Em cứ việc quẹt thẻ, kiếm tiền để anh lo
Chương 1 : Thảm cảnh của cô vợ nhỏ
Đây là lần thứ mấy trong tháng này? Nhìn phiếu báo điểm trong tay, Lộ Vãng Ý mặt mày rầu rĩ! Cô ước gì lúc này mình có thể biến mất, mà cô lúc này, mười tám tuổi chính là rơi vào tình huống bi thảm nhất trong các cuốn tiểu thuyết ngôn tình, nhất là từ khi tại gặp phải con nhóc chết tiệt kia mọi chuyện lại có xu hướng càng trầm trọng hơn!
Lòng buồn rười rươi, cô cúi đầu lê bước trên ngõ hẹp quanh co chỉ có ánh đèn hắt xuống làm bạn đồng hành, Lộ Vãng Ý lần đầu tiên có cảm giác con đường từ trường về tới nhà sao ngắn quá? Giá mà con đường này có thể kéo dài thêm giúp cô trì hoãn chuyện phải đổi mặt với gia đình thì cho dù có đi mãi cũng tốt!
Ngửa mặt nhìn trời, buông tiếng thở dài, đứng trước ngã tư đèn xanh đèn đỏ cuối cùng trước mặt, cô tuyệt vọng thề với trời, nếu nhà nước có thể chừa lại cho cô một con đường sống , cô nhất định sẽ học theo ông nội bà nội, mỗi ngày ăn chay niệm phật, cảm tạ tám đời già trẻ lớn bé, cảm tạ luôn cả mười tám đời tổ tông nhà họ! Còn nếu không được nữa thì làm một giao dịch cô trả tiền cho họ cũng được!
"..."
Đi hơn nửa đường, thấy cửa nhà đã hiện ra trước mắt, cô trốn sau gốc mai già lòng thấp thỏm không yên, trì hoãn tới lúc trời tối mịt, cây mai cũng chẳng còn nhìn thấy rõ nữa, Lộ Vãng Ýnhắm mắt, hít vào lấy hơi, lấy hết can đảm quyết định dù sao thì thò mặt ra trễ cũng chết, ra sớm cũng chết, bị mắng sớm hay trễ thì cũng khác gì nhau đâu, chi bằng về sớm chết sớm mới là tốt! Dù sao cô cũng đã mười tám tuổi, đối mặt với sự thật mới là anh hùng!
Nghĩ thế, cô liền có cảm giác nhẹ nhõm, đầu không còn đau nữa, chân cũng không còn cảm giác đau nhức mỏi mệt, một mạch đi thẳng về tới nhà!
Nhìn không ra không khí trầm mặc trong nhà ẩn dấu sau cánh cửa sắt lớn, Lộ Vãng Ý lấy hết can đảm, quyết tâm bước qua cánh cổng!
Mọi người đều nói nhìn đứa trẻ lên ba đã thấy trước được lúc về già, về điểm này rõ ràng ý nói Lộ Vãng Ý lúc ba tuổi thông minh lanh lợi rất có triển vọng nha, cũng không biết vì sao, từ sau khi qua thời điểm ba tuổi quan trọng này, cô càng ngày càng ngốc, chỉ số thông minh liên tục giảm xuống, học tập ngày càng sa sút, thành tích học càng ngày càng tụt, khiến thầy cô giáo dù bỏ ra bao công sức cuối cùng cũng phải lắc đầu chào thua, mà cô dù cố thế thế nào học cũng chẳng thể tốt hơn, thế nên cầm kết quả học tập lúc này đối mặt với ngườì nhà là chuyện chẳng đặng đừng!
Đối với chuyện này, cha cô vô cùng đau lòng, mặt mày rầu rĩ, nước mắt tuôn trào nắm lấy tay anh họ cô mà than thở nhờ cậy, "Nhạc Nhạc ơi, con bé này, chú Hai chỉ có thể trông cậy vào con! Con nhất định phải giúp chú Hai nở mặt nở mày nha!" Khi đó anh họ cô hình như cũng chỉ ậm ừ cho qua chẳng tỏ thái độ gì thì phải Lộ Vãng Ý nhíu mày, xem ra có vẻ như ở phòng trong đang có đôi tình nhân tâm sự, cô liền nghĩ, có khi nào mình về không đúng lúc, thấy chuyện không nên thấy không!
Sáu giờ tối, chính là lúc nhà họ Lộ ăn cơm chiều, cô vừa đẩy cửa bước vào, cả nhà đều có mặt, trừ anh trai cô hiện còn đang ở bên ngoài, còn lại mọi người già trẻ lơn bén đều tươi cười bước tới hỏi han, có cả mấy cô bác hàng xóm bình thường chẳng mấy quan tâm lúc này cũng sang thăm hỏi cô, ngay cả đứa nhóc bình thường chẳng coi cô ra gì, lúc này cũng đến hỏi, "Chị Vãng Ý về rồi à, thi cử thế nào?"
Thi cử thế nào? Thế nào ư? Chỉ một câu nói, cô nghe thấy đầu liền có cảm giác ong ong như thể tiếng chuông ngân vọng lại không dứt bên tai! Lần đầu tiên, cô có cảm giác, anh họ mình bỏ mặc chẳng thèm hỏi han gì hình như mới là thấu hiểu và thương cô nhất!
Bị mọi người hỏi tới dồn dập, Lộ Vãng Ý cố nén xuống cảm giác bực bội muốn đánh người, miễn cưỡng cười giả lả nói, "Phiếu điểm con để quên trên xe anh Gia An rồi, để mai con tới lấy lại."
"Quên trên xe Gia An?" bà hàng xóm nhướn mày, bày ra bộ mặt chờ xem kịnh vui hỏi vặn lại, "Hai đứa cùng về sao? Vậy thằng nhóc Gia An đâu?"
Lộ Vãng Ý nghiến răng, bà ơi, bà là bách khoa toàn thư với chủ đề mười vạn câu hỏi vì sao à! Hỏi! Hỏi! Hỏi! Hỏi cái gì mà lắm thế! Chết mất thôi! Chuyện nhà người ta việc gì tới lượt bà quản thế! Ngó qua bên cạnh thấy mấy đứa nhóc đứng hơi nhích qua một bên, ý mở đường, Lộ Vãng Ý mừng thầm trong lòng, quả nhiên người nhà vẫn là tốt nhất, không làm khó dễ gì, vậy còn chờ gì mà không tìm cớ chuồn thôi!
Nhăn nhó mím môi, cô hạ giọng ra chiều than thở, "Ở cổng trường gặp anh Gia An, anh liền cho đi nhờ xe một đoạn, lúc này, có lẽ anh ấy chắc đã về tới nhà ăn cơm rồi." Lời nói này chắc hẳng không sai được! Lộ Vãng Ý vẻ thấp thỏm vừa nói vừa ngó coi sắc mặt bà hàng xóm, trống ngực đánh liên hồi.
"Thế à? Phải vậy không?" Bà hàng xóm chép miệng, cười đầy vẻ châm chọc, "Ta còn tưởng rằng thằng nhóc Gia An cố ý làm thế, cùng là ta nghĩ ngợi nhiều quá rồi!"
Lộ Vãng Ý hắc tuyến đầy đầu, bà tưởng đầu óc ai cũng đen tối như bà hả! Phiền nhất là bà đó, nhiều chuyện hết biết, toàn chõ mũi vào chuyện nhà người khác! Cô im lặng không đáp, sầm mày xuống, bà hàng xóm này quá đáng thật, ông nội cô thường ngày thân thiết coi bà như bạn tâm giao, bà lại tưởng bở tự cho mình là chủ nhà chắc, bà ta thói xấu nhiều không kể xiết, lại còn có tật thù dai, chỉ cần nói thêm vài câu động chạm tới là bà ta bày ra bộ dạng yếu đuối, la làng lên thì thể nào cô cũng sẽ bị anh trai cho ăn đòn! Bị đòn cô tạm thời không tính, cái chính là anh trai thần thông quảng đại của cô nhất định sẽ dùng mắt thần soi mói, dù dấu diếm thế nào cũng sẽ bị phát hiện ra, đến lúc đó cô thể nào cũng sẽ bị đem đánh cho một trận văng chìm tận đáy Đại Tây Dương, dù có ngồi vào phi thuyền mà bay cũng chưa chắc về được! Có khi về tới nơi anh cô lại tuyệt tình trở mặt không thèm nhận họ hàng, dù thế nào Lộ Vãng Ý cũng không thể để anh cô phát hiện ra được!
Ông nội đang ăn cơm, vừa ăn vừa nghe chuyện đã được một lúc, lúc này nghe Lộ Vãng Ý bị người ngoài bắt nạt, trong lòng cũng không vui mới giải vây "Được rồi, Vãng Ý cũng đã về, mau vào ăn cơm" , cũng không quên thòng thêm một câu, "Vãng Ý à, phiếu điểm sáng mai con nhất định phải nhớ đi lấy về, ông còn chờ coi đó!"
Ông muốn xem kết quả! Lộ Vãng Ý trong lòng sợ chết khiếp! Cô biết mình tuyệt đối không thể dối gạt người nhà! Nhất là ở nhà cô, sau khi ông nội đã lên tiếng! Dù biết trước thảm cảnh nhưng cô vẫn bày ra bộ mặt chân dung tươi tỉnh, cười tươi như hoa nở! "Vâng thưa ông, sáng mai con liền đi lấy, tự tay đưa ông coi!"
Ông nội vẻ vui mừng gât đầu, còn cố ý tự tay gắp cho cô một con tôm kho, "Học tập đã cố hết sức, kết quả thi dù không tốt cũng không sao, chỉ cần chú tâm học lại, lần sau nhất định vẫn còn có cơ hội!"
"Ông nội nói đó nha." Lộ Vãng Ý nín cười, bày ra bộ mặt đắc ý, nhìn bà hàng xóm ngồi kế bên, cái này gọi là vô cùng không biết xấu hổ đi! Dọa ông nội tay nhất thời run rẩy làm rơi miếng đồ ăn đang gắp Ăn cơm, ăn cơm, con học cũng vất vả quá rồi!
Bà này ra bộ dạng yêu chiều ôm em trai cô vào lòng, Lộ Vãng Ý ngồi bên tỉnh bơ ngó thằng em bị ôm chặt đang bày ra bộ mặt nhăn nhó muốn trốn ra mà không trốn được, cô nhủ thầm, nhìn mặt thằng nhóc lúc này với chuyện được cưng chiều có chỗ nào giống nhau đâu? !
Thấy cô như vậy, Lộ Vãng Tây bất đắc dĩ nhếch môi cười cười, lấy ngón tay gõ nhẹ vào mũi cô ra chiều yêu lắm nói, "Chị lại gây chuyện rồi!" Lộ Vãng Ý nghe được ý cảnh cáo trong câu đó, nhất thời rét run, ngó trái ngó phải tính đường chuồn đi!
Cô buông bát xuống, nhẹ giọng run rẩy nói trong lúc bày ra nụ cười nịnh nọt với ông nội: "ông nội, bà nội, con ăn xong rồi, con lên lầu trước làm bài tập ."
Bà nội lau miệng, ngó ông nội, hai người trao đổi bằng mắt, rồi gật đầu với Vãng Ý, "Được rồi, đi đi, cháu đó, cái chính là phải cố gắng học cho tốt."
Lộ Vãng Ý cười, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác được khích lệ, nhận lại cặp sách từ tay bà Lý giúp việc ba chân bốn cẳng chạy lên lầu!
Ngó Lộ Vãng Ý chạy biến không thấy tăm hơi, bà hàng xóm liền nói nhỏ vào tai cậu em cô, nhếch miệng lên cười hề hề ra điều thần bí, "Ta dám khẳng định, chị Vãng Ý của con ngay sau khi lên lầu, việc đầu tiên làm gọi điện cầu cứu anh Gia An!"
Lộ Vãng Tây cũng rất nhanh học theo bà hàng xóm bày ra bộ dạng thần bí, hạ giọng nói nhỏ vào tai: "Chị Vãng Ý con không tin, nhưng con tin bà." Lời này vừa ra, ai còn muốn so đo nữa? Cả nhà nàng đều không nhịn được cười vang!
Dưới lầu bà hàng xóm cười sung sướng, trên lầu Lộ Vãng Ý lại khóc thê thảm khóc vì tình huống phát sinh! Gác điện thoại, cô khóc tới nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, ước mình có thể biến thành Đường Gia An thì hẳn không đến nỗi phải thê thảm thế này!
Làm Đường Gia An vừa xuống máy bay, điện thoại vừa thông, nhận được cuộc gọi đầu tiên là người mình mong ngày nhớ đêm mong, thêm vào đó lại nghe cô khóc lóc thê thảm bên tai, nhất thời tự trách! Trong đầu tự nhận định hóa ra mình cũng quan trọng chiếm chỗ trong lòng ai kia! Chẳng qua là mới xa cách có một thời gian ngắn thôi, sao có thể khiến cho cô nhung nhớ tới mức khóc lóc thảm thương thế chứ? Vậy qua chuyện nhỏ này mới nhận ra được thực sự là không chỉ có mình hắn tương tư!
Nghĩ như vậy, Đường Gia An vốn là người tình cảm ít khỉ bộc lộ ra mặt bỗng chốc lộ ra chút ấm áp nhẹ giọng hỏi, "Làm sao thế? Nhớ anh sao?" Đây là lần đầu tiên kể từ lúc hai người bọn họ quen biết nhau, chắc dễ đến sáu năm, Đường Gia An nói với Vãng Ý như vậy, thật đáng tiếc người nào đó đang trong tâm trạng phiền não căn bản cũng không có nhận ra tình ý của anh!
"Em đi thi lần này kết quả vẫn không tốt, lại lỡ nói để quên phiếu điểm trên xe anh, biết làm sao bây giờ!" Lấy mảnh giấy vệ sinh lên để hỉ mũi, cô nghẹn ngào hỏi, "Anh Gia An, anh tới lúc nào mới quay về! Em lần này chỉ có thể trong cậy vào anh thôi!"
Đường Gia An mặt mày đen thui, cô lần nào mắc lỗi mà chẳng phải nhờ cậy anh!
Vốn cũng không trông chờ cô có thể hiểu tình cảm của anh mà đáp lại , nhưng kết quả này so với dự đoán của anh còn muốn khó chịu hơn! Không có chút tình cảm nào còn chưa tính, ngay cả chút nhớ mong tốt thiểu cũng chẳng thấy luôn! Hóa ra anh là tự mình đa tình rồi!
Nghĩ thế, Đường Gia An lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, cứng nhắc, dọa thư ký đang đi bên cạnh phải vội vã lao tới xách hành lý cho anh, vừa đi vừa không khỏi rét run bần bật, cảm thán việc làm này sao khó quá! Không biết phải nịnh sếp thế nào không khéo vô ý một chút chính là rước họa vào thân, chết không toàn thây nha! Hơn nữa có khi chết mà không rõ nguyên nhân!
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
58 chương
35 chương
18 chương
58 chương
65 chương
139 chương
29 chương