Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ
Chương 129 : Vụ án bắt cóc (9)
Diệp Lăng Thiên cuối cùng dừng xe bên ngoài một cửa hàng quân dụng, sau đó mở cửa xe bước xuống, Lý Yến vội vàng đi theo, chỉ thấy Diệp Lăng Thiên ở trong cửa hàng quân dụng lấy một chiếc ống nhòm quân dụng đưa lên mắt nhìn thử, sau đó đi tính tiền, sau đó lên xe.
Lý Yến rất hiếu kỳ Diệp Lăng Thiên muốn làm gì, nhưng vẫn theo Diệp Lăng Thiên lên xe.
Diệp Lăng Thiên tiếp tục lái xe, sau đó trực tiếp lái xe vào trong một con ngõ nhỏ gần quảng trường Nhân Dân, sau đó đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên đến trong tâm của quảng trường Nhân Dân, đứng ở bốn góc nhìn. Quảng trường Nhân Dân là một quảng trường giải trí của nội thành thành phố A, không phải là nơi đẹp nhất to nhất, mà là nơi cũ nhất và lượng người qua lại đông nhất, bởi vì chỗ này là trung tâm chính của thành phố A, cũng là khu thương mại phồn hoa. Bốn phía của quảng trường Nhân Dân đều là đường quốc lộ, đường quốc lộ bao quanh quảng trường Nhân Dân ở giữa. Mà cách đường quốc lộ, đối điện toàn bộ đều là cao ốc nhà cao tầng. Đứng ở nơi này, trên quảng trường đều là người, con phố xung quanh cũng đầy xe.
Diệp Lăng Thiên đứng ở giữa quảng trường Nhân Dân không ngừng nhìn xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn kiến trúc xung quanh, nhìn cực kỳ chuyên tâm.
“Anh đang nhìn cái gì vậy? Lẽ nào anh đứng ở đây tìm bọn bắt cóc?” Lý Yến nhíu mày nhìn Diệp Lăng Thiên đang không ngừng nhìn xung quanh.
“Cô tốt nhất đừng đi theo tôi.” Diệp Lăng Thiên sau khi nói xong trực thì trực tiếp đi ra ngoài, sau đó rời khỏi quảng trường, đi qua bên đường, đi vào một khách sạn 5 sao.
“Diệp Lăng Thiên, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Lý Yến không nhịn được khi Diệp Lăng Thiên lấy chứng minh thư minh đặt phòng trước quầy lễ tân, bèn nói.
“Làm phiền cô, tôi muốn một phòng trên tầng cao nhất.” Diệp Lăng Thiên không có để tâm đến Lý Yến, trực tiếp nói với lễ tân tiền sảnh.
“Dạ được, anh nhất định là một người thích phong cảnh, có điều, người có cùng sở thích với anh không nhiều, cho nên, tầng cao nhất có rất nhiều phòng.” Lễ tân tiền sảnh mỉm cười nói, sau đó nhanh chóng xếp phòng cho Diệp Lăng Thiên, cuối cùng nói với Diệp Lăng Thiên: “Thưa anh, xin hỏi tầng 29 được không?”
“Chỗ này của mấy cô tổng cộng có bao nhiêu tầng?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“32 tầng, tầng 29 đã là tầng cao nhất của khách sạn chúng tôi rồi, các tầng trên không thuộc phòng của khách sạn chúng tôi.” Nhân viên phục vụ nói.
“Vậy được, tầng 29 đi, có điều tôi muốn phòng có view nhìn ra quảng trường, tôi muốn nhìn thấy quảng trường.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó trả tiền cọc và tiền phòng, cầm thẻ, cũng không cần người dẫn, bản thân đi tự về phía thang máy.
“Con người anh có bệnh à, anh nói anh đến quảng trường Nhân Dân điều tra tôi còn hiểu, anh ở khách sạn làm gì? Có phải còn chuẩn bị tìm hai cô gái đến bồi anh không?” Lý Yến ở thang máy không nhịn được mà nói với Diệp Lăng Thiên.
“Vậy cô đi theo làm gì? Cô là cảnh sát, lúc này cô không chó chuyện gì làm sao?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.
“Tôi chính là muốn xem, anh rốt cuộc muốn làm gì? Tôi không tin anh tối qua ở bên ngoài cả đêm, sáng nay lại cố tình chạy đến đây ngủ, tôi muốn biết anh rốt cuộc muốn làm gì?” Lý Yến thẳng thắn nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến, cuối cùng vẫn không nói chuyện, sau khi đến tầng 29, trực tiếp ra khỏi thang máy, tìm thấy phòng của mình thì bước vào.
Sau khi bước vào, Diệp Lăng Thiên trực tiếp đứng trước ở cửa nhìn trái nhìn phải, sau đó mở TV, châm một điếu thuốc ngồi trên ghế từ từ hút.
“Tôi ngược lại muốn xem thử, anh rốt cuộc muốn làm cái gì.” Lý Yến lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên vẫn không thèm quan tâm Lý Yến, tiếp tục hút thuốc. Sau khi hút xong đuối thuốc thì nhìn thời gian, sau đó trực tiếp đi đến bên giường, nằm trên giường nhắm mắt bắt đầu ngủ.
“Anh thật sự ngủ?” Lý Yến trợn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Tôi không ngủ tôi đến khách sạn làm gì? Nếu như cô thật sự không có chuyện gì, vậy cô cứ ở đây mà ngây ngốc tiếp đi.” Diệp Lăng Thiên nhắm mắt nhàn nhạt nói.
“Anh chính là một tên súc sinh, chủ của mình bị người ta bắt cóc rồi, anh là vệ sĩ lúc này lại thuê phòng tốt như vậy để ngủ.” Lý Yến không nhịn được mà mắng to, sau đó đi ra cửa.
Tuy nhiên Diệp Lăng Thiên từ đầu đến cuối đều không có mở mắt, giống như thật sự ngủ.
Lý Yến đi đến cửa mở phòng tùy tiện đi ra, nhưng sau đó lại dừng bước, lại đóng cửa lại.
Cô ta không tin Diệp Lăng Thiên thật sự đến đây ngủ, từ mức độ căng thẳng của Diệp Lăng Thiên ngày hôm qua và ở bên ngoài tìm cả một đêm thì có thể nhìn ra, Diệp Lăng Thiên cực kỳ quan tâm vụ này.
Hơn nữa, từ thân thủ của Diệp Lăng Thiên và những phán đoán tình hình trong hai ngày nay, Lý Yến nhận định Diệp Lăng Thiên tuyệt đối không phải người bình thường.
Vậy thì Diệp Lăng Thiên lúc này đến đây làm gì? Lý Yến đánh chết cũng không tin Diệp Lăng Thiên đến để ngủ, chắc chắn có trò gì đó. Nghĩ đến đó, Lý Yến trực tiếp đóng cửa trở lại phòng, ngồi trên ghế nhìn Diệp Lăng Thiên.
Có thể Diệp Lăng Thiên thật sự ngủ rồi, nằm gần tiếng ở đó vẫn không có động đậy, khi Lý Yến thật sự cho rằng Diệp Lăng Thiên đến đây chỉ để ngủ và chuẩn bị đi về sắp xếp người giám sát ở quảng trường Nhân Dân, Diệp Lăng Thiên lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhìn Lý Yến đang ngồi, cũng không có nói chuyện, đi vào nhà tắm, rửa mặt, lại nhìn thời gian, sau đó ngồi hút thuốc.
“Bây giờ anh cũng ngủ đủ rồi, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Lý Yến dùng chút ít nhẫn nại cuối cùng hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên vẫn không nói chuyện, chỉ hút thuốc. Sau khi hút xong đuối thuốc, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn, sau đó từ từ kéo rèm cửa ra, chỉ kéo một nửa. Sau đó người đứng ở góc rèm cửa sổ kéo lên, từ trên người lấy ra ống nhòm quân dụng, từ từ ở mép rèm chìa ra một chút, sau đó bắt đầu nhìn.
“Anh làm gì? Nhìn trộm sao?” Lý Yến không hiểu nên hỏi, sau đó lại nói: “Hay là nói anh đứng ở đây tìm bọn bắt cóc.”
Diệp Lăng Thiên đứng ở đó nhìn ống nhòm, không nhúc nhích, chỉ có ống nhòm hơi di chuyển, còn người giống như người gỗ, cứ duy trì như thế 10 phút, Diệp Lăng Thiên mới cẩn thận rút ống nhòm vào, nhưng người vẫn đứng ở đó.
Sau đó anh lạnh nhạt nói với Lý Yến: “Từ trong hành động của bọn bắt cóc có thể nhìn ra, bọn họ là nhóm người được huấn luyện chuyên nghiệp, hành động cẩn mật, cho nên, bọn họ chọn ở nơi này lấy tiền, vậy thì chắc chắn sẽ có một người ở đây quan sát tình hình nơi này, xem có cảnh sát sắp xếp bẫy không, và sếp xếp bẫy thế nào, nắm được tình hình, sau đó thông báo cho những người khác. Sau khi lấy được tiền, hắn cũng sẽ căn cứ tình huống sắp đặt của cảnh sát các cô kết hợp với giao thông và kiến trúc xung quanh tìm ra lối thoát rồi nói cho tên đi lấy tiền đi đâu, đi như thế nào.”
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
6 chương
47 chương
88 chương
17 chương
67 chương
53 chương
38 chương
26 chương