắng trên đầu lộ cả ra ngoài. Một mắt đã bị giật ra thành một cái lỗ máu, mũi gãy vẹo sang một bên, răng gãy mất vài chiếc. Trên mặt đầy là mảng máu, dung mạo đã hoàn toàn bị hủy rồi, quần áo lam lũ, trên mặt, trên ngực trên đùi đầy là những vết cào cấu máu chảy đầm đìa, xương sườn bị đá gãy, mấy ngón tay cũng bị bẻ gãy.
Mắt thấy Hoàng Hậu đánh đến không còn khí lực, Trần mỹ nhân cũng chịu tội đủ rồi, Thái Hoàng Thái Hậu lúc này mới hạ chỉ đưa Trần mỹ nhân đang hôn mê vào lãnh cung.
Lãnh cung là nơi chuyên dùng để giam giữ tần phi giai lệ có tội, cũng chẳng khác nào ngục giam, có nội thị giam cầm chuyên phụ trách việc trông coi. Ở bên trong chẳng sung sướng gì, điều kiện sinh hoạt cũng không có, chỉ có mỗi ngày hai bát cơm và một bát nước.
Sau khi dẫn Trần mỹ nhân đi, Thái Hoàng Thái Hậu lại hạ chỉ treo cổ Phó Hạc và Lại thái giám, hai người bọn chúng là thủ phạm trực tiếp mưu hại tần phi hậu cung, đáng ra cả nhà phải chịu tội chém đầu, nhưng bọn chúng đã cung khai tất cả tội ác. Thái Hoàng Thái Hậu không chỉ tha cho người nhà của bọn chúng mà còn cho chúng được chết toàn thây.
Xét thấy Trần bà và Kim Cúc là tòng phạm, hơn nữa cũng khai nhận thật thà hành vi phạm tội, cho nên phạt năm mươi roi, đem Kim Cúc đuổi ra khỏi hoàng cung, bán thân làm nô. Thái Hoàng Thái Hậu sở dĩ muốn lưu lại một mạng cho Trần mỹ nhân, không phải là thương hại ả, mà là muốn để ả sống để làm gương cho người khác, chỉnh trị gió mưa tranh sủng càng lúc càng ác liệt trong hậu cung. Hiện tại Trần mỹ nhân chỉ còn lại nửa cái mạng, nếu không có ai chiếu cố thì ả sẽ chết, cho nên lưu lại Trần bà, bảo bà ta ở lãnh cung chiếu cố cho Trần mỹ nhân. Dẫu sao thì Trần mỹ nhân cũng từng là nữ nhân của Hoàng Thượng.
Hai ngày này, cái rét tháng ba đã tới.
Đỗ Văn Hạo dậy sớm, tuyết rơi cả đêm, tới khi trời sáng thì cả mặt đất được một tấm vải bạc bao phủ, trông vô cùng đẹp mắt.
Mấy ngày nay Đỗ Văn Hạo đều ở chỗ Tuyết Phi Nhi, rời giường ra ngoài muốn đi tìm Bàng Vũ Cầm.
Bàng Vũ Cầm mấy ngày nay đột nhiên cảm thấy uể oải, cả ngày nằm co ro trên giường, ngay cả cơm cũng không buồn ăn. Bàng Vũ Cầm bị như vậy, Đỗ Văn Hạo nghi ngờ là vì mình liên tục nạp lưỡng phòng thiếp thất, Bàng Vũ Cầm trong lòng chua xót nhưng không dám nói ra, cho nên giờ mới xa lánh mình. Lại thêm mình gần đây bận rộn chuyện trong cung, rất ít khi hỏi han việc trong nhà và sinh ý của Ngũ Vị đường. Thế là Đỗ Văn Hạo quyết định ra khỏi cửa trước tiên đi thăm nàng ta đã.
Bước tới cửa phòng Bàng Vũ Cầm, nghe thấy có tiếng người, trong phòng hình như có người đang khóc khe khẽ. Đỗ Văn Hạo đang muốn gõ cửa thì đúng lúc này bên trong có người nói: "Muội không nói thì hắn làm sao mà biết được, vốn là chuyện vui vô cùng, nhìn muội không ngờ lại ở đây thui thủi một mình, không phải là mất hết cả vui sao?"
Đỗ Văn Hạo nghe ra là giọng nói của Lâm Thanh Đại, tiếp theo là tiếng khóc nghẹn ngào của Bàng Vũ Cầm, rồi một tiếng thở dài vang lên. Sau đó Bàng Vũ Cầm nói: "Bỏ đi, vốn cho rằng có thể cùng chàng ấy sống vui vẻ cả đời, chẳng ngờ chỉ mới hơn một năm mà chàng ấy đã có niềm vui mới rồi, nói cho chàng ấy thì chàng ấy cũng không nghe đâu, tâm tư không đặt ở chỗ muội mà."
"Lại thế rồi, muội muội không phải là một người hẹp hòi mà, hơn nữa Liên nhi đó cũng là tứ hôn, Văn Hạo lúc trước cũng không có cách nào khác, hiện tại Trần mỹ nhân nương nương đã bị đầy vào Lãnh cung, Liên nhi cũng không có chỗ nào để đi. Còn Phi Nhi, muội cũng đã nói, lúc trước nàng ta đã thích Văn Hạo, qua cửa cũng là chuyện sớm muộn. Tỷ thấy các người luôn luôn ân ái có thừa, hắn gần đây bận rộn việc trong cung, chắc là vì quá mệt mỏi nên không có thời gian để quan tâm đến muội."
Đỗ Văn Hạo trong lòng có chút chua xót, gõ cửa.
Hai nữ nhân đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, Lâm Thanh Đại tỏ ý bảo Bàng Vũ Cầm lau khô nước mắt trên má đi, sau đó mới hỏi ngoài cửa là ai đó.
"Là ta!" Đỗ Văn Hạo lười nhác đáp.
Lâm Thanh Đại vội vàng đứng dậy định ra mở cửa thì Bàng Vũ Cầm giữ lấy tay áo nàng ta lại, nói vọng ra cửa: "Tướng công chẳng không phải là định vào cung thị y sao? Vì sao vẫn chưa đi?"
"Vốn muốn tới rủ nàng ra ngoài, ai ngờ Thanh Đại tỷ tỷ cũng ở đây, hôm nay trời đổ tuyết, sao không ra ngoài đi dạo ngắm tuyết nhỉ." Lâm Thanh Đại thấy Bàng Vũ Cầm cuối cùng cũng không nhịn được, cười trộm rồi gạt tay nàng ta ra, sau đó đứng dậy bước ra mở cửa.
Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo mặc quan bào màu đỏ tươi, lưng thắt dây da, đeo túi kim ngư màu tím, đầu đội mũ ngang, chân đi giày da đang mỉm cười nhìn mình, Lâm Thanh Đại thấy mà động tâm, một thiếu niên khí khái như thế này, y thuật cao minh, lại tuấn mỹ phong lưu, muội muội hỏi sao vẫn không thấy đủ. Khi mình gả cho hắn.... nghĩ tới đây, Lâm Thanh Đại bắt đầu đỏ mặt.
"Mau vào đi, Văn hạo lão gia, hai người tâm sự đi nhé, ta tới tiền đường..." Nói xong, Lâm Thanh Đại để Đỗ Văn Hạo vào phòng. Bàng Vũ Cầm vốn đang ngồi, nhưng trước khi Đỗ Văn Hạo vào liền lại nằm xuống.
Đỗ Văn Hạo thấy Bàng Vũ Cầm tâm tình không tốt, cố ý trước tiên để nàng ta dịu đi đã, cho nên liền cười nói với Lâm Thanh Đại: "Tỷ tỷ, sao ta vừa đến tỷ đã muốn đi ngay rồi, ở lại nói chuyện đã. Mấy ngày trước thỉnh giáo công phu của tỷ tỷ, gần đây bận rộn nên không có thời gian để tập luyện, xin tỷ tỷ đừng trách.”
"Biết rằng đệ sẽ lười biếng mà, chuyện luyện công nếu như cứ mượn cớ để lười biếng thì không học được đâu. Dẫu sao thì hiện tại đệ cũng ở trong cung cả ngày, người muốn hại đệ cũng khó, cũng không cần phải học những cái này làm gì cho mệt người."
Đỗ Văn Hạo vội vàng nói: "Đệ muốn luyện và nhất định phải luyện. Có điều để thư thư cho đệ mấy ngày đã. Lúc trước tỷ nói là sẽ dạy cho đệ cái khí khí, bộ bộ gì đó, đệ nghĩ chừng nào thì tỷ sẽ dạy đệ công phu chạy trốn.”
Lâm Thanh Đại hé miệng cười nói: "Đệ thật đúng là..., chưa đánh đã muốn chạy rồi, xem ra cũng không không phải là có ý định học võ công rồi. Thôi, các người nói chuyện đi, ta đi dạo trên tuyết đây."
Nói xong, Đỗ Văn Hạo nhìn Bàng Vũ Cầm đang nằm trên giường, thấy nàng ta quay lưng vào trong, rõ ràng là đang tức giận Đỗ Văn Hạo thì không khỏi mỉm cười, nhìn Đỗ Văn Hạo rồi bĩu bĩu môi về phía Bàng Vũ Cầm, sau đó bước ra cửa, quay người đóng cửa lại.
Đỗ Văn Hạo sửa sang lại quần áo, bước tới trước giường rồi ngồi xuống. Thấy Bàng Vũ Cầm vẫn không để ý đến mình, đưa tay ra ôm lấy bờ vai thơm của nàng ta rồi hỏi nhỏ: "Sao vậy, nàng giận ta à?"
"Không có... chỉ là hơi mệt thôi." Bàng Vũ Cầm nói khẽ, vẫn không quay người lại.
Đỗ Văn Hạo đảo mắt, cười tủm tỉm, xoa xoa bàn tay đã lạnh cóng, sau đó từ từ đút một tay vào trong chăn, sờ lên người Bàng Vũ Cầm, nói: "Ôi lạnh quá, ta muốn sưởi tay."
Bàng Vũ Cầm cảm thấy bàn tay lạnh như băng của Đỗ Văn Hạo luồn dưới áo của mình sờ vào trong, chạm vào da thịt, lạnh đến nỗi hét lên một tiếng, quay người lại bắt lấy tay của Đỗ Văn Hạo, oán trách hắn một tiếng, nhưng chưa kịp nói gì thì môi của Đỗ Văn Hạo đã đặt lên môi nàng.
"Tướng công, chàng đáng ghét lắm!" Bàng Vũ Cầm thở hổn hả hổn hển né ra, dùng bàn tay nhỏ nhắn đấm lên ngực Đỗ Văn Hạo,
Đỗ Văn Hạo cười xấu: "Ta còn có chỗ đáng ghét hơn cơ, nàng có muốn thử một chút không?" Nói xong, cả hai tay đều đút vào trong chăn, Bàng Vũ Cầm xấu hổ cố giãy dụa, nhưng lại nửa đẩy nửa không. Do bàn tay lạnh buốt của hắn đang ve vuốt lên thân thể ấm áp của mình, thỉnh thoảng lại động một cái, để sờ nàng được tiện hơn.
"Cầm nhi, ta muốn cùng nàng..." Đỗ Văn Hạo cắn khẽ vào tai của Bàng Vũ Cầm, nói khẽ.
"Ấy, không được, sáng rồi, chàng còn phải vào cung để thượng triều cùng Hoàng Thượng nữa, mau đi đi, chàng... ấy... chàng đừng sờ nữa, cầu xin tướng công mà!"
"Hôm nay Hoàng Thượng không thượng triều, không cần phải đi thị y." Đỗ Văn Hạo vừa hôn vừa sờ, không nghe ra câu nói khẩu thị tâm phi của Bàng Vũ Cầm, cởi phăng quần áo của mình ra rồi lao vào trong chăn, ôm lấy Bàng Vũ Cầm hôn loạn lên.
"Muốn ta không?" Đỗ Văn Hạo vừa hỏi, hai tay vừa sờ từ núi cao cho đến cốc thấp, từ nụ hoa cho đến khe suối trên người Bàng Vũ Cầm, khiến cho Bàng Vũ Cầm mặt đỏ bừng, hai mắt đê mê.
"Muốn!"
"Muốn nhiều thế nào?" Đỗ Văn Hạo biết Bàng Vũ Cầm đã chuẩn bị tốt cho mình rồi, hắn chuẩn bị lên ngựa mà cưỡi.
"Ối trời, tướng công, chàng sao mà hư thế. Thiếp, á...!" Bàng Vũ Cầm vặn vẹo thân hình, giọng nói cũng biến thành gấp gáp.
"Nàng còn chưa nói cho ta nghe là nàng muốn ta đến thế nào?" Đỗ Văn Hạo tiếp tục hỏi.
"Muốn nhiều lắm, nhiều thật là nhiều..."
"Ta cũng muốn nàng!" Đỗ Văn Hạo ôm chặt lấy Bàng Vũ Cầm ở bên dưới, thốt lên.
Sau khi mưa to gió lớn qua đi, tất cả trở lại bình lặng.
Đỗ Văn Hạo ôm lấy Bàng Vũ Cầm định ngủ thì Bàng Vũ Cầm kéo hắn dậy: "Được rồi, tướng công, đừng lười biếng vậy nữa, mau dậy vào cung đi, bị trách tội thì không gánh nổi đâu." Bàng Vũ Cầm lõa lồ ngồi dậy, muốn xuống giường tìm nội y quan bào mà hắn đã ném đi khắp nơi.
Đỗ Văn Hạo từ phía sau ôm chầm lấy thân hình trần truồng của Bàng Vũ Cầm, kéo vào trong lòng, sau đó đắp chăn lại cho nàng rồi nói: "Đừng gấp, để ta ôm nàng thêm đã, lâu rồi ta chưa được ôm nàng như thế này.”
Những ủy khuất trong mấy ngày hôm nay đều bị ôn tình vừa rồi hòa tan hết. Nàng ta ngoan ngoãn dựa vào ngực Đỗ Văn Hạo, lặng lẽ nghe tiếng tim đập của hắn, mắt lim dim hạnh phúc.
Đỗ Văn Hạo vuốt ve tấm lưng trần nhẵn nhụi như lụa của Bàng Vũ Cầm: "Cầm nhi, chúng ta cả đời này sẽ ở cùng nhau. Tin ta đi! Tuy nạp thêm lưỡng phòng thiếp thất, nhưng nàng mới là nữ nhân mà ta yêu nhất!"
Bàng Vũ Cầm giật mình, chẳng lẽ tướng công vừa rồi đã nghe thấy mình và Thanh đại tỷ tỷ nói chuyện rồi ư, nàng ta nhổm dậy nhìn Đỗ Văn Hạo, thấy hắn cũng đang nghiêm túc nhìn mình, liền nói: "Chàng nghe thấy hết rồi à?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Vốn không muốn nghe đâu, nhưng thấy nàng nói xấu ta, cho nên ta không nhịn được mà muốn nghe. Xem xem nàng có nói tới điểm quan trọng không?" Nói xong liền dùng tay bóp nhẹ cái mũi xinh của Bàng Vũ Cầm.
"Đáng ghét!" Bàng Vũ Cầm hờn dỗi trợn mắt nhìn hắn, có chút xấu hổ, áy náy nói: "Xin lỗi, tướng công, thiếp không nên nhỏ mọn như vậy."
Đỗ Văn Hạo che miệng nàng, nói: "Nàng không có gì không đúng, cũng không có gì phải xin lỗi cả. Là ta không để ý đến cảm giác của nàng, sau này có tâm sự gì thì đừng giữ trong lòng, cứ nói ra đi. Bởi vì chúng ta còn sống với nhau cả đời mà, cứ như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới cảm tình của chúng ta đó. Nàng hiểu không?"
Bàng Vũ Cầm vội vàng gật đầu, lại dựa vào lòng Đỗ Văn Hạo.
"Thanh Đại tỷ nói nàng có hỉ sự muốn nói cho ta nghe. Hiện tại có thể nói ra chưa?"
Bàng Vũ Cầm xấu hổ, dúi sâu đầu vào trong chăn, cười khúc khích.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương