Tống Y
Chương 261
Trần mỹ nhân vẻ mặt đau khổ đáp: “Mong Thái Hoàng Thái Hậu tha thứ cho thần thiếp, thần thiếp đúng là bị bệnh, mấy ngày hôm nay toàn thân không có chút sức lực nào hết!”
“Vớ vẩn!” Hoàng Hậu ngồi ngay gần đó căm phẫn lên tiếng nói: “Toàn thân không có chút sức lực nào? Lúc nãy tất cả các mảnh vỡ của những đồ gốm sứ trong phòng của ngươi, đều là do ngươi đập phá phải không? Ngươi toàn thân không có sức lực nào sao lại có thể đập phá bừa bộn khắp nơi như thế được, xem ra sự phẫn uất trong người của ngươi không hề nhỏ chút nào thì phải! Ngươi căm phẫn Thái Hoàng Thái Hậu, hay căm phẫn bổn cung vậy?”
Trần mỹ nhân luôn miệng đáp không dám không dám, nàng ta nằm phủ phục trên mặt đất, trong bụng thầm nghĩ phải kéo thời gian càng dài càng tốt, chờ Hoàng Thượng đến rồi ắt sẽ giải thoát giúp nàng, nghĩ vậy nên Trần mỹ nhân cố gắng thở hổn hển, điệu bộ trông đáng thương vô cùng.
“Ha ha, ta nói ngươi mấy câu mà ngươi đã làm bộ tội nghiệp, đáng ghét như vậy rồi à!” Thái Hoàng Thái Hậu cười nhạt tiếp lời: “Ai gia lần trước tặng ngươi mấy viên Tẩm Hương Hoàn sử dụng, ngươi thấy hiệu quả thế nào?”
Trần mỹ nhân thầm nghĩ không xong rồi, hai con mụ này chắc chắn là vì cái của nợ chết tiệt kia mới đích thân tìm đến mình đây mà, bèn vội vã thấp giọng đáp: “Bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, hiệu quả tốt vô cùng ạ!”
Thái Hoàng Thái Hậu kéo dài giọng của mình ra “Ồ!” lên một tiếng, rồi lại nói tiếp: “Nhưng mà, Ai gia lại thấy sắc mặt của ngươi chẳng hề thấy có chuyển biến tốt lên gì cả, do ngươi vốn sinh ra đã trông khổ sở như vậy, hay là mấy viên thuốc đó không có tí công hiệu nào cả thế?”
“Đích thị là có công hiệu đấy ạ! Mấy ngày gần đây thần thiếp đều thấy xương cốt của mình cũng nhẹ đi rất nhiều đó ạ!”
“Nếu đã như vậy thì tốt quá rồi, cũng đúng là giờ này là giờ thân, uống thuốc thì phải uống đúng giờ, người đâu, hầu hạ Trần mỹ nhân nương nương uống thuốc tiếp nào!”
Trần mỹ nhân nghe xong, lông tóc dựng đứng sợ vã cả mồ hôi hột, ngồi phịch luôn xuống đất, hai tay buông thõng, nhưng không biết nên làm thế nào cho phải, cũng không thốt lên được nửa lời.
Hai đứa cung nữ to khỏe bước lên phía trước mặt Trần mỹ nhân, rồi trợn trừng mắt nhìn Trần mỹ nhân chằm chằm, một thái giám bưng đến một cái khay, trên đó có hai cái bát nhỏ , một bát thì đựng đầy những viên thuốc Tẩm Hương Hoàn màu đen nhánh, cái bát còn lại thì là bát nước Quế Hoa Lộ, hai đứa đi đến đặt xuống trước mặt của Trần mỹ nhân.
Thái Hoàng Thái Hậu thấy Trần mỹ nhân không có bất kỳ một phản ứng gì, liền hứ lên một tiếng rồi nói: “Sao vậy? Lẽ nào ngươi lại bắt Ai gia mớm cho ngươi uống như lần trước mới chịu uống hay sao?”
Trần mỹ nhân ngập ngừng đáp: “Thưa không ạ! Bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, không biết hôm nay thần thiếp đã ăn phải thứ gì mà cảm thấy lạnh bụng vô cùng, thế nên vừa mới uống mấy bài thuốc trị lạnh bụng, bây giờ mà uống thuốc này vào thì e rằng sẽ nôn ra hết, như vậy sẽ phí phạm thuốc của Thái Hoàng Thái Hậu ban cho.”
“Vậy sao? Ha ha, lần này ngươi không lừa được Ai gia nữa đâu, Ai gia có đem theo Đỗ đại nhân đến cùng đây rồi, Đỗ đại nhân là Thái Y Viện Tả Viện Phán, y thuật như thần, nếu ngươi mà dám giở trò nói dối là dùng thuốc này dùng thuốc nọ, thì e rằng cũng chẳng có đất dụng võ nữa rồi!” Thái Hoàng Thái Hậu nói xong bèn quay đầu sang Đỗ Văn Hạo đang đứng gần đó lên tiếng hỏi: “Đỗ đại nhân, theo như ngươi biết thì thuốc chữa bị lạnh bụng với thuốc làm đẹp hai thứ này có tương khắc nhau không, uống vào rồi có làm cho người ta nôn mửa không?”
Đỗ Văn Hạo cúi người đáp: “Dạ bẩm không có chuyện đó ạ! Theo như vi thần được biết Hoàng Hậu nương nương dùng loại thuốc Tẩm Hương Hoàn này mười năm nay rồi, trong thời gian đó Hoàng Hậu nương nương cũng có uống thuốc trị bị lạnh bụng, nhưng không thấy có hiện tượng nôn mửa nào xảy ra cả!”
Hoàng Hậu nghe Đỗ Văn Hạo nhắc đến việc mình dùng loại thuốc này đã mười năm rồi, lại nhớ đến mười năm đó khổ nhục vô cùng, bất giác lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Hoàng Hậu nghiến răng ken két căm phẫn nói: “Không sai! Ai gia cũng dùng rồi, làm gì có chuyện tương khắc vớ vẩn nào đó làm cho người ta bị nôn mửa đâu!”
Sắc mặt của Trần mỹ nhân trắng bệch ra, rồi lại vội vã tìm một lý do khác: “Bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương, bụng dạ của thần thiếp bây giờ đúng là rất khó chịu, không biết là do bị lạnh bụng hay không nữa. Lúc nãy thần thiếp còn bị ợ chua, nên sau khi dùng thuốc trị lạnh bụng thì thấy buồn nôn, thần thiếp không dám lừa dối Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương đâu! Có lẽ đây là do cả ngày hôm nay thần thiếp vẫn chưa có cái gì vào trong bụng cả nên mới bị như vậy. Xin Thái Hoàng Thái Hậu cho phép thần thiếp ăn trước một chút gì đó rồi quay lại đây uống thuốc có được không ạ?”
Thái Hoàng Thái Hậu chậm rãi gật gật đầu nói: “Ừm! Cái này cũng được, cho mấy người đem ít đồ ăn đến đây cho ngươi ăn vậy.”
Không lâu sau Ngự Bếp trong cung đã bưng đến một đĩa điểm tâm ngon miệng. Thái Hoàng Thái Hậu để Trần mỹ nhân ngồi dậy ăn.
Trần mỹ nhân cố tình ăn rất là chậm, cứ từng viên từng viên một ngậm trong miệng rồi từ từ nhai, Thái Hoàng Thái Hậu cũng không có ý thúc giục nàng, nhưng Hoàng Hậu thì lại không chịu được, cứ ngồi bên cạnh mà bóng gió cạnh khóe Trần mỹ nhân, nhưng Trần mỹ nhân coi như không nghe thấy gì, bỏ ra ngoài tai hết, nàng chỉ chăm chú vào việc chậm rãi thưởng thức món điểm tâm này từng tí từng tí một, trông mà sốt hết cả ruột. Trần mỹ nhân cứ như vậy, nàng vừa ăn vừa đưa mắt ra ngoài đình trông ngóng.
Cuối cùng, Trần mỹ nhân đã trông thấy từ xa có mấy người mồ hôi dầm dề chạy về phía tẩm cung của mình, người chạy ngay phía đầu chính là thái giám thân cận nhất của Hoàng Thượng Ninh công công! Chạy ngay sau lưng của Ninh công công chính là thị tỳ thân tín Tiểu Hân của mình. Bọn họ dường như không để ý thấy Trần mỹ nhân đang ngồi trong đình phía ngoài này, không còn ở trong phòng nữa, mà cứ hùng hục chạy thẳng vào phía bên trong phòng của nàng.
Trần mỹ nhân mừng rỡ đứng phắt luôn dậy, hất tung luôn cả cái đĩa điểm tâm của nàng xuống, đưa tay lên vẫy gọi: “Ninh công công! Ta ở đây này!”
Thái Hoàng Thái Hậu cũng không có biểu hiện gì muốn ngăn chặn hành động của Trần mỹ nhân cả, cứ để mặc nàng đứng đó mà vẫy gọi, còn mình thì chỉ ngồi đó cười nhạt.
Ninh công công nghe thấy, vội vàng đưa tay lên trán, liếc mắt dõi về phía Trần mỹ nhân, liền lập tức vẫy tay đáp lại, sau đó dẫn mấy đứa thái giám đi đằng sau cùng mình chạy về phía Trần mỹ nhân.
Sau khi vào trong đình, Ninh công công thở hổn hển cúi người thi lễ: “Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu, Trần mỹ nhân nương nương có chuyện rồi! Có chuyện không hay xảy ra rồi!”
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn Ninh công công có chút kỳ lạ, cứ tưởng ông ta đến đây để tuyên chỉ giải cứu cho con hồ ly tinh Trần mỹ nhân này, Thái Hoàng Thái Hậu đã nghĩ sẵn ra cách để đối phó rồi, nhưng ai ngờ chuyện này lại không nằm trong dự kiến, Ninh công công giờ lại cứ luôn miệng nói không xong rồi, trông sắc mặt ông ta như vậy chắc không phải là làm bộ giả vờ gì cả, nên cũng kinh hãi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ninh công công lắp ba lắp bắp, nói không ra hơi: “Hoàng Thượng…! Hoàng Thượng…!”
Thái Hoàng Thái Hậu đứng phắt luôn dậy hỏi: “Hoàng Thượng bị làm sao hả?”
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vừa mới bị choáng ngất xỉu rồi!”
“Cái gì?” Nét mặt của Thái Hoàng Thái Hậu thất sắc, còn Trần mỹ nhân thì khi vừa nghe thấy tin này còn khiếp sợ hơn nữa, chân tay rụng rời, hồn bay phách lạc, nàng xông luôn đến trước mặt của Ninh công công, nắm lấy hai tay của ông ta lay dữ dội: “Hoàng Thượng đang ở đâu?”
“Đang ở…Ở trong Điện Cần Chính, tất cả là đều tại lão già Tư Mã Quang đó, ông ta câu kết với những lão thần lâu năm ở trong triều quỳ hết ở bên ngoài Điện Cần Chính tâu biểu, bọn họ nói rằng nếu Hoàng Thượng không chịu phế bỏ biến pháp cải cách, thì bọn họ sẽ quỳ cho đến chết ở Điện Cần Chính.” Hoàng Thượng có khuyên bọn họ thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng nhất định không chịu, Hoàng Thượng liền giả vờ bắt lấy một người trong số bọn họ nhốt vào thiên lao trị tội, hòng uy hiếp bọn họ, nhưng ai ngờ bọn họ cũng không sợ, vẫn cứ quỳ ở đó không chịu lui. Một lão già trong số bọn họ còn uy hiếp Hoàng Thượng, nói là nếu Hoàng Thượng không nghe sẽ đập đầu chết luôn tại đó, bảo rằng lấy máu mình để đổi lấy sự anh minh cho Hoàng Thượng. Cách làm của bọn họ càng lúc càng quá đáng, làm cho Hoàng Thượng tức đến ngất hẳn đi, bây giờ trong Điện Cần Chính đang loạn vô cùng. Xin Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu, Trần mỹ nhân nương nương và Đỗ đại nhân nữa hãy đi cùng lão nô đến đó xem tình hình thế nào rồi!
“Hoàng Thượng” Trần mỹ nhân đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, hai mắt trợn ngược, người mềm nhũn ra, ngất lịm ngã luôn xuống đất.
Thái Hoàng Thái Hậu chẳng thèm quan tâm đến nàng ta, nghe nói Hoàng Thượng tức đến độ ngất đi như vậy, nghĩ rằng chuyện cũng không phải là giả, bèn phất áo kéo theo mọi người cùng đi đến Điện Cần Chính.
Đỗ Văn Hạo do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đi theo Thái Hoàng Thái Hậu, có hai người cùng bị ngất đi, nhưng dĩ nhiên là phải cứu Hoàng Thượng trước rồi, còn Trần mỹ nhân xem ra cũng chẳng có gì nguy kịch cho lắm.
Tiểu Hân và Ninh công công dĩ nhiên là không thể bỏ rơi Trần mỹ nhân được, nên vội vã chạy đến đỡ lấy Trần mỹ nhân ngồi dậy, rồi kêu người đem nước lạnh đến hất vào mặt của Trần mỹ nhân, cuối cùng Trần mỹ nhân cũng dần dần tỉnh lại, nhưng ngay lập tức nàng ta liền bò dậy, kêu gào thảm thiết chạy thẳng luôn đến Điện Cần Chính dáng bộ xiêu xiêu vẹo vẹo trông thất thểu đáng thương vô cùng. Ninh công công và Tiểu Hân cũng vội vàng chạy đuổi theo Trần mỹ nhân.
Thái Hoàng Thái Hậu giờ đây đã đến Điện Cần Chính, nơi đây được canh phòng hết sức nghiêm ngặt, chỗ nào cũng có thị vệ canh gác. Bọn thị vệ trông thấy Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu, Trần mỹ nhân, Tiêu công công, Đỗ Văn Hạo mấy người đi đến, bèn tránh đường mời bọn họ đi vào trong điện, còn những người khác thì bị chặn lại hết ở ngoài cửa điện.
Khi mọi người đều đến Điện Cần Chính này, thì đã trông thấy có mấy viên quan đang quỳ ở đó, trông bộ quần áo quan phục mà họ mặc thì có thể đoán ra được là bọn họ đều làm quan tam phẩm trở lên, cũng không biết ai trong số bọn họ là Tư Mã Quang nữa. Những viên đại thần này hầu hết đều đầu tóc bạc phơ, tác phong trịnh trọng, mấy người trong bọn họ người thì cúi người kêu khóc thảm thiết, người thì chắp tay cầu nguyện, người thì mặt đơ như gỗ không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy hơi kỳ quặc, thời còn học trung học, hắn học môn lịch sử, thầy giáo đều dạy hắn rằng Vương An Thạch biến pháp có rất nhiều hướng mới, rất có lợi cho công cuộc xây dựng đất nước, làm cho dân giàu nước mạnh, binh hùng tướng dũng, nhưng chẳng qua là biến pháp có lúc hơi vội vàng quá, làm tổn hại đến lợi ích của rất nhiều người, thế nên công cuộc biến pháp gặp rất nhiều trở ngại. Hồi đó hắn học môn này cũng không được hứng thú cho lắm, nên hắn cũng chẳng quan tâm, còn bây giờ đây hắn được tận mắt chứng kiến làn sóng phản đối biến pháp, mới cảm nhận thấy nó to lớn như thế nào. Nếu mà Hoàng Thượng vẫn cứ một mực đỡ lưng cho Vương An Thạch thực hiện biến pháp e rằng vẫn còn nhiều trở ngại to lớn hơn nữa.
Mọi người đều đi ra phía sau hậu đường nơi Hoàng Thượng, có hơn chục người đang vây quanh cái Long Ỷ của Hoàng Thượng, Đỗ Văn Hạo không quen ai trong số này cả, nhưng trông cách bọn họ mặc đồ quan phục, và những hình trang trí trên đó thì hắn cũng hiểu rằng quan chức của mấy người này chắc cũng là quan nhất phẩm, tước đến hầu gia, tướng quân, nhưng khuôn mặt của bọn họ lúc này thì ai nấy đều cau mày lo lắng cho sức khỏe của Hoàng Thượng.
Khi Hoàng Thượng đang phê duyệt tấu trình, thì bên cạnh lúc nào cũng có một vị Thái Y đứng trực ở đó, hôm nay vị Thái Y trực ở đây là Thái Y Thừa của Đại Phương Mạch Ngụy Triển túc trực, lão Thái Y râu tóc bạc phơ này y học cực kỳ cao siêu, nhưng tính tình lại hơi cổ hủ, lúc này cũng đang ngồi ngay bên cạnh Long Ỷ bắt mạch cho Hoàng Thượng.
Đỗ Văn Hạo nhìn Ngụy Triển một cái, thì thấy nét mặt ông ta đầy vẻ lo lắng, trên trán không ngừng toát mồ hôi hột, Đỗ Văn Hạo tim đập rộn ràng, lẽ nào Hoàng Thượng đột nhiên phát bệnh như lại có thể nguy hiểm đến vậy sao?
Nghĩ vậy, Đỗ Văn Hạo ngước mắt lên nhìn, thì chỉ thấy Tống Thần Tông đang nằm trên một chiếc giường, được đắp bởi một chiếc chăn có thêu rồng phượng sặc sỡ che từ cằm kín xuống tận chân, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt, hai tay đặt phía ngoài chăn đang nắm chặt lại vào nhau.
Trông thấy tình cảnh này, Trần mỹ nhân cũng chỉ biết khóc lóc sụt sùi mà thôi, nhưng chỉ khóc lên được hai ba tiếng thì nàng lại vội lấy tay che miệng mình lại, nấc nghẹn, đôi mắt ngấn lệ ngắm nhìn Hoàng Thượng, Trần mỹ nhân muốn gọi Hoàng Thượng một câu, nhưng lại sợ làm phiền Thái Y chữa bệnh cho Hoàng Thượng, nên cũng chỉ biết đứng đó khóc rưng rức không dám lên tiếng.
Thái Hoàng Thái Hậu nhẹ nhàng đi đến bên giường của Hoàng Thượng, rồi quay sang Ngụy Triển thấp giọng hỏi: “Bệnh tình của Hoàng Thượng thế nào rồi?”
Ngụy Triển vội vã đứng dậy, cúi người đáp: “Hồi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng… Bệnh tình của Hoàng Thượng … Cái này…”
Thái Hoàng Thái Hậu thấy Ngụy Triển ngắc nga ngắc ngứ như vậy thì cũng đoán ra được bệnh tình của Hoàng Thượng vô cùng nguy cấp, chỉ e rằng tin này đồn ra bên ngoài sẽ dẫn đến một cuộc chính biến lật đổ, nên ngay lập tức đưa tay áo lên phất một cái, rồi quay người lại nói với mọi người ở trong Điện: “Đỗ đại nhân ở lại, những người khác đều lui hết ra ngoài Điện, không có lệnh của Ai gia thì không ai được phép vào đây cả!”
Những Hầu Gia, tướng quân đều cúi người lui ra hết, tất cả các thái giám, cung nữ cũng vậy, Trần mỹ nhân vừa lui ra ngoài, vừa nấc nghẹn, khóc thút thít, miệng vẫn kêu: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng mau tỉnh lại đi, Hoàng Thượng!”
Khi mọi người đã đi ra ngoài hết, Thái Hoàng Thái Hậu mới đưa tay ra gọi Ngụy Triển và Đỗ Văn Hạo đến bên cạnh, rồi Thái Hoàng Thái Hậu quay sang bên Ngụy Triển đứng cạnh đó thấp giọng nói: “Ngươi nói đi, bệnh tình của Hoàng Thượng rốt cục thế nào rồi?”
“Cái này!” Ngụy Triển quay đầu lại nhìn Tống Thần Tông đang nằm trên giường, không biết tại sao ông ta lại rùng mình lên một cái, hốt hoảng quỳ luôn xuống đất dập đầu nói: “Bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, vi thần bất tài, lúc nãy vi thần bắt mạch cho Hoàng Thượng đến nửa ngày trời rồi mà vẫn không biết vì sao mà Hoàng Thượng lại ngất lịm đi như thế, vi thần không biết Hoàng Thượng đã mắc phải chứng bệnh gì nữa, mong Thái Hoàng Thái Hậu hãy trị tội thần!”
“Cái gì?” Thái Hoàng Thái Hậu cả giận quát lên: “Ngươi cầm tay bắt mạch cho Hoàng Thượng cả nửa ngày trời như vậy, mà vẫn không biết bệnh tình của Hoàng Thượng là bệnh gì sao? Hứ!” Nói xong Thái Hoàng Thái Hậu bèn quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Đỗ đại nhân, ngươi đi xem thử bệnh tình của Hoàng Thượng thế nào, rồi chữa luôn bệnh cho Hoàng Thượng đi!”
“Vâng! Vi thần tuân chỉ!”
Đỗ Văn Hạo cúi người tiếp chỉ xong, bèn nhanh chân bước đến bên giường bệnh của Hoàng Thượng, đưa tay lật mí mắt của Tống Thần Tông lên dò xét, rồi lại sờ vào tay chân của Hoàng Thượng, sau đó lại ấn ấn xuống, trầm ngâm một lúc, rồi mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đưa tay ra bắt mạch.
Khi ngón tay của Đỗ Văn Hạo vừa động đến dây mạch của Hoàng Thượng thì hắn giật bắn mình rụt luôn tay về, rồi lại nhìn ngắm sắc mặt của Tống Thần Tông thật kỹ lưỡng, xong đâu đấy Đỗ Văn Hạo lại từ từ cẩn trọng cầm chiếc tay còn lại của Tống Thần Tông lên bắt mạch, một tuần trà sau Đỗ Văn Hạo mới buông tay của Hoàng Thượng xuống.
Thái Hoàng Thái Hậu đi đến thấp giọng hỏi: “Sao rồi? Ngươi đã tìm ra nguyên nhân gây bệnh của Hoàng Thượng chưa?”
Đỗ Văn Hạo lại cẩn thận ngắm nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của Tống Thần Tông, cúi người đáp: “Bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, bệnh này của Hoàng Thượng là do mệt mỏi lâu ngày tích tụ mà thành, cộng thêm với việc lửa giận bốc lên mà công vào tim, nên mới làm cho người bị choáng ngất lịm đi như vậy.”
Ngụy Triển lúc này mới kêu khẽ lên một tiếng, ngoái cái đầu râu tóc bạc phơ lại hiếu kỳ nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, miệng của ông ta run run như muốn nói ra điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
Thái Hoàng Thái Hậu không hề để ý đến hành động kỳ quái của ông ta, hỏi: “Vậy thì nên chữa trị như thế nào?”
“Trước tiên là dùng kim châm châm cứu huyệt đạo để hoạt khí, làm cho độ tích tụ đó tan ra, hồi phục thần thái, sau khi châm cứu xong thì sẽ không có vấn đề gì nữa, nhưng mà…”
Thái Hoàng Thái Hậu lo lắng: “Nhưng mà cái gì?”
“Hoàng Thượng yêu nước thương dân, ngày đêm làm việc không tiếc sức mình, sức lực cũng đã bị hao tổn đi rất nhiều. Hoàng Thượng từ nay về sau đặc biệt nên lưu ý không được giận dữ, hay u buồn! Nếu không bệnh sẽ lại tái phát, bệnh này có hại vô cùng đối với sức khỏe con người, mỗi lần phát bệnh đều rất nguy hiểm, nếu mà cứ để bệnh tái phát thêm thì e rằng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng!”
Sắc mặt của Thái Hoàng Thái Hậu lúc này cũng hơi hơi biến sắc, bà nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, rồi im lặng ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Vậy ngươi mau mau chữa trị cho Hoàng Thượng đi, những việc khác cứ để cho Ai gia xử lý!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong liền đưa bút kê đơn thuốc. Đáng lẽ ra thì khi kê đơn, bốc thuốc cho Hoàng Thượng uống thì bắt buộc phải thông qua hội chẩn của Thái Y Viện xong rồi mới được có quyền quyết định kê đơn thuốc, nhưng lần trước Hoàng Thượng đã nói rồi, Đỗ Văn Hạo bây giờ kê đơn thuốc không còn phải thông qua hội chẩn của Thái Y Viện nữa, nên bây giờ hắn kê thuốc là trực tiếp đưa luôn cho Ngự Dược Viện đi lấy và sắc thuốc luôn.
Đỗ Văn Hạo lần này vào đây cũng không mang theo hộp thuốc của mình, nên hắn đành mượn của Ngụy Triển mấy cây kim, rồi đem nó ra châm cứu huyệt đạo cho Tống Thần Tông.
Cũng trong lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu đã đi ra bên ngoài đại điện, đi đến trước tiền điện, lướt mắt nhìn một lượt đám đại thần đang quỳ dưới đó.
Mấy viên đại thần trông thấy Thái Hoàng Thái Hậu đi tới, bèn ngước đầu chắp tay, rồi lại dập đầu thi lễ với Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu đang định mở miệng nói, thì đột nhiên cảm thấy đầu choáng mắt hoa, thân hình lảo đảo, bà vội vã bấu lấy lan can của thành đá ngọc cạnh đó, viên thái giám đứng cạnh thấy vậy vội vàng chạy đến dìu đỡ.
Thái Hoàng Thái Hậu sau khi đứng ổn định xong rồi, liền đưa tay đẩy tên thái giám đang đỡ mình ra một bên, thậm chí bỏ luôn cánh tay đang vịn vào lan can của mình ra, Thái Hoàng Thái Hậu sau khi đứng ổn định xong, liền đưa mắt nhìn đám đại thần, rồi chầm chậm cất giọng nói sang sảng của mình: “Các vị ái khanh, các vị đều là những lão thần cao cấp của Đại Tống này, công lao của các vị là vô cùng to lớn, lần này vì giang sơn xã tắc mà mạo hiểm tính mạng của mình đến khuyên nhủ Hoàng Thượng, tấm lòng yêu nước của các vị có thể soi sáng như nhật nguyệt vậy!”
“Hu hu hu…”
Bên dưới bậc cầu thang giờ đây bắt đầu cất lên những tiếng khóc, cộng thêm với những tiếng dập đầu côm cốp xuống nền đất của các đại thần.
Thái Hoàng Thái Hậu Tào Thị vốn là Hoàng Hậu của Tống Nhân Tông, bây giờ đời vua đã truyền đến đời thứ ba rồi, vậy nên Thái Hoàng Thái Hậu không những là một lão thành trong Hoàng Cung, mà khi Tống Anh Tông nối ngôi, vì thể trạng ốm yếu, nên có một thời gian Thái Hoàng Thái Hậu Tào Thị đã từng buông rèm nhiếp chính(đứng đằng sau chủ trì triều chính), nhưng Thái Hoàng Thái Hậu là người rất biết suy nghĩ, bà không bao giờ ỷ thế mà chuyên quyền, trong thời gian bà nhiếp chính bà không bao giờ làm những việc càn quấy bừa bãi cả, mà hầu hết đều cùng đồng tâm nhất chí với các lão thần, vậy nên quan hệ giữa Thái Hoàng Thái Hậu với bọn họ vô cùng tốt đẹp, rất được các vị lão thần nể trọng.
Thái Hoàng Thái Hậu hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: “Việc phế bỏ tân pháp, biến pháp thì nên từ từ hẵng tính, không được phép sử dụng những hành vi quỳ lạy, khóc lóc, liều chết như thế này mà ép Hoàng Thượng thay đổi ý kiến của mình. Lúc nãy Hoàng Thượng nghị chính cùng các vị thì đột nhiên bất tỉnh như vậy, theo phán đoán của Thái Y Viện Viện Phán Đỗ Văn Hạo Đỗ đại nhân chẩn đoán thì, Hoàng Thượng do lửa giận công tâm làm cho đầu choáng mắt hoa, nên mới bị bất tỉnh như vậy. Đỗ đại nhân nói rồi, bệnh này của Hoàng Thượng rất dễ tái phát, mà một khi tái phát sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên tuyệt đối không được phép tái phát một lần nào nữa, nếu không thì…Ai gia tin rằng các vị ái khanh rất thấu hiểu cho Hoàng Thượng, sức khỏe của Hoàng Thượng bây giờ là rất quan trọng, Hoàng Thượng khỏe mạnh thì trăm họ bách tính mới có thể an cư lạc nghiệp được! Ta nói vậy các khanh thấy có đúng không?”
Lúc này, tiếng khóc của mấy vị đại thần ở dưới chân cầu thang đã phát ra từng hồi.
Thái Hoàng Thái Hậu cũng đau xót rơi nước mắt nói: “Việc các khanh đến đây khuyên nhủ Hoàng Thượng, Ai gia cũng biết, trong lòng cũng có tính toán riêng rồi, nhưng thân thể của Hoàng Thượng bây giờ không được phép chịu một kích động mạnh nào nữa, vì sức khỏe của Hoàng Thượng, mong các ái khanh hôm nay giải tán tại đây, Ai gia đa ta các vị đại nhân vô cùng!”
Nói xong, Thái Hoàng Thái Hậu bèn run run cúi người xuống hành lễ tạ ơn.
“Thái Hoàng Thái Hậu xin đừng làm vậy!”
“Lão tổ tông…”
Đám đại thần ở dưới cầu thang giờ đây càng gào khóc to hơn, đầu dập xuống đất kêu cũng rõ hơn, có người còn quỳ bẹp người xuống vươn cánh tay già cỗi khẳng khiu ra, nước mắt nước mũi bay bắn tùm lum tứ phía.
Thái Hoàng Thái Hậu thấy đám đại thần sắp loạn đến nơi, mặc dù có mấy người đã động lòng, nhưng bọn họ vẫn không hề có ý giải tán cả, nghĩ vậy Thái Hoàng Thái Hậu không còn do dự gì nữa, liền nói: “Nếu các vị ái khanh vẫn muốn kiên trì quỳ ở đây không chịu lui về, không thèm để ý đến tình trạng sức khỏe của Hoàng Thượng thì Ai gia cũng đành phải quỳ xuống mà xin các ái khanh vậy!”
Thái Hoàng Thái Hậu nói xong bèn vén váy lên quỳ luôn xuống.
Đám đại thần bỗng gào khóc lên như điên, còn đầu thì dập xuống đất rền vang như sấm, có người đập đầu vào bậc thang bằng đá ngọc, máu me be bét, trong phút chốc, máu me lẫn với nước mắt, nước mũi bắn văng tung tóe khắp nơi.
Lão đại thần quỳ ngay chỗ đầu tiên, vừa khóc vừa bò lên trên, quỳ trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, đưa tay ra đỡ lấy Thái Hoàng Thái Hậu: “Thái Hoàng Thái Hậu, mời người đứng dậy! Bọn thần không dám nhận đại lễ này của Thái Hoàng Thái Hậu, người làm như vậy chẳng khác nào giết bọn lão thần đi cho rồi!”
Những đại thần còn lại thì dập đầu như mưa rụng, tất cả đều đồng thanh kêu gào mong Thái Hoàng Thái Hậu đứng dậy.
Thái Hoàng Thái Hậu vẫn cứ quỳ ở đó nấc nghẹn nói: “Các vị ái khanh đều là đại thần có công lao to lớn với Đại Tống, giờ đây lại mạo hiểm tính mạng của mình đến khuyên bảo Hoàng Thượng, tất cả đều chỉ vì giang sơn xã tắc này mà thôi, bây giờ có nhận một cái lễ của Ai gia cũng là đáng lắm! Nếu các ái khanh vẫn không chịu đứng dậy thì Ai gia cũng sẽ quỳ ở đây cùng mới các người!”
Lão đại thần nọ nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, chậm rãi run run quay đầu lại, dương tay lên nói với mấy vị đại thần phía dưới bậc thang: “Các vị đồng liêu! Thái Hoàng Thái Hậu đã nói vậy rồi, tất cả đều nghe thấy hết cả rồi đúng không? Sức khỏe của Hoàng Thượng bây giờ là trên hết, chúng ta không nên làm khó Thái Hoàng Thái Hậu nữa, chúng ta nên để yên cho Hoàng Thượng an tâm tĩnh dưỡng, còn việc phế bỏ hay là không phế bỏ tân pháp thì từ từ hẵng tính, thôi thì chúng ta hãy giải tán đi thôi!”
Nói xong, liền quay lại cúi gập người xuống, nước mắt rơi lã chã: “Thần Tư Mã Quang, bái biệt Thái Hoàng Thái Hậu!” Ông ta nói xong liền dập đầu côm cốp ba tiếng thật kêu, rồi lảo đảo đứng dậy, một tay vịn vào thành cầu, một tay vén áo xiêu xiêu vẹo vẹo đi xuống bậc thềm.
Lúc này, đám đại thần mới khóc lóc dập đầu kêu lên ba tiếng đùng đùng đùng, rồi cũng bái biệt lếch tha lếch thếch đứng dậy giải tán hết cả.
Thái Hoàng Thái Hậu vẫn cứ quỳ ở đó cho đến khi vị lão thần cuối cùng khuất khỏi tầm nhìn của bà, thì lúc này Tiêu công công mới tiến đến đỡ Thái Hoàng Thái Hậu xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, hai mắt của bà vẫn dõi theo đám đại thần đó, hai hàng nước mắt giờ này mới bắt đầu lăn xuống, Thái Hoàng Thái Hậu vịn vào Tiêu công công nặng nhọc quay người lại, khó khăn lắm hai người mới lại ra đến hậu điện của Điện Cần Chính.
Trong hậu điện, Đỗ Văn Hạo vẫn đang châm cứu cho Tống Thần Tông, bốn bề bây giờ im phăng phắc, sắc mặt trắng nhợt nhạt của Tống Thần Tông lúc này mới bắt đầu có chút hồng hào trở lại, hai tay đang nắm chặt vào nhau giờ đây cũng đã buông thõng ra. Cuối cùng, Hoàng Thượng cũng dần dần tỉnh lại, hai mắt mở to, miệng lẩm nhẩm nói: “Các vị ái khanh đâu cả rồi?”
Ninh công công vội vàng thấp giọng đáp: “Thái Hoàng Thái Hậu đến rồi, Thái Hoàng Thái Hậu đã khuyên nhủ mấy lão đại thần giải tán ra về rồi, Hoàng Thượng cứ yên tâm mà nghỉ ngơi một chút đi, Thái Y Viện Viện Phán Đỗ đại nhân đã kê thuốc cho Hoàng Thượng rồi, Đỗ đại nhân lại còn châm cứu cho Hoàng Thượng nữa, bệnh của Hoàng Thượng sẽ khỏi nhanh thôi!”
Tống Thần Tông gật gật đầu, chầm chậm quay sang ngó nhìn Thái Hoàng Thái Hậu một cái rồi nói: “Lão tổ tông vất vả quá!”
Thái Hoàng Thái Hậu cười khổ nói: “Hoàng Thượng đừng nói như vậy, Hoàng Thượng cứ nghỉ đi!”
Tống Thần Tông lúc này mới nhắm mắt lại dưỡng thần, lúc sau lại mở miệng nói: “Mỹ Nhân! Cô nàng bé bỏng của ta, bây giờ nàng đang ở đâu?”
Ninh công công vội vã thấp giọng nói với Thái Hoàng Thái Hậu: “Bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng đang gọi Trần mỹ nhân nương nương đó ạ!”
Thái Hoàng Thái Hậu thở dài một hơi, rồi khoát khoát tay: “Cho gọi nó vào đây!”
Lúc sau, cánh cổng màu đỏ hé mở, Trần mỹ nhân hai tay vén váy, bước vào bên trong, vừa mới bước vào đã khóc hu hu, vội vã chạy đến bên giường của Hoàng Thượng, nhưng mới đi đến gần đó đã quỳ luôn xuống, vừa quỳ vừa bò đến, khóc lóc mếu máo: “Hoàng Thượng! Cô nàng bé bỏng của Hoàng Thượng đến rồi đây! Hoàng Thượng mau tỉnh lại đi!”
Tống Thần Tông ừ lên một tiếng, rồi hé mắt mở ra, cố gắng nghiêng mặt xuống để tìm gặp Trần mỹ nhân.
Ninh công công thấy vậy vội vã chạy đến, thận trọng đỡ Tống Thần Tông dậy, nói thầm vào tai Hoàng Thượng: “Thánh Thượng, Trần mỹ nhân đến rồi, đang ở trước giường thánh thượng đó!”
“Mỹ nhân!” Tống Thần Tông đưa tay ra run run nói: “Nàng đang ở đâu?”
Trần mỹ nhân chồm lên trước, nắm lấy tay của Hoàng Thượng đặt vào ngay chính giữa bộ ngực cao vút, căng tràn của mình, rồi áp ngay khuôn mặt xinh xắn như hoa, nhưng đang đẫm lệ của nàng vào sát khuôn mặt tiều tụy của Tống Thần Tông, vừa cười vừa khóc: “Hoàng Thượng! Thần thiếp ở đây này! Cô nàng bé bỏng của Hoàng Thượng đang nằm trong lòng của Hoàng Thượng đây này! Cuối cùng thì Hoàng Thượng cũng đã tỉnh lại rồi, Hoàng Thượng làm cho thiếp sợ muốn chết! Hu hu hu!
“Tiểu mỹ nhân của Trẫm, Trẫm cứ tưởng rằng không còn được gặp lại nàng nữa!” Tống Thần Tông nắm chặt lấy bàn tay của Trần mỹ nhân, hai người cùng ôm lấy nhau mà khóc.
Thái Hoàng Thái Hậu lại thở khẽ một cái rồi thấp giọng nói với Đỗ Văn Hạo và Ngụy Triển: “Hai ngươi đi theo Ai gia ra bên ngoài một chút!”
Ngụy Triển và Đỗ Văn Hạo cũng chẳng muốn đứng đây cản trở Hoàng Thượng và Trần mỹ nhân tình tứ với nhau thêm một chút nào nữa, nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói vậy bèn vội vã quay người ra khỏi hậu điện.
Sau khi ra khỏi hậu điện, Thái Hoàng Thái Hậu để Ngụy Triển đứng chờ ở cổng, còn mình thì gọi Đỗ Văn Hạo đi ra một góc tại hành lang để hỏi chuyện: “Bệnh tình của Hoàng Thượng có nguy hiểm lắm không?”
Đỗ Văn Hạo chần chừ một lúc, rồi cúi người đáp: “Hồi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, theo tình hình trước mắt mà nói thì, bệnh tình của Hoàng Thượng cũng không có gì nguy hiểm lắm, nhưng Hoàng Thượng nhiều năm vất vả bây giờ tích tụ lại nên khá nghiêm trọng. Nhưng xin Thái Hoàng Thái Hậu cứ yên tâm, vi thần chắc chắn sẽ chữa khỏi được bệnh cho Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng bắt buộc phải hợp tác với vi thần thì mới mong chữa khỏi được, và Hoàng Thượng nhất quyết phải tĩnh tâm điều dưỡng, không được phép nóng giận nữa.”
“Ừm! Ai gia sẽ bảo Hoàng Thượng hợp tác với ngươi cẩn thận, Đỗ đại nhân, bệnh của Hoàng Thượng về sau ta trao cho ngươi toàn quyền chữa trị, nhất quyết không được sơ suất đây nghe chưa!”
“Vi thần tuân chỉ.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương