Chương 274 “Vâng ạ”. Cô bé nhỏ vui lắm, nó lắc lư đôi chân rồi nhảy xuống khỏi người Tiêu Khôn Hoằng và chạy xuống tầng một. Tiêu Khôn Hoằng nghiêng đầu nhìn vào phòng làm việc đẳng kia. Cửa mở hờ nên anh còn thấy bóng đứa nhóc chạy qua. Anh hỏi mợ Hồng: “Hai đứa nhóc đều ở chỗ cô ấy hả?” “Vâng, bé lớn và bé hai đều ở chỗ cô chủ”. Tiêu Khôn Hoằng không hỏi gì thêm, anh xuống nhà đi chọn phòng với con gái. Bên trên tầng, trong phòng làm việc. Hai đứa trẻ đùa nghịch ồn đến nỗi Thi Nhân không tài nào tiếp tục tập trung làm việc được. Cô nhìn Mạc Tiểu Bắc nói: “Con gà con đang cầm trong tay từ đâu ra thế?” “Nhặt trên đường đấy ạ”. “Nói thật”. Thi Nhân nhìn Mạc Tiểu Nam, đứa nhỏ thật thà trả lời: “Con thấy trong cặp của Tiểu Khê. Em ấy mua ở cổng trường lúc trưa đấy, em ấy giấu cả chiều”. Cô xoa huyệt thái dương. Biết ngay là như vậy mà. Mạc Tiểu Bắc và Mạc Tiểu Nam cũng không thích nuôi động vật nhỏ nên chỉ có con gái cô mới thích mấy thứ kỳ lạ này. Con gái nhà người ta bé nào bé nấy đều ra dáng tiểu thư chỉ có con gái mình cứ như con trai vậy, cũng rất gan dạ. Cô bé rất hay tò mò và thường bắt những con côn trùng. Thi Nhân đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hình như đã một tháng rồi cô chưa kiểm tra cặp sách của con, đặc biệt là Mạc Tiểu Khê – đối tượng cần được kiểm tra nhất. Mạc Tiểu Bắc đảo mắt nói: “Mẹ, con lén lấy đấy, chắc em ấy vẫn chưa biết đâu. Mẹ mau xử lý đi không em ấy lại nắng nặc đòi nuôi”. Thi Nhân thở dài, cô phải làm sao với con gà con này đây? Cô đành phải dắt hai đứa nhóc ra ngoài thì đúng lúc gặp mợ Hồng đang cầm đĩa hoa quả trong tay. “Mợ Hồng, mợ tới đúng lúc lắm. Mợ xem xem con gà con này làm gì với nó đây?” “Gà từ đâu thế cô chủ?” “Bọn trẻ mua ngoài cổng trường đấy, không biết có nuôi được không”. Mợ Hồng chợt hiểu ra: “Loại này nuôi cũng không sống được đâu. Cùng lắm thì được mấy ngày là tốt rồi”. “Mợ cầm đi đi, đừng để Tiểu Khê nhìn thấy”. Thi Nhân không muốn con gái nuôi mấy thứ này. Mỗi lần nuôi mà chúng chết con bé đều buồn bã khóc lóc một trận. Con gà con này nhìn là biết không sống được lâu, cô không muốn con bé phải đau lòng. “Được, cô cứ đưa cho tôi”. Thi Nhân cầm lấy đĩa hoa quả từ tay mợ Hồng, nhìn mấy đứa trẻ nói: “Đi rửa tay đi rồi ra ăn hoa quả”. Cô đi tới phòng khách thì nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của cô bé con trắng trẻo nhà mình ngay trước cổng lớn. Sao vậy nhỉ? Thi Nhân đặt đĩa hoa quả xuống rồi đi qua đó thì thấy bên ngoài là một chú chó đang vui vẻ vẫy đuôi. Cô con gái bé nhỏ của cô đứng bên chú chó, trông “hai đứa nó cũng cao ngang ngửa nhau. Cô ngạc nhiên: “Con chó này ở đâu ra thế?” Người đàn ông một tay đút túi quần thản nhiên nói: “Con chó ở biệt thự trước, em quên rồi à?” Ô, nói đến đây thì Thi Nhân nhớ ra rồi. Bao nhiêu lâu liền cô gần như quên đến nơi. Nửa năm trôi qua, chú chó này lớn cũng nhanh thật đấy. Trước đây nó chỉ là một con chó con mà bây giờ đã lớn thành một chú chó oai phong lẫm liệt. Bộ lông nó trắng muốt, thè lưỡi vui mừng. “Oa, chú chó ở đâu vậy ạ?” Mạc Tiểu Bắc, Mạc Tiểu Nam rửa tay xong đi ra nhìn thấy chú chó trong vườn thì mắt sáng lên chạy ào ra. “Đây là Bạch Tuyết đó”. Cô bé con trắng trẻo vui vẻ giới thiệu, xoa đầu chú chó cười thật tươi. Ba đứa trẻ hoàn toàn bị chú chó này thu hút rồi. Tiêu Khôn Hoằng quay bước đi về phía cô: “Không vui sao?” “Không, chỉ là không ngờ Bạch Tuyết có thể lớn nhường này. Chẳng phải nó là chó hoang sao?” Người đàn ông nheo mắt nói: “Đúng là chó hoang nhưng từng được huấn luyện ở nơi chuyên nghiệp nên nó hiểu quy tắc và mệnh lệnh, không nghịch ngợm bừa bãi đâu”. Anh biết Thi Nhân không cho nuôi có lẽ là vì sợ chó sẽ làm mấy đứa trẻ bị thương. Nhưng đây là chó đã qua huấn luyện, đạt chuẩn, sẽ không làm hại đến bọn trẻ mà ngược lại còn bảo vệ chúng. “Thế thì được”. Thi Nhân gật đầu. Thực sự thì chuyện gì Tiêu Khôn Hoằng cũng đều suy nghĩ rất chu đáo, cô không cần lo lắng. Nhìn ba đứa trẻ yêu thích chú chó như thế thì dường như cô cũng dần mở lòng mình ra. Bây giờ mọi chuyện đã khác, có Tiêu Khôn Hoằng ở bên, cô không còn phải chiến đấu một mình nữa. Mấy đứa nhóc đang chơi đùa quanh chú chó trong vườn. Thi Nhân đứng bên anh nhỏ nhẹ nói: “Tại sao lúc trưa anh lại giận?” Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng bỗng trở nên cứng đờ, biểu cảm hơi mất tự nhiên nói: “Không có gì”. Anh không thể nói với vợ mình rằng anh sợ bản thân thể hiện không tốt được. Sự tự ti của người đàn ông không thể nói ra được. Thi Nhân thấy anh kỳ lạ như vậy thì không hỏi gì nữa. Cô lại lên tiếng: “Hai người ở bên nhau thì phải chia sẻ nhiều hơn. Gặp phải chuyện gì anh cũng chọn im lặng thì nhiều khi em chưa chắc đã đoán ra được”. Họ đã phải trải qua rất nhiều điều mới đi được tới ngày hôm nay. Tiêu Khôn Hoằng thấy hơi xấu hổ khi đường đường là một người đàn ông mà lại để cô phải quay ra dỗ mình. Nhưng anh không thể nói ra vấn đề liên quan đến lòng tự trọng của mình được. Tiêu Khôn Hoằng mím môi nói: “Đến giờ rồi, bảo mấy đứa nhóc ra ăn cơm thôi”. Chủ đề này dừng ở đây được rồi, anh không muốn tiếp tục nữa. Ba đứa trẻ lưu luyến nhìn chú chó, cô bé con trắng trẻo quay đầu lại nói: “Mẹ ơi, thế Bạch Tuyết ăn gì ạ?” Làm sao cô biết chó ăn gì. Tiêu Khôn Hoằng nói: “Sẽ có người cho nó ăn, còn mấy đứa giờ phải đi ăn ngay. Lại đây”. Ba đứa trẻ nhìn cha nó rồi lập tức ngoan ngoãn nghe theo. Lần này khi ăn cơm ba đứa nhóc đều rất ngoan, ăn rất nhanh. Tình cảnh này giống hệt tối qua, đúng là có đồ chơi thì nghe lời ngay. Mấy đứa nhóc ăn cơm một cách nhanh nhất có thể rồi chạy đi luôn. Bên ngoài vang lên tiếng của chú chó xen lẫn cả tiếng kêu kinh ngạc của cô bé con trắng trẻo. Thi Nhân không kiềm được mà lắc đầu nói: “Đợi lát chúng về chắc người toàn bùn”. Chẳng cần nhìn cô cũng tưởng tượng ra được cảnh tượng ba đứa nhóc chơi đùa nghịch ngợm thế nào. “Ăn bát canh đi, bồi bổ sức khỏe”. Lần này Tiêu Khôn Hoằng lại là người chủ động đầu tiên, anh múc cho vợ một bát canh. Thật sự thì cô đang trong giai đoạn đặc biệt cần bổ máu. “Anh cũng thể”. Thi Nhân cứ nghĩ rằng anh không thích mình múc canh cho nên cô chẳng làm gì hết. Người đàn ông này cũng không lên tiếng, anh chả cần bồi bổ. Vì có sự xuất hiện của Bạch Tuyết mà ba đứa nhóc chơi thả ga. Sau đấy lúc vào nhà thì quả nhiên đứa nào đứa nấy cứ như con khỉ dính bùn, trông hệt như mấy cái bánh trôi mè bị rơi dưới đất. Cảnh tượng này hoàn toàn nằm trong dự tính của cô. Thi Nhân lắc đầu, nắm tay con gái nói: “Em xử lý con bé cho, anh lo hai đứa còn lại nhé”. Tiêu Khôn Hoằng day day huyệt thái dương, nếu sau này ngày nào cũng như vậy thì thuê thêm một người giúp việc nữa cho xong. Hóa ra trông trẻ con mệt đến thế sao? Người đàn ông đưa hai đứa trẻ về phòng ngủ. Hai đứa nhóc giẫm lên nền đất, tạo thành một hàng dấu chân toàn bùn là bùn. Tiêu Khôn Hoằng đứng một bên nói: “Cởi quần áo ra rồi tự giặt nhanh”. “Không phải cha bảo sẽ giặt giúp sao ạ?” Mạc Tiểu Bắc nói vậy nhưng vẫn rất ngoan ngoãn tự giặt. Tiêu Khôn Hoằng nghe thấy tiếng gõ cửa thì quay bước ra lấy quần áo sạch mà mợ Hồng đem tới. Nhưng lúc anh quay trở lại phòng tắm thì phát hiện ra bên trong toàn bọt là bọt. Hai đứa nhóc đang ngồi trong bồn tắm đầy bọt bong bóng chơi đùa với nhau. Khóe môi Tiêu Khôn Hoằng khẽ giật, sau đó anh nhận ra chai dầu gội đã không còn gì vì bao nhiêu bị hai đứa nhóc này dốc hết vào bồn tắm rồi. Anh đặt quần áo xuống, trầm giọng nói: “To gan nhỉ, ai cho hai đứa đổ nhiều dầu gội thế này?” “Cùng chơi thủy chiến đi mà cha!” Chẳng biết Mạc Tiểu Bắc lấy từ đầu ra khẩu súng nước bắn về phía Tiêu Khôn Hoằng. Người đàn ông này xắn tay áo nói: “Hôm nay không cho hai đứa một trận không được mà!” Anh sải một bước dài tới, bồn tắm vọng ra tiếng hò reo của hai đứa trẻ. Bộ quần áo vốn đang sạch sẽ của Tiêu Khôn Hoằng giờ cũng ướt sũng. Thi Nhân đưa cô con gái vừa tắm rửa sạch sẽ thơm tho về phòng ngủ thì thấy phòng tắm khắp nơi đều là nước, lại còn tiếng nói chuyện của một người đàn ông và hai đứa trẻ nhỏ. Cô kinh ngạc thốt lên: “Tiêu Khôn Hoằng”. Phòng tắm phút chốc rơi vào im lặng. “Mẹ, mẹ không được nhìn trộm con”. Thi Nhân dừng lại, Tiêu Khôn Hoằng đưa tay với lấy khăn tắm che lại, chỉ để hở nửa người rồi nói với gương mặt vẫn còn bong bóng đọng bên trên: “Sẽ xong ngay thôi”. Biểu cảm của anh hơi mất tự nhiên. Cuối cùng thì anh cũng không ngờ là chơi với bọn trẻ lâu như vậy mà chẳng thấy chán tẹo nào.