Đêm đã khuya, xung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Xa xa truyền đến tiếng chuông từ lầu chuông cổ, một chậm hai nhanh, trong đêm yên tĩnh truyền đi rất xa.
Đã là canh ba .
Cùng với tiếng chuông kia, phó chủ quản Trương Xa Đức của điện Thái Hòa hơi ngẩng đầu nhìn về nữ tử đang đứng trong điện, đưa lưng về phía hắn – váy hồng nhạt đơn giản, đôi vai mảnh dẻ, thắt lưng bằng tơ trắng, mái tóc đen mềm mại buông xuống, như viên ngọc không tỳ vết, mặc dù chỉ là bóng đáng nhưng cũng đủ làm rung động lòng người.
Nghe được tiếng chuông, nữ tử chậm rãi quay lại, Trương Xa Đức cả kinh cúi đầu, vốn là không dám nhìn nhưng đã không kịp, dung nhan mỹ lệ kia đập vào mắt, chỉ một thoáng liền chỉ cảm thấy mất hồn, mặc dù đã tịnh thân, nhưng vẫn tránh không được cảm giác miệng lưỡi khô nóng.
Thật là một dung nhan khuynh đảo chúng sinh!
Dung nhan thanh lệ, đẹp như tiên nữ giáng trần làm cho người ta không dám nhìn gần. Hơn nữa đôi môi nhỏ bé hiện ra ý cười nhẹ nhàng, cả người toát ra khí chất thanh nhã, nụ cười dịu dàng nhưng lãnh đạm, nhưng nhìn chung tỏa ra khí chất thanh nhã cao quý, đôi mắt long lanh như nước nhất là khi cười, đúng là nói không nên lời, làm cho người ta hồn xiêu phách lạc.
Trương Xa Đức lập tức cuối đầu, âm thầm kêu khổ.
Nàng muốn tìm Hoàng Thượng, nhưng mà Hoàng Thượng cố ý tránh nàng, sáng sớm liền ngủ lại chỗ Vinh tần nương nương, còn dặn riêng không được quấy nhiễu. Chỉ để lại một nô tài như hắn, làm sao có thể ứng phó được vị quận chúa nổi tiếng thiên hạ này?
Người đời đều biết, Tịch Nhan quận chúa tuyệt mỹ, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng mà lại có mấy người biết được, tính tình vị quận chúa này cũng là khó có thể nắm bắt được?
Quả nhiên, Hoa Tịch Nhan từng bước một đến gần hắn, khóe miệng như trước là ý cười nhẹ nhàng, khi mở miệng, thanh âm cũng dịu dàng :"Nếu Trương công công tìm không thấy Hoàng Thượng, vậy để chính ta tìm vậy."Trong phút chốc, Trương Xa Đức chỉ cảm thấy da đầu run lên, trên lưng bỗng dưng dâng lên cảm giác mát lạnh."Đi lấy nước...... Người đâu, nhanh đi lấy nước tới điện Thái Hòa......"Chưa đến nửa nén hương, Trương Xa Đức trơ mắt nhìn điện Thái Hòa trước mắt mình bốc hỏa, rất nhanh lửa đã quét toàn bộ đại điện.
Trong đêm khuya, cung đình bỗng chốc trở nên hoảng loạn.
Tiếng la hoảng loạn vang vọng toàn bộ cung điện, Tịch Nhan lại dường như không có việc gì ngồi trong ngự hoa viên, đưa lưng về phía ngọn lửa lớn, một bên nhấm nháp trà bánh tinh xảo, một bên lẳng lặng chờ đợi.
Cho đến khi âm thanh "Hoàng Thượng giá lâm" truyền đến, Trương Xa Đức nhất thời rơi lê, khóe miệng Tịch Nhan bỗng tràn ra một chút ý cười động lòng người. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://Bộ dạng Hoàng đế giống như vừa mới thức dậy, tức giận ngút trời, tóc mai có chút hỗn loạn. Sau khi cho mọi người lui ra, hắn nhìn về phía Tịch Nhan với ánh mắt vừa phẫn nộ, vừa bất đắc dĩ:"Tịch Nhan, ngươi lại hồ nháo gì nữa?""Hoa Quân Bảo, ngươi có thể hạ chỉ đưa ta đi hòa thân, ta lại không thể thiêu một tòa cung điện của ngươi sao?" Tịch Nhan vẫn giữ nguyên nụ cười, thuận tay đưa cho hắn một khối phù dung tô hương vị cực ngon.
Ngươi......" Hoàng đế trẻ tuổi nghe nàng mở miệng kêu thẳng nhũ danh của mình, trên mặt vừa tức giận lại vừa xấu hổ, rốt cục vẫn là lạnh lùng nói,"Đây là ý tứ Hoàng tổ mẫu, ngươi gả cũng phải gả, không muốn gả cũng phải gả."Tịch Nhan thu hồi điểm tâm, chậm rãi đưa vào trong miệng chính mình, cười lạnh một tiếng: "Không phải nói quân vô hí ngôn sao? Thánh chỉ đã hạ rồi, ta làm sao dám không lấy chồng? Bất quá ......"Hoàng đế trong lòng chợt dâng lên dự cảm điềm xấu, ninh mi nói: "Bất quá cái gì?"Tịch Nhan vỗ tay nhẹ nhẹ, đứng dậy mỉm cười nhìn hắn:"Không có gì, phù dung tô quả thật rất ngon, ta có thể mang đi không?""......"Nửa canh giờ sau, cung của Vinh tần được hoàng đế sủng ái nhất truyền đến tiếng la kinh hoàng mọi người --"Đi lấy nước, đi lấy nước......"
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
78 chương
33 chương
196 chương
15 chương
128 chương
6 chương