Tống Y
Chương 13
Người trung niên nghe vậy liền hỏi lại: “Có thể được không vậy?”
Ngô Thông tự đắc vỗ ngực: “Đương nhiên là được, hiệu quả tức thì!”
“Bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều lắm, chỉ mười văn tiền thôi!”
“Được, vậy làm cho ta đi!”
Người trung niên quay đầu đi về hướng chiếc bàn Đỗ Văn Hạo rồi ngồi xuống, Ngô Thông nhìn Anh Tử đắc ý: “Ta đưa vị khách này tới để xoa bóp cổ, không thành vấn đề chứ?”
“Đương nhiên không thành vấn đề!” Anh Tử mỉm cười, thấp giọng nói “Bất quá ngươi cũng không cần cao giọng đến vậy!”
“Hầy! Chưa ăn qua thịt heo cũng chưa nhìn thấy heo chạy đúng không? Không thành vấn đề!”
Trung niên nhân mơ hồ nghe hai người đối đáp cũng cố dùng cả thân mình để đưa cái cổ sưng vêu quay lại hỏi: “Có sao không vậy?”
“Đương nhiên không sao, không sao, không có vấn đề gì, khách quan cứ yên tâm!” Ngô Thông luôn miệng nói trong khi tiến tới đứng phía sau trung niên nhân, mặt có chút đắc ý liếc nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, tựa hồ muốn hỏi tại sao còn chưa bắt đầu. Từ lúc khai trương, thấy Đỗ Văn Hạo không để ý đến mình, hắn cũng có chút bất mãn. Đưa tay lên cổ trung niên nhân xoa nhẹ, đồng thời vuốt vuốt bờ vai ông ta, hắn hỏi: “Khách quan, xem bộ dáng người là người đọc sách thì phải?”
“Đúng vậy, ta là thư lại của nha môn! Ối cha mẹ ơi, đau quá, ngươi nhẹ tay một chút!”
Ngô Thông vội vàng buông lỏng tay một chút xum xoe: “Thì ra là nha môn đại lão gia, ài! Thư lại các người, cả ngày cúi đầu viết viết, cổ chính là chỗ dể có vấn đề nhất đó!”
“Cũng không hẳn vậy! Nhưng mà chuyện là buổi sáng ngày hôm qua, khi ta đang ngồi sao cáo trạng thư, cảm giác thân thể không thoải mái, người khi nóng khi lạnh, lúc đó bận quá cũng không để ý tới, không nghĩ chỉ một lúc sau ta lắc lắc cái một thì nó bắt đầu đau, đau đến ta không thể chịu nổi, phải xin phép chạy tới Tể Thế Đường, bọn họ, bọn họ chỉ kê đơn thuốc cho ta thôi chứ không xoa bóp gì cả. Chỗ đó cũng đông khách quá mà, nhưng ta cũng nghĩ xoa bóp hẳn sẽ có chút tác dụng”.
“Đương nhiên rồi, cái này gọi là bị rút gân! Dùng thuốc gì cũng không thể bằng xoa bóp trực tiếp lên chỗ đau, chỉ một hồi là thấy tốt liền!”
Ngô Thông nói quả nhiên không sai, chỉ sau một lúc được vuốt ve, xoa bóp, cổ trung niên nhân đã không còn lệch ra, miệng cũng không bị nghiêng mà cằm của ông ta cũng đã hoạt động được một chút rồi, ông ta cao hứng đứng lên mà nói: “Hầy! Đúng là linh thật đó, sớm biết ngươi có thể làm tốt vậy, hôm qua ta còn chạy qua Tể Thế Đường này nọ làm gì nữa chứ? Ha ha, nhà ngươi giỏi thiệt đó!” Nói rồi từ trong túi lấy ra hơn mười văn tiền đưa cho Ngô Thông.
Ngô Thông hết sức đắc ý, liếc Đỗ Văn Hạo một cái thấy hắn thản nhiên mỉm cười, cũng không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì nữa.
Ngốc béo chui ra khỏi quầy, chạy tới hồ hởi: “Ngươi thật sự là lợi hại đó, ta thấy chưởng quỹ đại nhân chẳng hiểu sao lại đi mời cái gì gọi là danh y đến tọa đường, trực tiếp mời ngươi luôn không phải tốt hơn rất nhiều sao?”
Anh Tử cũng cười khanh khách hướng về phía hắn giơ một ngón cái lên.
Ngô Thông thấy vậy lại càng đắc ý, miệng cảm giác không thể ngậm lại được tiễn người trung niên kia ra cửa.
Không ngờ, người trung niên mới vừa bước ra cánh cửa, đột nhiên ôi chao kêu lên một tiếng, hai tay ôm lấy mặt, gói thuốc đang cầm cũng rơi xuống đất.
Ngô Thông bối rối, nhìn thấy vậy nhất thời bị hù dọa cho giật nẩy mình, mắt trợn tròn, mồm há hốc. Thì ra vị trung niên này cổ lại vừa bị lệch ra, bất quá là lúc trước lệch bên trái, giờ lại lệch sang bên phải, miệng cũng không ngậm lại được, hai mắt trợn ngược, không ngừng kêu ôi ôi, xem chừng đau không thể chịu nổi.
Ngô Thông vội vàng dìu hắn trở lại chỗ ghế ngồi, rồi bắt đầu xoa bóp bên phải.
Cũng chỉ một chốc lát sau đó, cổ trung niên nhân đã khôi phục lại bình thường nhưng lúc này đây hắn cũng không dám cử động mạnh mà thật nhẹ nhàng dò xét cái quai hàm của mình, cảm giác không có việc gì mới chậm rãi đứng lên, lại muốn đi.
Đột nhiên, vừa quay đầu lại thì cái cổ lại đột ngột lệch về phía trái, miệng cũng theo đó mà lệch đi, đau đến mức hắn thét lên một tiếng thảm thiết
Ngô Thông lại vội vàng giúp hắn xoa bóp bên trái, qua một hồi, lại trở về trạng thái bình thường, lần này người trung niên cũng không dám đứng lên, bụm mặt ngồi xem một chút có thể cái cổ của mình lại bị lệch ra lần nữa hay không.
Quả nhiên, trong chốc lát, cái cảnh tượng kỳ lạ nọ lại tái xuất hiện, cái cổ kia chẳng ai làm gì cũng tự động lệch hướng ra bên phải.
Đến lúc này thì cả Ngô Thông, Ngốc béo cùng Anh Tử sáu cặp mắt trợn tròn, mồm không ngậm lại được mà nhìn vào người trung niên.
Ngô Thông cái trán bắt đầu túa mồ hôi lạnh, hắn cũng không biết tại sao cứ chữa được bên này nó lại lệch ra hướng bên kia, hết bên trái rồi lại bên phải, hết phải lại đến trái, thực sự là bó tay mà, không thể làm gì khác hơn là cứ xoa bóp, vuốt ve hết bên này lại đến bên kia, lăn qua lăn lại hơn nửa ngày khiến hắn mệt rã rời, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển như trâu mà cổ trung niên nhân vẫn không ngừng lệnh trái rồi lại lệch phải, đau đớn thì lại càng không phải nói.
Ngô Thông lúc này mới cười méo xệch cầu cứu Đỗ Văn Hạo: “Đỗ đại phu, người có thể xem giúp được không?”
“Không được?” Đỗ Văn Hạo cười cười hỏi lại.
“Hắc hắc, không bằng ngài qua nhìn một cái!”
Đỗ Văn Hạo nhìn người trung niên: “Có thể để ta xem qua mạch?”
Trung niên nhân gật gật đầu một cách khó khăn, chỉ có thể trong lỗ mũi hừ một tiếng tỏ vẻ đáp ứng, vén tay áo lên đem cổ tay đặt ở trên bàn.
Đỗ Văn Hạo duỗi ba ngón tay đặt tên cổ tay trung niên nhân, ngưng thần chẩn mạch, một lúc lại đổi sang tay kia, sau đó xem đầu lưỡi của hắn, hỏi các triệu chứng đã trải qua, cũng đơn giản hỏi hắn tại nha môn làm việc thế nào, rồi nói: “Cái cổ lệch của ngươi ta có thể trị, thuận lợi mà nói, nửa canh giờ là có thể khôi phục, hơn nữa cơ hội lệch trở lại cũng không có”.
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên là thật!”
“Vậy thì phiền đại phu chữa ngay cho!”
“Đem đơn thuốc cho ta nhìn xem một chút!”
Trung niên nhân lấy đơn thuốc đưa cho Đỗ Văn Hạo. Văn Hạo liếc mắt một cái rồi cười cười lắc đầu: “Đơn thuốc này không dùng được, mặc dù ngươi tuy sợ lạnh, người nóng lên, tựa hồ có biểu chứng, nhưng lưỡi ngươi lãnh đạm mà không hồng, mũi chảy nhiều nước, cũng không có biểu hiện như bị nhiệt chứng. Cho nên không phải nhiệt chứng mà lại phục thuốc trị nhiệt chứng, những ngưu hoàng, sừng tê này chỉ làm ngươi tăng thêm bệnh tình, cổ ngày một lệch hơn mà thôi”.
Trung niên nhân cả kinh: “Sẽ không sao chứ? Đây chính là Tể Thế Đường Tiễn Bất Thu đại đồ đệ đích thân cho ta mà”.
“Nếu như ngươi tin Tể Thế Đường, như vậy cầm thuốc này về cứ tự nhiên uống, nếu thuốc này có thể chữa khỏi bệnh của ngươi thì quay lại cho ta hay. Nếu không khỏi bệnh, đừng có trách ta không nói trước khiến cho bệnh tình ngươi trầm trọng hơn!”
Trung niên nhân lắc lắc nhẹ cái cổ lệch của mình ngượng ngùng nói: “Ngài nói thật đúng, kỳ thật ngày hôm qua ta đi Tể Thế Đường xem bệnh, thuốc của Tể Thế Đường ta cũng đã phục một ngày, đích thật là bệnh tình có phần lợi hại hơn. Nhưng mà thuốc này của ngươi liệu có thể trị được hết bệnh của ta không vậy?”
“Được!” Đỗ Văn Hảo tất nhiên đã có tính trước.
Trung niên nhân có chút bán tín bán nghi, cầm lại đơn thuốc Đỗ Văn Hạo đưa chần chừ: “Thật là được sao? Nửa canh giờ có thể chữa cho ta khỏi bệnh sao? Các người kia chẳng phải cũng là tọa đường đại phu nhưng cũng khiến người ta chết đi sống lại rồi đó sao?”
“Hắn là hắn mà ta là ta” Đỗ Văn Hạo thản nhiên nói, “Ngươi lấy đúng nửa canh giờ làm hạn định, nếu sau nửa canh giờ phục thuốc mà vẫn bị lệch cổ, quay lại tìm ta!”
Trung niên nhân nghe hắn khẳng định chắc nịch vậy, cổ thì đau không chịu nổi, lệch ra lệch vào không có cách nào gặp người khác, đành cắn răng một cái nói: “Tốt lắm! Vậy ngươi chữa cho ta!” Rồi ngồi lại xuống ghế.
“Trị cho ngươi tất nhiên có thể, bất quá, bệnh này Tể Thế Đường trị không hết, nếu ta trị khỏi cho ngươi, tiền công sẽ phải gấp đôi!”
“Gấp đôi? Bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều lắm, xem bệnh mỗi lần năm văn tiền, song lần này phải là mười văn”.
“Mười văn? Quá rẻ, ngươi cứ trị tốt cái cổ này cho ta, ta cho ngươi một trăm văn tiền!”
“Được!” Đỗ Văn Hạo nhắc bút lông viết viết một đơn thuốc đưa cho Ngô Thông: “Theo đơn lấy thuốc, sắc và uống ngay lập tức!”
Ngô Thông tiếp lấy đơn thuốc liếc nhìn một cái rồi thốt lên: “Quế chi cát căn thang? Thuốc này…”
“Cũng quá bình thường phải không? Hắc hắc, chữa bệnh dùng dược, đúng bệnh đúng thuốc là được, không nhất định thế nào cũng phải dùng một ít thuốc kỳ kỳ là lạ mới là cao minh. Thần y chân chính đều là những người giỏi chỉ bằng những phương thuốc hết sức đơn giản, không có gì gọi là đặc dược, trân quý mà có thể trị hết nhiều bệnh nan y! Khi đó mới xứng đáng được coi là thần y”
Nha hoàn Anh Tử hì hì cười: “Nói như vậy, Đỗ đại phu người chính là một vị thần y rồi?”
“Không dám nhận, ta vẫn còn kém xa lắm, chỉ là khéo làm sao bệnh lệch cổ của hắn đúng ta lại biết cách trị”.
Ngô Thông bán tín bán nghi, bất quá Đỗ Văn hạo nếu đã tiếp nhận, chẳng khác nào đã giúp hắn lau sạch cái mông, vậy nên hắn vội vàng cầm đơn thuốc chạy về tủ thuốc phía sau quầy.
Các dược phô (cửa hàng thuốc) đương nhiên luôn có sẵn các dụng cụ sắc và chế thuốc, cái này giao cho nha hoàn Anh Tử phụ trách. Đỗ Văn Hạo tiếp tục thản nhiên ngồi đưa mắt ra đường nhìn mọi người đi tới đi lui, phía bên quán ven đường cũng có nhiều người qua lại, cò kè mặc cả đầy một không khí náo nhiệt, mặt hắn vẫn lộ ra vẻ nhàn nhã tự tin.
Chỉ chốc lát, phòng sắc thuốc đã bay tới hương thuốc thơm mát, một chén thuốc đã được nấu xong mang tới đưa cho trung niên nhân. Hắn cầm bát thuốc liếc mắt nhìn sang Đỗ Văn Hạo một cái. Đỗ Văn Hạo mỉm cười khẽ ngửa mặt làm động tác uống thuốc, trung niên nhân gật đầu bưng bát thuốc thổi một cái, uống một hơi cạn sạch.
Vừa uống thuốc xong, trong khi còn đang chờ một chén trà nhỏ, trung niên nhân đột nhiên kêu to lên: “Nóng, nóng quá, trên lưng ta sao nóng vậy!”
Ngô Thông cùng mọi người khẩn trương nhìn sang phía Đỗ Văn Hạo, nhưng chỉ thấy hắn mỉm cười bình thản: “Hiện tượng bình thường, không cần phải khẩn trương”.
Tiếp đó, trung niên nhân bắt đầu xuất mồ hôi, mồ hôi đầm đìa, trước ngực và sau lưng trường bào của ông ta ướt sũng mồ hôi, bọn Anh Tử ba người lại càng khẩn trương, nhìn sang Đỗ Văn Hạo vẫn chỉ thấy nét mặt bình thản với nụ cười mỉm trên môi.
Qua thêm một nén nhang thời gian, trung niên nhân đột nhiên kêu lên một tiếng, đứng thẳng người dậy, khiến cho cả ba người kia sợ run lên một lượt, Ngô Thông lo lắng hỏi: “Như thế nào rồi?”
“Cổ của ta!”
“Cổ như thế nào?”
“Cổ ta không bị lệch nữa! Trên người cũng không còn nóng!” Trung niên nhân quát to một tiếng, nhảy dựng lên, nhưng vừa chuyển một cái, đột nhiên lại ôi chao một tiếng, ôm cổ kêu lên đau đớn.
Anh Tử vốn đang cao hứng vỗ tay thấy cảnh này cũng bị dọa cho nhảy dựng lên, thất kinh hỏi: “Như thế nào? Lại bị lệch sao?”
“Không! Không lệch, chỉ là cổ đau nhức” Người trung niên hoạt động cổ một chút, rồi lại kêu lên ôi chao ôi chao.
Đỗ Văn Hạo cau mày nói: “Sẽ không sao, để ta xem một chút”.
Người trung niên ngồi xuống, mở cổ áo ra, Đỗ Văn Hạo xem liếc một cái rồi cười hắc hắc, ngoắc gọi Ngô Thông lại, chỉ vào phần trên cổ trung niên nhân, chỉ thấy một vùng đỏ hồng giống một vùng da bị ứ huyết, thấp giọng nói: “Xem một chút kiệt tác của ngươi đi!”
Thì ra, mảng ứ huyết này đúng là vừa rồi khi xoa bóp cho người trung niên, Ngô Thông thực ra cũng không có học qua xoa bóp gì, chỉ là ngồi xem Đường đại phu rồi tưởng rằng rất đơn giản, thêm cũng muốn hiển lộ chút tài năng, kết quả thủ pháp không đủ, kình lực quá lớn, đem cả một mang da thịt này xoa nhiều quá khiến cho ứ huyết tự nhiên gây nên đau nhức cho người trung niên.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương