Chương 275 Thi Nhân nhìn bộ dạng của Tiêu Khôn Hoằng thì khẽ mỉm cười. Xem ra anh cũng đã tham gia vào. “Cha, xấu hổ quá đi, còn chưa mặc quần áo kìa”. Cô bé con đã thay bộ đồ ngủ con heo hồng, che mặt lại khi đứng trước Tiêu Khôn Hoằng. “Ok, tiếp tục đi, em ra kia đợi. Nhanh lên nhé không lại cảm”. Thi Nhân dắt tay con gái ra ngoài, không làm phiền ba bố con họ nữa. Có lẽ con trai ở cùng với bố mới là thích hợp nhất. Cô đưa con gái nhỏ về phòng của cô bé, nằm xuống bên cạnh rồi nghe cô bé líu lo về những chuyện xảy ra ở trường. “Không thấy gà con đâu nữa, nên sau đó cha đã dẫn con đi xem chú chó ấy”. Cô nhóc bi ba bi bô một hồi Thi Nhân mới hiểu con gái đang nói gì. Đại khái là cô bé đã lén lút đem một con gà con về nhà để tạo bất ngờ cho Tiêu Khôn Hoằng nhưng cuối cùng thì lại bị Mạc Tiểu Bắc âm thầm lấy mất mà cũng không biết, tới tận bây giờ vẫn nghĩ là gà con đã bay đi rồi. Để an ủi con gái hoặc cũng có thể là để ngăn con gái nuôi gà mà Tiêu Khôn Hoằng đã đem Bạch Tuyết về. “Sao lại tặng gà con cho cha?” “Bởi vì con thích cha ạ”. Cô bé con nở nụ cười nói: “Đương nhiên con cũng thích mẹ, nhưng mẹ không thích gà con”. Trước đây cô bé đã từng tặng cho mẹ nhưng mẹ không thích. Thi Nhân bật cười: “Thôi ngủ đi nào”. “Mẹ, con muốn ngủ chung với daddy và mami, lâu rồi cả nhà mình không ngủ với nhau”. Cô nhóc rúc vào lòng Thi Nhân, ôm lấy cánh tay cô nhõng nhẽo. Thi Nhân nghĩ ngợi một hồi: “Được rồi, nhưng không được ngủ chung với mẹ và cha mãi đâu đấy”. Cô bé đã mấy tuổi rồi, đến lúc phải học cách ngủ một mình rồi. “Vâng ạ”. Thi Nhân âu yếm nhìn con gái, tuy là thỉnh thoảng Mạc Tiểu Khê hơi bướng bỉnh nhưng cô bé rất dễ dỗ ngọt. Nếu không có hôm nay thì cô cũng không biết việc hồi đầu mình từ chối quà tặng gà con của con gái lại để lại ấn tượng sâu sắc với cô bé đến thế. Nhưng Tiêu Khôn Hoằng đã hành xử khôn khéo hơn cô, lấy Bạch Tuyết ra để thu hút sự chú ý của cô bé. Lát sau Thi Nhân đưa cô bé tới phòng ngủ. Tiêu Khôn Hoằng đã dắt hai đứa trẻ ra, anh mới mặc quần, còn chưa kịp mặc áo cho tử tế. “Cha”. Cô bé con chạy ào tới trèo lên giường chui vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt to tròn. Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày khó hiểu. Thi Nhân lên tiếng nói: “Con bé bảo muốn ngủ với chúng ta một đêm”. “Ừm, nhưng không được hơn một tuần đâu đấy”. Anh liếc nhìn vợ mình, dù sao mấy hôm nay cũng không làm gì được. Vậy nhưng hơn một tuần thì không được rồi. Thi Nhân hiểu ý anh nên đột nhiên ho mấy tiếng, giả vờ như không nghe thấy gì. Ba đứa trẻ thì vui vẻ và hào hứng lắm. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng được ngủ cùng mẹ và cha. Hai người lớn nằm hai bên giường, đưa mắt nhìn đám trẻ ở giữa mà trong lòng đầy cảm xúc. Đám trẻ vừa nằm xuống thì lại bảo: “Con muốn nghe kể chuyện”. Một lúc sau Tiêu Khôn Hoằng mới lên tiếng: “Ngày xửa ngày xưa có ba chú heo con đang xây nhà…” Mới đầu nghe thì câu chuyện có vẻ còn bình thường nhưng càng về sau thì càng sai. Đây không phải câu chuyện ba chú heo con. Thế nhưng bọn trẻ lại nghe rất say sưa, mới đầu còn hỏi chứ về sau thì im phăng phắc. Hôm nay chúng chơi thả ga cả ngày nên dù được ngủ chung thì vui vẻ lắm nhưng cũng chẳng tỉnh táo được lâu. Chẳng mấy chốc mà chỉ còn lại hai người lớn đưa mắt nhìn nhau. Ánh đèn trong phòng rất tối, Thi Nhân không nhìn rõ gương mặt anh nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của anh. Một lúc sau Tiêu Khôn Hoằng mới nói: “Còn đau không?” “Không sao”. “Ừm, sau này sẽ nhẹ hơn”. Nghe anh nói xong mà Thi Nhân phát nghẹn. Mới nãy cô còn tưởng anh hỏi cô chuyện đến kỳ, ai ngờ… Cô giận dỗi cắn môi nhất quyết không thèm để ý đến anh nữa. Chẳng bao lâu sau cô cũng ngủ thiếp đi. Cuối cùng chỉ còn lại Tiêu Khôn Hoằng, anh không sao ngủ được. Anh mở mắt nhìn trần nhà bao lâu rồi rón rén ngồi dậy dựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn ba đứa nhóc nằm cạnh mình và cả cô vợ đang nằm trong cùng của anh nữa. Ha, anh đưa tay giữ lấy ngực, lúc này anh rất muốn hút thuốc. Đây là người nhà của anh. Vợ anh, con anh. Tiêu Khôn Hoằng đưa tay ôm mặt, anh cảm giác trái tim ấm áp biết bao, cứ như có thứ gì đó vừa nảy nở. Quãng đời về sau có lẽ suốt kiếp này anh không bao giờ quên được ngày hôm nay. Sáng ngày hôm sau hai người lớn đều dậy muộn. Mợ Hồng nhìn trời thấy đã muộn rồi mới tới gõ cửa gọi họ dậy. Họ vội vội vàng vàng cuống cuồng thay quần áo cho bọn trẻ rồi đưa chúng tới trường. Bữa sáng cho vào túi để trong xe để người giúp việc cho bọn trẻ ăn. Thi Nhân nhìn bọn trẻ đi rồi mới đưa tay xoa huyệt thái dương. Sao báo thức không kêu nhỉ? “Về nghỉ ngơi chút đã”. Tiêu Khôn Hoằng cũng không ngờ là mình lại ngủ quên. Người đàn ông mất ngủ, khó ngủ bao nhiêu năm lần đầu tiên ngủ say đến thế. Anh cũng không thể ngờ được. “Thôi, đi ăn sáng đi”. Vừa ăn sáng xong thì trợ lý Tiêu tới với một tập tài liệu trong tay. Tiêu Khôn Hoằng đặt đũa xuống nói: “Có chuyện gì thế?” “Hôm nay cần cô chủ tới Công ty một chuyến”. Thi Nhân nghiêm mặt lại, suýt thì quên mất, tập đoàn Quang Viễn vẫn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết”. “Được rồi, đợi chút tôi thay đồ rồi đi ngay”. Thi Nhân biết có những chuyện không thể trốn tránh được. “Không cần vội, ăn thêm đi”. Tiêu Khôn Hoằng bỏ đũa xuống, rót cho Thi Nhân một cốc sữa nóng rồi nói: “Ăn thêm đi cho bổ”. Thi Nhân trừng mắt với anh một cái, đúng là tên khốn. Thay đồ xong, trước khi đi Tiêu Khôn Hoằng kéo tay cô nói: “Không cần vất vả quá, mọi chuyện đã có anh”. “Em biết, đến lúc đấy anh phải tới thu dọn tàn cuộc cho em đó, đừng có mà trách em gây rắc rối cho anh là được”. “Không đâu”. Tiêu Khôn Hoằng níu lòng bàn tay cô, nếu không phải trợ lý Tiêu đang ở đây thì anh thật sự rất muốn hôn cô một cái. Thi Nhân nhanh chóng bỏ tay anh ra nói: “Nhớ đón bọn trẻ, nhớ trách nhiệm của một ông bố nhé”. “Yên tâm đi”. Tiêu Khôn Hoằng vẫn đứng đó nhìn vợ anh rời đi, nghĩ đến chuyện hôm nay cô phải làm mà nụ cười trên gương mặt anh dần biến mất. Mọi chuyện đã dàn xếp đầu vào đấy, chỉ đợi cô vợ anh ra mặt thôi. Trong xe. Thi Nhân hơi căng thẳng: “Tới tập đoàn làm gì thế? Họp sao?” “Đúng vậy, Tiêu Vinh khởi kiện ra tòa nhưng cậu chủ không ra mặt nên đã trì hoãn việc thẩm tra nhưng phía hội đồng quản trị hơi rắc rối, họ lo Tiêu Vinh sẽ thắng kiện”. “Vẫn chưa tìm được Tiêu Vinh sao?” Trợ lý Tiêu ngưng rồi lại nói tiếp: “Chuyện này phải hỏi cậu chủ”. Hỏi Tiêu Khôn Hoằng? Ánh mắt Thi Nhân trở nên sâu sắc hơn. Trợ lý Tiêu hiểu ý rồi nhưng không thể nói thẳng với cô. Cô hiểu ý trợ lý Tiêu. Cô cũng chẳng cố dò hỏi, tối về hỏi Tiêu Khôn Hoằng là được. Chẳng bao lâu sau thì xe đã tới tập đoàn Quang Viễn. Thi Nhân vừa xuống xe thì đã có phóng viên chạy tới: “Cô Tiêu, nghe nói anh Tiêu Khôn Hoằng không ra mặt trong việc tòa án thẩm tra chuyện chuyển nhượng cổ phần. Cô có thể giải thích việc này không?” “Cô Tiêu, có phải có uẩn khúc gì trong việc anh Tiêu Khôn Hoằng ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần không?” “Cô Tiêu, có phải giám đốc Tiêu thành người thực vật rồi không?” Thi Nhân không trả lời một câu nào. Đám phóng viên này tập kích ở đây chắc chắn là có người sắp đặt. Sau khi cô đi vào sảnh lớn thì vẻ mặt không được ổn cho lắm. Trợ lý Tiêu giải thích: “Không biết là ai đã sắp đặt”. “Tôi hiểu, đi lên thôi”. Đám phóng viên này chỉ là món khai vị thôi, đằng sau còn trận chiến lớn hơn nhiều phải đánh. Thi Nhân đi thang máy đặc biệt lên tới tầng trên cùng. Cô vừa mới ra khỏi thang máy thì nhìn thấy người quen – Hách Liên Thành.