Tổng Tài Tôi Hung Dữ
Chương 23
“Cho cô thời gian ba ngày, chắc chắn rằng không hối hận thì hãy kí vào phần thỏa thuận này!” Anh cầm tập giấy thỏa thuận vứt xuống người cô. Cùng với đó là sự tức giận, Lãnh Mạn Nguyên đứng lên, anh mở cửa ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Nhã Lan bật cười, cười tới nỗi nước mắt cũng chảy ra. Đột nhiên cô rất muốn khóc, thời gian ba ngày, tính mạng cô có thể chỉ còn kéo dài được ba ngày nữa thôi. Được, tất cả sẽ được giải thoát.
Cúi người xuống cô nhặt tập giấy thỏa luận lên, cô không chút do dự kí tên mình phía dưới.
......
“Nhã Lan. Cậu có khỏe không?” Người bạn tốt Uyển Nhân của cô gọi điện đến.
Nhã Lan dừng động tác trên tay, cô gật đầu: “Tớ khỏe lắm, chỉ là muốn gặp cậu.” Sắp phải chết rồi cô còn sợ gì nữa, Uyển Nhân là người bạn tốt nhất của cô, cô muốn gặp cô ấy trước khi chết.
“Được, tớ đến gặp cậu thế nào đây?”
“Cậu đi thế này nhé.....” Nhã Lan cúp máy, cô bật cười để lộ hàm răng trắng đều như hạt bắp. Kể từ tối hôm đó, bác Trương đột nhiên không còn giám sát cô nữa, công việc quét dọn lại được trả về cho thím Liễu.
Nhiều khi buồn chán muốn giết thời gian Nhã Lan vẫn đi lau sàn nhà. Đặt chiếc giẻ lau xuống, cô nên trang điểm sao cho nhìn tự nhiên một chút.
“Nhã Lan, cậu đừng....” Trong quán cà phê yên tĩnh, giọng nói của Uyển Nhân đột nhiên vang lên rất to, khiến cho mấy người cũng uống cà phê trong quá đều quay đầu lại nhìn về phía cô.
Khi Nhã Lan nói cho cô biết về việc cá cược của mình với Lãnh Mạn Nguyên thì cô ấy liền kích động thốt lên như vậy.
Cầm lấy tay Uyển Nhân, Nhã Lan nói với vẻ mặt bình thản: “Uyển Nhân, thay tớ chăm sóc tốt cho anh Kiên Vỹ, tớ biết cậu thích anh ấy.”
Mặt Uyển Nhân đỏ lên, có điều rất nhanh sau đó cô ấy quay lại chủ đề chính: “Nhã Lan, cậu nghe tớ nói, tuyệt đối không được tham gia vào cái thách thức quái quỷ đó, cậu sẽ mất mạng đấy!”
Nhã Lan nhẹ nhàng lắc đầu biểu thị quyết tâm của bản thân: “Cậu yên tâm đi, tớ rất ổn.”
Hi vọng là cô sẽ ổn.
“Đó là sư tử đấy, đến chó mèo cậu còn sợ nữa là, làm thế nào để cậu có thể đối mặt với bọn sư tử hung hãn chứ? Nhã Lan, cậu đi cầu xin Lãnh Mạn Nguyên đi.”
“Không!” Ngữ khí kiên quyết không dễ dang thuyết phục, cô nói: “Tớ đã kí tên vào thỏa thuận đó rồi, Uyển Nhân, chúc phúc cho tớ đi.”
Uyển Nhân bắt đầu nước mắt ngắn nước mắt dài, Nhã Lan đứng lên tiến lại gần Uyển Nhân xoa xoa vai cô bạn cho tới khi cô ấy bình tĩnh hơn.
“Nhã Lan, cậu phải đảm bảo rằng vào lúc nguy hiểm nhất định phải cầu xin anh ta!” Uyển Nhân biết chuyện mà Nhã Lan đã hạ quyết tâm thì không ai có thể thay đổi được, cô ấy chỉ có thể thỏa hiệp mà năn nỉ.
“Tớ sẽ làm như vậy.” Cơ hội cầu cứu sớm đã qua đi rồi, cô sẽ quyết liều chết một phen.
Sau khi hai người rời đi, ngồi ở bàn phía sau hai cô gái là một chàng trai nhìn có vẻ anh tuấn nho nhã, chàng trai đó nhíu mày.
Cậu ta là Uông Minh Thiên, là cố vấn luật sư của Lãnh Mạn Nguyên, là người đại diện phát Nguyên, là người cùng làm ăn và cũng là bạn tốt có quan hệ mật thiết với Lãnh Mạn Nguyên.
Hành động của Lãnh Mạn Nguyên thật là kì lạ, sao anh có thể bực bội với một cô gái đến vậy kia chứ? Lẽ nào anh thích cô gái đó rồi? Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn vào thân hình mảnh khảnh cùng tấm lưng dài của Nhã Lan, cậu ta đương nhiên biết đó là người vợ mới cưới của Lãnh Mạn Nguyên, Lãnh Mạn Nguyên không hề nói tại sao lại đột nhiên kết hôn, anh không hề hiểu gì nhiều về cô gái này, chỉ biết cô là con gái thứ hai của Quắc Hiếu Toàn – ông chủ của tập đoàn bất động sản Quắc thị.
Sự việc gì đã khiến cho Lãnh Mạn Nguyên muốn đẩy cô gái kia vào làm mồi cho đám sư tử? Nuôi đàn sư tử đó đã mười mấy năm, hàng ngày anh đều tay không chiến đấu với bọn chúng một lượt, cơ thể cường tráng và những cơ bắp trên người anh chính là kết quả của việc hàng ngày rèn luyện với bọn chúng.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
47 chương
57 chương
27 chương
121 chương